“Điều kiện gì? Nhất định anh sẽ đồng ý.” Tâm trạng Mai Hạ Văn lập tức tốt hơn hẳn, cậu ta nhìn Cố Niệm Chi, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Cố Niệm Chi mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Anh đợi em nửa năm nhé. Trong nửa năm này, nếu như anh vẫn không đổi ý, chờ đến cuối năm khi em về nước, em sẽ làm bạn gái anh. Anh thấy sao?”
Cố Niệm Chi nói như vậy là bởi vì cô vẫn còn nhớ về mối tình đầu của Mai Hạ Văn mà Ngải Duy Nam từng kể cho cô nghe, cũng vì hai người ở hai đất nước khác nhau nên cuối cùng mới chia tay.
Cố Niệm Chi phải ở Mỹ nửa năm, cũng ở một đất nước khác với Mai Hạ Văn, cô không chắc liệu cô và Mai Hạ Văn có thể vượt qua được ranh giới ở giữa hai người này hay không.
Mai Hạ Văn hơi sững sờ, rõ ràng cậu ta cũng không thể ngờ mình đã đuổi tới tận Mỹ rồi mà Cố Niệm Chi vẫn không dễ dàng đồng ý chính thức làm bạn gái của cậu ta.
Nhưng cậu cũng phải công nhận rằng lần này khác với lần trước, lần này Cố Niệm Chi đã cho cậu ta một câu trả lời rõ ràng.
Chỉ cần chờ đến cuối năm, chỉ cần cậu ta đồng ý, cô ấy sẽ là bạn gái của cậu ta.
Nếu thế thì thực chất chính cậu ta mới là người được nắm quyền chủ động.
Nghĩ vậy, Mai Hạ Văn lập tức đồng ý với đề nghị của Cố Niệm Chi, “Được, anh sẽ đợi em. Nửa năm sau, ngày em về nước, anh sẽ đến sân bay đón em.”
Mặc dù còn có rất nhiều yếu tố chưa thể xác định chắc chắn được, nhưng vừa nghe Mai Hạ Văn nói thế, trái tim non nớt của Cố Niệm Chi không khỏi lỡ mất hai nhịp.
“Anh sẽ đến đón em thật ư?” Cố Niệm Chi thì thầm hỏi, chủ động nắm chặt tay Mai Hạ Văn, “Nếu như nửa năm nữa anh vẫn đối xử tốt với em như thế này, em sẽ làm bạn gái anh.”
Mai Hạ Văn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, kéo cô ôm vào lòng.
Lúc này Âm Thế Hùng ở ngoài cửa nói to: “Không còn sớm nữa đâu, đã đi ăn cơm được chưa?”
Cố Niệm Chi đẩy Mai Hạ Văn ra, “Em mời anh ra ngoài ăn cơm nhé.”
Mai Hạ Văn cười kéo tay cô, cùng cô đi ra ngoài.
Âm Thế Hùng đứng ở cửa lặng lẽ quan sát bọn họ, “Hai người làm gì trong phòng mà lâu thế?”
“Không có gì đâu ạ, em chỉ nói chuyện phiếm với Niệm Chi thôi.” Mai Hạ Văn cười tươi như hoa cúc, rõ ràng tâm trạng đã khá hơn nhiều so với thời điểm lúc nãy cậu ta vừa tới.
Cố Niệm Chi không giấu Âm Thế Hùng việc gì, thoải mái nói: “Hạ Văn và em đã hẹn với nhau rồi. Anh ấy sẽ đợi em nửa năm, sau nửa năm khi em về nước, nếu anh ấy vẫn muốn thì em sẽ làm bạn gái anh ấy.”
“Thật sao? Vậy thì chúc mừng em trước nhé.” Âm Thế Hùng nhìn Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn Hạ Văn, rõ ràng không hề coi đó là chuyện nghiêm túc. Anh ta cười ha hả nói, “Đúng là việc vui còn gì. Đi nào, chúng ta đi ăn mừng một bữa đi!”
Ba người ngồi lên xe Âm Thế Hùng, cùng đi đến nhà hàng kia.
Đây là nhà hàng đắt đỏ nhất trong phạm vi năm mươi dặm quanh đây, trong bãi đỗ xe đều là xe loại sang.
Chiếc xe SUV second-hand của Âm Thế Hùng chẳng khác gì con gà lạc giữa bầy hạc.
Mai Hạ Văn cảm thấy hơi mất mặt, thầm nghĩ biết vậy vừa rồi lái xe của cậu ta đi, còn khá hơn chiếc SUV second-hand này một chút.
Cố Niệm Chi thì không hề cảm thấy có gì không ổn. Cô rất vui vẻ xuống xe, một tay kéo cánh tay Âm Thế Hùng, một tay kéo cánh tay Mai Hạ Văn, ba người cười cười nói nói đi vào trong nhà hàng.
Không ngờ khi đến cửa ra vào, họ mới nhận ra số người đang đợi ở đó có lẽ phải đầy một phòng.
Cố Niệm Chi kinh ngạc nói với Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, không phải anh đã đặt chỗ rồi sao?”
“Anh đã đặt chỗ rồi đó.” Âm Thế Hùng đi vào trong hỏi thử, rồi quay trở lại và cười gượng: “Là thế này, dù đặt chỗ rồi họ cũng không thể đảm bảo đúng giờ cho chúng ta được. Phải chờ những người đã đặt trước ăn xong chúng ta mới được vào.”
Nhà hàng mà, đâu thể ra quy định cứng ngắc là mỗi bàn chỉ được ăn một tiếng đồng hồ rồi đuổi người ta đi được.
Ngộ nhỡ khách ăn nhiều, ăn lâu thì sao, đâu thể vì thế mà không thèm bán được, đúng không?
Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải chờ ở phòng khách cùng những người khác.
Âm Thế Hùng ôm điện thoại, buồn chán ngồi ở ghế dài cạnh góc tường chơi điện tử.
Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn thì đứng bên cạnh một chậu cây lớn ở gần cửa ra vào, thì thào nói chuyện.