Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 221




Cố Niệm Chi bỗng cảm thấy tâm trạng của mình được ổn định lại.

 

Đây nhất định là do chú Hoắc cử đến rồi.

 

Chú ấy sẽ không bỏ rơi cô. Cuối cùng chú ấy cũng đến cứu cô rồi.

 

Chỉ thấy cán bộ của Bộ Ngoại giao đi đầu tiên kia rút ra một tập văn kiện: “Thưa Thẩm phán Judy, chúng tôi thuộc Bộ Ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, được miễn quyền Ngoại giao”.

 

Vậy nên bà ta không thể lấy tội danh coi thường tòa án để đuổi họ ra ngoài được.

 

“Các người muốn làm gì? Kể cả là nhà ngoại giao thì cũng phải tuân theo nguyên tắc pháp luật của nước chúng tôi!” Sắc mặt của Judy rất khó coi, chiếc búa trong tay cũng dừng giữa không trung.

 

“Nước chúng tôi rất chú trọng đến vụ án của Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi. Vì họ đều là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ nên chúng tôi cho rằng cần dẫn độ họ về để xử lý tiếp. Đây là văn kiện do Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ và Bộ Tư pháp đồng ký tên, mời quan tòa xem xét.”

 

“Dẫn độ ư?!” Giọng của Thẩm phán Judy the thé lên, bà ta hoàn toàn không dự liệu trước được sẽ xảy ra chuyện này. Ánh mắt lúng túng của bà ta bất giác nhìn về phía một người đang ngồi dự thính trong tòa án.

 

Người đó là người chịu trách nhiệm điều phối vụ án của bên Bộ Quốc phòng và CIA, cũng là người liên lạc và thỏa thuận riêng tư với bà ta…

 

Trung tá Peter ngạc nhiên há hốc mồm, mắt trừng to như cái chuông đồng, trong lòng thầm nghĩ không ổn, đúng là ông ta đã quên mất điểm này.

 

Một trong những điều kiện mà Tân Hạnh Cao đưa ra khi tiếp xúc với bọn họ, chính là phải cấp thẻ xanh cho cô ta trở thành cư dân vĩnh viễn của nước Mỹ.

 

Thủ tục làm thẻ xanh tương đối rườm rà, dù họ đã đáp ứng điều kiện của cô ta, nhưng làm thủ tục cũng tốn rất nhiều thời gian.

 

Thủ tục còn chưa làm xong, Tân Hạnh Cao đã bị Cố Niệm Chi đánh cho một trận.

 

Không thể nuốt xuống cục tức này, Tân Hạnh Cao ỷ có Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA làm chỗ dựa, muốn giết một người để răn trăm người khác. Cô ta muốn đe dọa các du học sinh khác của Đế Quốc Hoa Hạ đừng có ý đồ gây chuyện với cô ta, vì thế nên kiên quyết muốn tố cáo Cố Niệm Chi, đưa cô vào thăm nhà tù của nước Mỹ.

 

Khoảnh khắc đó, cô ta đã tự cho mình là người Mỹ rồi, cho rằng hệ thống pháp chế của Mỹ sẽ nói đỡ cho cô ta, bảo vệ cô ta thoát khỏi sự xúc phạm của sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ.

 

Về phần Cố Niệm Chi, du học sinh Đế Quốc Hoa Hạ đó sẽ phải chịu tổn hại gì trong nhà tù Mỹ, thì căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô ta.

 

Nhưng bây giờ nhân viên ngoại giao của Lãnh sự quán Đế Quốc Hoa Hạ vừa xuất hiện đã đánh cô ta trở về nguyên hình, giống như gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không vậy.

 

Tân Hạnh Cao đờ đẫn ngu ngơ ngồi trên ghế nguyên cáo, sợ đến mềm nhũn cả hai chân, hai tay đặt trên xe lăn bắt đầu run rẩy dữ dội như chính sự thấp thỏm lo âu trong lòng cô ta vậy.

 

Cô ta thậm chí còn không phải là cư dân vĩnh viễn của nước Mỹ, vẫn hoàn toàn là công dân Đế Quốc Hoa Hạ, điều pháp luật nước Mỹ có thể làm thực sự rất có hạn.

 

“Đúng, dẫn độ.” Nhà ngoại giao cầm văn kiện trong tay, “Nước tôi đã ký thỏa thuận dẫn độ với quý quốc. Dựa theo thỏa thuận, vụ án hình sự này hoàn toàn thuộc về phạm vi của việc dẫn độ.”

 

Nhà ngoại giao này nhấn mạnh từ “vụ án hình sự” mang theo giọng giễu cợt, cười như không cười nhìn mặt Thẩm phán Judy đang đỏ tới tận mang tai.

 

Vì theo như thỏa thuận dẫn độ, nếu là đương sự trong vụ án chính trị thì nằm ở ngoài thỏa thuận, nhưng vì là vụ án hình sự nên hoàn toàn phù hợp với những điều khoản trong dẫn độ.

 

Vụ án Tân Hạnh Cao kiện Cố Niệm Chi rõ ràng là vụ án chính trị, nhưng vì để dạy cho Cố Niệm Chi một bài học mà họ lại đi tố cáo theo vụ án hình sự.

 

Kết quả như vậy vừa khéo cho người của Đế Quốc Hoa Hạ tận dụng khe hở.

 

Nhưng để cho bọn họ đưa Tân Hạnh Cao về nước xét xử ư?!

 

Are you kidding me?! (Các người đang đùa với tôi đấy à?)

 

Trung tá Peter sẽ là người đầu tiên nhảy ra táng cho cô ta một cái bạt tai!

 

Trong tòa án nhất thời im lặng như tờ, hầu hết các ánh mắt đều nhìn tới nhìn lui vẻ mặt của Thẩm phán Judy và Tổng Lãnh sự Đế Quốc Hoa Hạ tại Boston.

 

Ngoại trừ Hà Chi Sơ.

 

Anh ta ngồi thẳng tắp trên dãy ghế bị cáo, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi. Ánh mắt kia, thực sự rất khó tả bằng lời, dường như chỉ cần có khả năng, anh ta sẽ lập tức biến thành một con mãnh thú, nuốt gọn Cố Niệm Chi vào bụng vậy.