Ngày hôm sau khi Cố Niệm Chi tỉnh lại, cô phát hiện gương mặt sưng tấy của mình đã hoàn toàn hết sưng, chỉ còn lại mấy vết đỏ giống như tia máu dưới lớp da trắng nõn thôi, chắc sau mấy ngày nữa sẽ biến mất hoàn toàn.
Cầm lọ thuốc mỡ xanh phiên bản mới mà Âm Thế Hùng đưa cho, cô chỉ muốn nhảy lên để khen ngợi.
Thuốc này dùng tốt thật đấy, chắc chắn là anh Đại Hùng lấy ở chỗ chú Hoắc. Sau này cô trở về phải tìm chú Hoắc lấy dự trữ thêm một ít mới được.
Ừm, hơn nữa chú Hoắc cũng đã đồng ý khi nào cô trở về có thể đến đó chọn thêm mấy cái áo thun đen để làm áo ngủ, nhất định không được quên.
Kể cả lúc đó chú ấy đã có bạn gái, cô cũng phải nhắc, làm người không thể nói mà không giữ lời được.
Cố Niệm Chi mím môi đặt nhắc nhở hai chuyện này vào phần ghi chú trên điện thoại của mình, ngày đặt nhắc nhở là thời gian nửa năm sau khi cô về nước, hẳn là ngày trước lễ Giáng Sinh.
Sau khi sửa soạn xong, cô thay một chiếc áo Polo và quần short jean, nói với Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, hôm nay em muốn mời Mai Hạ Văn tới đây ăn cơm, anh nghĩ xem nên làm món gì đi?”
Âm Thế Hùng cảm thấy mình đã thật sự trở thành đầu bếp của Cố Niệm Chi rồi. Tâm trạng anh ta không khỏi buồn rầu, khó chịu một lúc lâu rồi mới nói: “Hay chúng ta ra ngoài ăn đi? Tìm một nhà hàng kha khá, ăn gì đó cao cấp chút.”
Hơn nữa tiền ăn cơm ở bên ngoài còn được thanh toán…
Ý kiến này quá hay, Âm Thế Hùng không nhịn được thầm tự khen mình lanh trí.
Cố Niệm Chi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy ý kiến này không tệ. Cơ bản là vết thương trên mặt cô đã đỡ hơn nhiều rồi, khi nào ra ngoài đánh thêm một chút kem che khuyết điểm là sẽ không nhìn thấy gì nữa, “Cũng được ạ, anh Đại Hùng chọn giúp em một chỗ nhé, em gọi điện thoại cho Hạ Văn đây.” Nói xong cô khe khẽ ngân nga chạy đi gọi điện.
Có vẻ tâm trạng của cô đã tốt lên rồi.
Âm Thế Hùng chớp mắt nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi, rồi bắt đầu cúi đầu cầm điện thoại tìm nhà hàng.
Anh ta không biết nhiều nhà hàng ở nơi này. Có điều, dựa theo quy tắc đắt chưa chắc đã ngon, nhưng chắc chắn có uy tín, nên anh ta đặt một nhà hàng đắt nhất ở gần đó.
Vào lúc xế chiều, Mai Hạ Văn tới nhà trọ của bọn họ, cậu ta lễ phép nói chuyện mấy câu với Âm Thế Hùng, rồi đi vào phòng Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng Cố Niệm Chi, hỏi: “Phòng trọ này khá thật đấy, người thân của em trả tiền thuê nhà ư?”
Lúc đầu Cố Niệm Chi muốn nói là Hà Chi Sơ trả tiền, nhưng nghĩ đến thái độ xấu xa của anh ta hôm đó, cô lại không muốn để bạn học có cảm tình với anh ta, nên chỉ cười, cũng không phủ nhận.
Mai Hạ Văn đã hạ quyết tâm rồi. Cậu ta tiến lên hai bước, nắm chặt tay Cố Niệm Chi, khẽ nói: “Niệm Chi này, em đồng ý làm bạn gái của anh được không?”
Editor: Nguyetmai
Lòng bàn tay Mai Hạ Văn đầy mồ hôi, thậm chí còn hơi run rẩy.
Cố Niệm Chi có thể cảm nhận được tâm trạng đang vô cùng căng thẳng của cậu ta.
Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt thư sinh của Mai Hạ Văn, cùng với đôi mắt tràn ngập hy vọng phía sau cặp kính gọng vàng kia, trong lòng cô vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm động.
Hóa ra không phải là không ai cần cô…
Hóa ra cũng có người hy vọng có cô…
Khóe môi Cố Niệm Chi từ từ vểnh lên cong như hình trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng như củ ấu tạo thành đường cong đẹp mê người.
Tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, theo bản năng ôm lấy eo cô, cúi đầu định hôn cô.
“Đừng…” Cố Niệm Chi vội vàng đẩy cậu ta ra, lùi về sau hai bước, cô đỏ mặt nói: “Anh đừng như vậy…”
Hơi thở của Mai Hạ Văn không ổn định được nữa, nhìn Cố Niệm Chi lúc hơi cúi thấp đầu để lộ ra phần gáy trắng nõn, cậu ta rất muốn dùng tay sờ một chút.
Cậu ta tiến lên một bước, Cố Niệm Chi lại lùi lại hai bước, đã sắp lùi tới sát bệ cửa sổ rồi.
“Em không đồng ý làm bạn gái anh sao? Anh thật sự thích em mà.” Mai Hạ Văn hơi tổn thương, cậu ta đã theo đuổi Cố Niệm Chi lâu như vậy rồi, không ngờ kết quả lại thế này.
“Hạ Văn, anh thật sự muốn em làm bạn gái anh ư?” Cố Niệm Chi liếc nhìn Mai Hạ Văn, “Anh có thể đồng ý với em một điều kiện không?”