Sau khi từ Dạ Nguyệt đi ra thì trời đã tối, Lâm Vĩ Ba nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Mễ cúi đầu không có tinh thần, trực tiếp lái xe đưa nàng trở về Biệt thự Tây Đơn. Trên đường đi không ai nói lời nào, quay đầu nhìn Đường Tiểu Mễ, ánh mắt của nàng bay xa, có lẽ còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi.
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh". Lâm Vĩ Ba không yên lòng căn dặn, hắn không ngu đến mức cho rằng Đường Tiểu Mễ thật không sao.
"Ừ". Đường Tiểu Mễ mỉm cười gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Lâm Vĩ Ba lái xe đi xa mới xoay người lại, nhìn vô tòa biệt thự này, thật quá cũ kỹ rồi, các phòng ốc khác xung quanh đèn đã sáng rỡ, duy chỉ có gian phòng này, tối đen như mực, cô đơn vô cùng. Đường Tiêu Mễ rất sợ đi vào nhà, sợ một mình một chỗ, có phải không nên tiếp tục ở lại Thành phố N hay không?
Vặn chìa khóa, mở cửa ra, một vùng tăm tối, thở dài một tiếng, nàng đứng tại cửa này nhớ tới người kia, cũng ở chỗ này, bọn họ ôm thật chặt, thì ra tất cả đều là hư ảo, tốt đẹp, tốt đẹp hư ảo, mới có thể làm cho nàng lưu luyến như vậy.
Đột nhiên người nàng bị xoay một cái, một bàn tay quen thuộc kéo ôm nàng vào trong ngực, nhiệt độ quen thuộc, hương Bạc Hà quen thuộc, mặc dù không mở đèn nhưng Đường Tiểu Mễ biết, đây là người kia. Bị ôm như vậy, phanh một tiếng, cửa lớn hung hăng bị đóng sầm, Đường Tiểu Mễ hít hơi, không nghe thấy mùi nước hoa của cô gái khác, không khỏi có chút vui mừng, nếu hắn mang theo mùi hương của cô gái khác tới ôm nàng, nàng thật không biết nên như thế nào.
Một giây kế tiếp, Đường Tiểu Mễ càng thêm ảo não, hắn không phải mang theo cô gái khác đi rồi? Thế nào hiện tại xuất hiện tại nhà mình? Từ lúc nào nàng lại biến thành như vậy? Trên người hắn không có mùi hương mà thôi, nàng lại có thể vui vẻ như vậy.
Bỗng dưng nhớ tới giọng nữ trong điện thoại tối hôm qua, Đường Tiểu Mễ dùng sức thoát ra khỏi ngực hắn, mở đèn, đột nhiên có ánh sáng chiếu rọi hai gương mặt nam nữ đầy phức tạp. Gạo chẳng biết lúc nào đi tới, cái đầu nhỏ ngước nhìn Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ một hồi ảo não, lúc ra khỏi cửa đã quên thằng nhóc này rồi, đói bụng lắm phải không? Vội đi đến chiếc tủ âm tường lấy thức ăn cho chó, tay nàng bị hắn nắm chặt.
"Không cần cho ăn, chết đói cho tỉnh táo". Trong con ngươi Phó Thụy Dương đè nén lửa giận, giọng nói cũng rất gấp rút.
"Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?" Đường Tiểu Mễ hất tay của hắn ra, vẻ mặt không thể tin.
"Là em không để ý tới nó!" Phó Thụy Dương gầm nhẹ nói, tiến tới gần Đường Tiểu Mễ, "Anh nói rồi, nếu thấy phiền toái có thể ném đi". Khóe miệng nở nụ cười lạnh, "Em ở trong phòng cùng người đàn ông khác ăn uống thân mật, có từng nghĩ tới nó đói hay không?"
Đường Tiểu Mễ thân thể run rẩy, tức giận nói không ra lời, nàng cùng người khác thân mật sao? Rốt cuộc nửa đêm là ai cùng cô gái khác phóng đãng, là ai ở trong phòng ăn tán tỉnh cô gái khác bị nàng gặp phải?
"Chúng ta đã nói không can thiệp chuyện của nhau, vĩnh viễn không nên hỏi!" Đường Tiểu Mễ cũng quát, "Em không để ý anh ...... tại sao anh để ý tới em?"
Phó Thụy Dương tức giận, ngược lại nở nụ cười, cắn răng gật đầu liên tục, không nhìn Đường Tiểu Mễ nữa, khom lưng ôm lấy Gạo đi thẳng ra ngoài cửa.
"Anh ôm đi Gạo đâu?" Đường Tiểu Mễ vội vàng kéo Phó Thụy Dương, trong lòng một hồi hốt hoảng.
Phó Thụy Dương cũng không để ý tới, sải bước đi về phía trước, Đường Tiểu Mễ chạy lên ngăn ở cửa: "Không được, Gạo là của em, anh không thể đưa cho cô gái khác".
Hôm qua hắn mới nói con chó nhỏ này gọi là Gạo, hắn là ba Gạo, nàng là mẹ Gạo, tại sao mới một ngày, hắn liền thay đổi người? Hắn cùng cô gái khác ở chung một chỗ, tại sao còn muốn đem Gạo mang đi? Đường Tiểu Mễ nghĩ tới những thứ này, tim bị nhói đau. Kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
"Cô gái khác?" Phó Thụy Dương mí mắt khẽ nhảy lên, nhìn Đường Tiểu Mễ ngăn ở trước cửa thật lâu, khóe miệng khẽ giơ lên, kéo ra một đường cong đẹp mắt, trong ánh mắt như có điều mong đợi: "Tiểu Mễ, em ghen". Trong giọng nói không khỏi nghi ngờ.
Nếu Phó Thụy Dương không nói còn may, hắn vừa nói như thế, Đường Tiểu Mễ vừa ,vừa giận lại uất ức, nước mắt lập tức không ngừng tuôn ra, vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, nhưng càng lau càng khóc dữ hơn.
Thở nhẹ một tiếng, để xuống Gạo, Phó Thụy Dương tiến lên ôm chặt lấy Đường Tiểu Mễ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, lại buông ra, hôn lên gương mặt nàng, nhìn người trong ngực không có phản ứng, vẫn thút thít, vừa đau lòng, vừa tự trách, vừa buồn cười, dứt khoát ôm thật chặt vào trong ngực.
Thật lâu, người trong ngực rốt cuộc an tĩnh lại, buông người trong ngực ra, Phó Thụy Dương nâng mặt Đường Tiểu Mễ, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng nơi khóe mắt nàng: "Tiểu Mễ, tin tưởng anh, trong lòng anh bây giờ, không có gì có thể so sánh được với em".