Chương 221:
Vị chuyên gia thần kinh rút bản sao tấm film chụp CT não của Tân Hạnh Cao ra, giải thích với quan tòa: “… Thưa quý tòa, theo kinh nghiệm hai mươi năm trong nghề của tôi, về lý mà nói, vết thương của cô Tân không thể có chuyển biến xấu đến mức không thể phục hồi. Xin hãy nhìn đến những chỗ bị thương trong não bộ cô ta từ bức ảnh đầu tiên cho đến ảnh chụp của ba tuần sau, chúng đều thể hiện được cô ta đang trong quá trình hồi phục. Bức ảnh chụp CT của tuần thứ tư không quá khác biệt với tuần thứ ba, nếu nói trong giai đoạn này cô ta xảy ra chuyện thì khá gây tranh cãi.”
“Bác sĩ Carson, ý của ngài là Tân Hạnh Cao đã bị thương lần thứ hai trong tuần nhập viện thứ ba và thứ tư?” Hà Chi Sơ đứng dậy phản vấn vị chuyên gia.
“Từ ảnh chụp não bộ thì chuyện này có khả năng xảy ra rất cao.” Bác sĩ Carson trả lời rất trơn tru.
Dù sao ông cũng là một chuyên gia y học có tiếng trong ngành, không thể vì chút nể nang mà mất đi danh tiếng cả đời được.
Hơn nữa việc khai man cũng là mắc tội nặng trước pháp luật.
“Vậy có nghĩa là, chính ngài Carson cũng không thể khẳng định chắc chắn rằng đối tượng đã bị thương lần thứ hai ở giữa tuần thứ ba và thứ tư hay không, đúng không?” Lần này nguyên cáo đã đổi một công tố viên thông minh, tài giỏi và lợi hại hơn người trước nhiều.
Hai vị chuyên gia mà Hà Chi Sơ tìm được chỉ có thể sống chết khẳng định rằng sự biến đổi trước sau của tình trạng vết thương bị thiếu mất một chi tiết quan trọng, vậy nên họ không thể xác định được rốt cuộc vết thương đó đã để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy từ thời điểm nào.
Bình thường, khi nguyên cáo đưa ra chứng cứ không đủ chắc chắn để chứng minh bị cáo có tội, bị cáo sẽ được xem là không có tội.
Nếu có bồi thẩm đoàn, trong trường hợp tiến thoái lưỡng nan thế này thì chắc chắn rằng họ sẽ không phán tội bị cáo.
Còn ở trên tòa án thiếu niên không có bồi thẩm đoàn như thế này, quan tòa sẽ càng quan tâm đến những chứng cứ có tính thẳng thắn trực tiếp và có tính logic hơn.
Nếu Cố Niệm Chi không chọc đến Tân Hạnh Cao và thế lực sau lưng cô ta thì có khi cô đã được phán trắng án, thả ra rồi.
Đáng tiếc kẻ địch hùng mạnh mà cô đang phải đối mặt đó, không ai khác chính là quân đội Mỹ và CIA đang có ý đồ mượn hệ thống tư pháp để giết hàng trăm hàng nghìn công dân Đế Quốc Hoa Hạ kia.
Lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Hà Chi Sơ lại không để ý đến chuyện này bởi nếu đối phương thật sự cố tình muốn phán tội cho Cố Niệm Chi, anh ta chỉ đành phải xuất ra “siêu sát khí”của anh ta thôi…
“Đừng sợ!” Hà Chi Sơ nắm tay Cố Niệm Chi, gỡ từng ngón tay đang nắm thật chặt của cô ra, “Tôi sẽ không để em gặp chuyện gì đâu.”
Cố Niệm Chi nhìn anh ta cười, lắc đầu nói: “Giáo sư Hà, em không thể tiếp tục làm phiền thầy được nữa. Chờ khi quay về, thầy cứ gửi hóa đơn cho em đi. Để em nghĩ cách tiếp, em không thể nợ phí luật sư của thầy thêm nữa.”
Hà Chi Sơ biến sắc, bỏ tay Cố Niệm Chi ra, lạnh lùng nói: “… Đến lúc này rồi mà em còn nhắc đến phí luật sư của tôi ư?! Em có trả nổi không?!”.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi: “… Em sẽ cố gắng. Nếu không đủ thì em sẽ trả theo từng kỳ.”
Hà Chi Sơ bực đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta ngồi phịch xuống, mặt xanh mét, môi bặm chặt lại, lườm Cố Niệm Chi như thể không cắn một miếng trên người cô thì không hết được cơn bực bội trong lòng vậy.
Để cô ngồi tù cho xong…
Cô nhóc không biết sợ trời đất này đúng là chẳng thay đổi gì hết.
Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người cô, nhất thời không để ý xem những người trong tòa đang nói gì.
Thẩm phán Judy đã nhận được mệnh lệnh mật phải kết tội cô từ phía quân đội và CIA từ trước.
Sau khi hai bên tranh luận xong, bà ta cười ha ha hai tiếng, giơ búa lên rồi gõ xuống bàn: “Nếu nguyên cáo đã có đủ chứng cứ… Tòa tuyên án, bị cáo…”
Câu “có tội” còn chưa kịp nói ra miệng, cánh cửa tòa án đã bật mở, một đoàn người mặc vest phẳng phiu thuộc Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ tiến vào.
“Các người là ai? Các người có biết không phận sự dám xông vào tòa án thế này là tội nặng không?” Tay của Thẩm phán Judy dừng giữa không trung, ánh mắt nhìn sang phía cảnh sát: “Còn không mau đuổi họ ra đi?!”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trần Liệt béo tròn nổi bật lên giữa một đoàn người mặc vest thẳng thớm xếp hàng ngay ngắn!
Anh ta cũng mặc một cây vest đen, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, thế nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Cố Niệm Chi đang đứng ở vị trí bị cáo, trong mắt có chút ý cười.