Cậu ta vẫn lặp lại câu này, giống như đang thôi miên chính mình vậy.
Đây có lẽ là tuyệt chiêu duy nhất của cậu ta để chống lại sức hấp dẫn của Khương Hồng Trà.
Nụ cười của Khương Hồng Trà không thay đổi. Cô ta cầm di động, sau một lúc lâu mới nói: “Anh đã có bạn gái thật sao? Cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của anh chưa?”
Mai Hạ Văn ngồi thẳng người lên, “Em có ý gì? Em đừng coi thường anh chứ.”
“Em không coi thường anh.” Khương Hồng Trà mỉm cười, “Trước đó vài ngày không phải Duy Nam nói với anh là cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng đó sao?”
Thật ra Ngải Duy Nam đã từng nói với Khương Hồng Trà rằng thật ra cô bé mà Mai Hạ Văn đang theo đuổi đó không hề thích cậu ta…
Đương nhiên Khương Hồng Trà sẽ không nói như vậy với Mai Hạ Văn, vì đàn ông rất trọng sĩ diện.
Nếu như làm mất thể diện của bọn họ, giữa hai người có thể sẽ không còn gì với nhau nữa.
Mai Hạ Văn thở dài một hơi, một tay cầm điều khiển từ xa bật ti vi, đổi sang đài HBO xem phim, vừa nói: “Duy Nam đúng là chỉ biết nói xằng nói bậy, em đừng nghe cô ấy.”
“Không phải em muốn nghe cô ấy.” Giọng nói của Khương Hồng Trà đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, “Em chỉ muốn xác nhận có phải anh thật sự đã có bạn gái rồi hay không thôi.”
“Thật thì sao? Mà giả thì sao?”
“Nếu là giả thì đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng nếu là thật, em sẽ phải giữ khoảng cách với anh.” Giọng nói của Khương Hồng Trà trơn mềm như tơ lụa, nhưng cũng khá dứt khoát.
Mai Hạ Văn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng thật ra hoàn toàn không biết trên ti vi đang chiếu cái gì, cậu ta lẩm bẩm: “Giữ khoảng cách ư? Em muốn giữ khoảng cách với anh sao?”
“Đúng vậy. Em không thể làm được giống như Duy Nam, biết rõ anh thích người khác mà còn cố chấp ở bên cạnh anh với tư cách một người bạn.” Khương Hồng Trà cầm điện thoại đứng lên, rồi cầm bình phun nước xịt nước lên cây hoa quỳnh mình trồng, “Từ xưa đến nay em không phải là dạng người như thế.”
“Em biết ư?” Mai Hạ Văn rất bất ngờ.
Hồi cấp ba khi bọn họ đang yêu nhau cuồng nhiệt, Ngải Duy Nam vẫn luôn ở bên cạnh họ với tư cách là bạn tốt của cả hai người…
“Đương nhiên là em biết. Anh nghĩ em ngốc à?” Khương Hồng Trà cười khẽ, cô ta đặt bình phun nước xuống, sờ lá cây hoa quỳnh, đặt một viên đá Vũ Hoa vào trong chậu hoa.
“Em không để tâm sao?” Mai Hạ Văn nhớ lại mối tình đầu giữa hai người hồi cấp ba, nhớ lại những lần đầu tiên của cả hai, tim cậu ta dần dần mềm nhũn.
Rõ ràng Khương Hồng Trà cũng đang nhớ lại mối tình đầu của hai người, giọng nói của cô ta càng ngọt ngào hơn: “Đương nhiên là không. Sao em lại phải để tâm chứ? Anh cũng không thích cô ấy mà, cứ để cô ấy ở bên cạnh anh ăn bánh vẽ cũng được…”
Chính vì cách nói chơi chữ khôi hài mà còn rộng lượng này, tâm lý của Mai Hạ Văn liền lập tức tê dại, không còn năng lực chống cự nữa.
Quả nhiên, người có ảnh hưởng nhất đến cảm xúc của cậu ta, người có tâm hồn và quan điểm tương đồng với cậu ta nhất cũng chỉ có Khương Hồng Trà mà thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến người bạn trai ở nước ngoài kia của Khương Hồng Trà, Mai Hạ Văn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu ta cố kiềm chế lại nội tâm đang xao động, cân nhắc từng câu từng chữ rồi nói: “Anh buồn ngủ rồi, bị chênh lệch múi giờ, anh phải đi tắm đây. Ngày mai anh sẽ gọi cho em.” Nói xong, cậu ta chủ động tắt điện thoại.
Khương Hồng Trà nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, không dám tin là Mai Hạ Văn lại tắt điện thoại của cô ta.
Những ngày tháng hai người yêu nhau trước kia, Mai Hạ Văn đã bao giờ tắt điện thoại của cô ta đâu?
Xem ra ở trong lòng Mai Hạ Văn, vị trí của Cố Niệm Chi này quả thật không phải tầm thường.
Lần đầu tiên Khương Hồng Trà cảm thấy sợ hãi.
Có mấy ai là toàn tâm toàn ý không bao giờ thay đổi, đến chết cũng không rời đâu chứ?
Chẳng qua… chỉ là vì họ chưa tìm được người càng tốt hơn mà thôi.
Một khi đã gặp rồi, thì chỉ một phút là sẽ có mới nới cũ ngay.
Khương Hồng Trà thầm thấy lo sợ, rất sợ Mai Hạ Văn sẽ thật sự ở bên cạnh Cố Niệm Chi. Cô ta quýnh lên, bấm điện thoại gọi cho Ngải Duy Nam.
Mấy năm nay cô không ở trong nước, chỉ có Ngải Duy Nam vẫn luôn ở bên cạnh Mai Hạ Văn, chắc chắn cô ta sẽ nắm rất rõ những việc liên quan đến cậu ta.