Nhưng từ bé đến giờ, trừ Hoắc Thiệu Hằng ra, Cố Niệm Chi cô chưa từng biết sợ ai là gì.
Cô không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng vào mắt Hà Chi Sơ, sau đó nghiêng người sang ghé tai anh ta, nhẹ giọng hỏi: “… Giáo sư Hà, thầy không vui à?”
Sao tự dưng lại phát cáu như thế?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như là lúc cô bắt đầu nhắc đến phí luật sư với anh ta thì phải.
Thế nhưng lúc ấy, cô tưởng rằng đợt tố tụng này nhất định sẽ thua, cô sẽ bị giam giữ. Thế nên, ngay trước khi bị cảnh sát tòa án mang đi, cô mới vội vàng nói rõ chuyện này với Hà Chi Sơ.
Cô không muốn nợ ân tình của Hà Chi Sơ.
Nhìn phản ứng của Hà Chi Sơ như thế, Cố Niệm Chi càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Cô phải nhanh chóng trả tiền cho anh ta mới được.
“Đúng vậy, em còn quan tâm tôi có vui hay không cơ à?” Hà Chi Sơ rít răng phun ra một câu, âm lượng cực kỳ thấp, hơi thở và giọng nói lành lạnh dường như quét lên gò má của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi dịch người ra, dùng khóe mắt liếc Hà Chi Sơ một cái, rồi tiếp tục giải thích: “Em biết Giáo sư Hà giúp em không phải vì tiền, nhưng em không thể coi ý tốt của thầy là lẽ đương nhiên được. Điều duy nhất mà em có thể làm cho Giáo sư Hà chính là trả tiền, sau đó làm một sinh viên giỏi của thầy, cố gắng dốc sức đạt được thành tích tốt nghiệp xuất sắc thôi.”
Hà Chi Sơ giận đến bật cười, tay xoa mi tâm, cùi chỏ dựa vào thành ghế, “Ha ha… Hà Chi Sơ tôi có học trò như em thế này, đúng là có phúc ba đời.”
“Sao nghe câu này của Giáo sư Hà giống như đang nói “khổ tám đời” vậy.” Cố Niệm Chi dời ánh mắt nhìn lướt qua phía bên Trần Liệt, hững hờ nói: “Nếu như Giáo sư Hà nhất thời khó tiếp nhận được thì chờ sau khi vụ án này kết thúc rồi nói sau vậy. Nói chung em sẽ không để cho Giáo sư Hà chịu thiệt thòi đâu.”
“Người có thể khiến tôi chịu thiệt thòi, bất cứ là ở nơi đâu, cũng chỉ có em mà thôi…” Hà Chi Sơ cúi đầu thở dài một tiếng, nuốt câu nói cuối cùng này vào trong bụng. Anh ta nhắm mắt lại, không chấp nhặt với cô nhóc không có lương tâm này nữa.
Trong tòa án, Cố Niệm Chi nói nhỏ với Hà Chi Sơ, người ngoài cũng không nghe thấy. Cho dù có nhìn thấy, họ cũng sẽ chỉ tưởng rằng bị cáo đang chuyện trò cùng với luật sư biện hộ thôi. Dù sao tình tiết vụ án cũng có sự thay đổi mới, phải dẫn độ về nước xử lý rồi.
Thực ra dù nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ không xuất hiện, Hà Chi Sơ cũng có cách để Cố Niệm Chi bình an vô sự thoát ra khỏi vụ án này.
Nhưng bây giờ thậm chí đối phương còn phái nhà ngoại giao tới, Hà Chi Sơ cũng không muốn dùng đến thế lực của mình nữa.
Anh ta nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc những nhà ngoại giao này đến đây là vì ai? Vì Tân Hạnh Cao, hay là… Cố Niệm Chi?
Hà Chi Sơ không thốt ra câu nói cuối cùng, đương nhiên Cố Niệm Chi không hề hay biết.
Mà thật ra, dù có nghe thấy được, cô cũng không quan tâm, vì sự chú ý của cô lúc này đang bị thu hút bởi cuộc giao chiến giữa Thẩm phán và nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ rồi.
Sau giây phút sững sờ, cuối cùng Thẩm phán Judy cũng tung ra đòn phản kϊƈɦ mới: “Không được, Tân bị suy nhược thần kinh, không có năng lực hành vi của người bình thường. Ai có thể đảm bảo cho sự an toàn tính mạng của cô ấy chứ?”
Đương nhiên bên Đế quốc Hoa Hạ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Trần Liệt bước ra, tự giới thiệu về thân phận bác sĩ của mình, nói: “Có tôi ở đây, xin ngài Thẩm phán cứ yên tâm.”
Năng lực chữa bệnh của Trần Liệt nổi tiếng cả trong giới y học quốc tế, cộng thêm nền tảng quân đội của anh ta, nên anh ta vừa ra mặt một cái, ngay cả Trung tá Peter cũng á khẩu, không thể phản bác gì được.
Ông ta thầm lắc đầu với Tân Hạnh Cao, nhún vai ra vẻ mình đã bất lực, không thể làm gì khác.
Đại diện CIA cũng ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích.
Người họ muốn giao thiệp là tên trùm Bạch Dư Sinh đã nằm trong sự khống chế của bọn họ, tác dụng của Tân Hạnh Cao này đã không còn quan trọng gì nữa rồi.
Ánh mắt Tân Hạnh Cao lướt nhanh một vòng quanh tòa án. Đột nhiên cô ta phát hiện ra rằng, nếu cô ta vẫn không lên tiếng thì chắc chắn sẽ phải trở thành quân cờ bị bỏ rơi của những kẻ này, thật sự sẽ bị dẫn độ về nước xét xử mất.
Cô ta từng làm biết bao chuyện như thế, nếu về nước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết điều gì đang chờ đợi cô ta.
“Ngài Thẩm phán, tôi yêu cầu nhập tịch nước Mỹ.” Giọng nói của Tân Hạnh Cao đột ngột vang lên trong tòa án. Mặc dù cô ta đang nói chuyện với Thẩm phán, nhưng lại quay đầu lại, uy hϊế͙p͙ nhìn về phía Trung tá Peter và đại diện CIA đang ngồi trên ghế dự thính, “Tôi biết theo luật nhập tịch của nước Mỹ, người có cống hiến to lớn cho lợi ích của Mỹ, có thể lập tức nhập tịch ngay không cần phải chờ đợi.”
Làm thẻ xanh cần phải có thủ tục, nhưng nhập tịch hỏa tiễn còn nhanh hơn nhiều.