Lâm Vĩ Ba tức giận đứng dậy, lần trước ở biệt thự, trong lúc mọi người đi tìm hắn, kết quả hắn đang ở trong phòng thong dong ôm một cô gái khác, "Thật là quá đáng!" Nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Mễ, "Hắn vẫn như vậy?"
Kéo cánh tay Lâm Vĩ Ba lại, ánh mắt vẫn nhìn đôi nam nữ kia, "Bỏ đi". Đường Tiểu Mễ thu hồi tầm mắt, cầm ly thủy tinh trên bàn, uống một ngụm nước đá thật lớn. Giữa hắn và nàng lẽ ra phải như vậy, một chút mập mờ không thay đổi được gì, tối hôm qua giọng nữ trong di động cũng đã làm cho nàng hiểu rõ mình. Không nên can thiệp chuyện của nhau, vĩnh viễn không nên hỏi, đây mới là ước định giữa bọn họ, hắn có không gian riêng của hắn, mà nàng cũng có cuộc sống của nàng.
Nhìn hắn rất vui vẻ, cô gái kia cũng rất vui vẻ, nhưng mà bọn hắn vui vẻ làm cho Đường Tiểu Mễ cảm thấy rất không thoải mái, chỉ muốn cắm đầu ăn cho mau hết, sau đó rời đi. Bắt đầu từ lúc nào thì nàng đã xem hắn như sở hữu của mình vậy? Trong lòng, không còn cảm giác nữa. Lâm Vĩ Ba lo lắng nhìn Đường Tiểu Mễ, "Hay là em đi qua chào hỏi, để cho hắn biết một chút?"
Lắc đầu một cái, ngoại trừ bị hôn ước trói buộc hắn, bọn họ cái gì cũng không có, nàng là gì của hắn đây? Như người vợ chịu thiệt thòi, bắt kẻ thông dâm? Đường Tiểu Mễ cắn cắn môi, tự chế giễu, lại không nhịn được nhìn tiếp, tại sao lại không thể dời đi tầm mắt, tại sao nàng lại để cho mình rơi vào tình trạng đáng buồn như thế này?
Hồi ức như một cơn sóng dữ cuốn đến, nhìn tình cảnh trước mắt, lại lần nữa lặp lại, nàng vĩnh viễn chỉ là người cô độc. Ánh mắt dần dần trở nên nhạt nhòa, không còn chịu đựng được nữa, trong mơ hồ cảm thấy Phó Thụy Dương dường như nhìn sang nàng, nàng vội quay đầu đi, nước mắt chợt lăn xuống tới: "Tiểu Lâm Tử, mau giúp em một chút, em không muốn để cho hắn nhìn thấy em như vậy". Giọng nói đã nghẹn ngào, mang theo nồng đậm âm mũi.
Lâm Vĩ Ba đứng dậy, ngồi bên cạnh Đường Tiểu Mễ, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn mềm mại của nàng, nàng đối với người kia động lòng sao? Cho nên mới không khống chế được bản thân? Sắc mặt phức tạp nhìn đến nơi Phó Thụy Dương, lại bắt gặp một vẻ mặt âm trầm cũng đang phức tạp nhìn hắn, nói đúng hơn là nhìn người trong ngực hắn, có thể nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt đối phương, không ai nhường ai.
Người trong ngực dường như đã dần dần bình phục tâm tình, chậm rãi thò đầu ra, đôi mắt vẫn phiếm hồng, có chút áy náy, chỉ vào vùng nước đọng trên ngực hắn: "Cái này, thật xấu hỗ a".
"Người khác dâng lên cơn lũ lụt, anh nhận vậy". Lâm Vĩ Ba cười nói. Đường Tiểu Mễ cũng muốn cười nhưng lại cười không nổi, nàng không dám nhìn về phía đó nữa.
"Tiểu Lâm Tử, chuyện này không cần nói cho bọn Sơ Nhất có được hay không?" Đường Tiểu Mễ mong đợi nhìn Lâm Vĩ Ba, không muốn để cho bọn Sơ Nhất giúp nàng lại làm ra loại chuyện gì nữa, nàng không muốn dùng loại phương thức này ràng buộc hắn, giữa nàng và hắn đều hiểu rõ nhau, tất cả chỉ là tạm thời, cuối cùng mỗi người đi một ngã.
Lâm Vĩ Ba trầm mặc không nói, lúc đầu hắn muốn trở về nói việc này cho Ba anh em Dương gia, dù sao chuyện như vậy mình là một người ngoài, nếu Phó Thụy Dương giống như lời của nàng nói, sau này Tiểu Mễ phải làm sao?
"Tiểu Lâm Tử. . . . . ." Đường Tiểu Mễ năn nỉ nói: "Cho em một chút tự ái đi, giữa em và hắn vốn không có gì, sớm muộn gì cũng phải tách ra".
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, đều là món ăn Đường Tiểu Mễ thích nhưng bây giờ, hai người một chút khẩu vị cũng không có.
"Được, mặc kệ hắn, chúng ta ăn của chúng ta". Lâm Vĩ Ba gật đầu một cái, hắn thật sự không chịu nổi ánh mắt kia của Đường Tiểu Mễ, hơi ngấn nước, quả thật muốn cho người ta thương tiếc muốn ôm vào lòng.
Hai người không đụng đũa nữa, bên kia Phó Thụy Dương đã ăn xong, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi tới trước bàn bọn họ cũng không dừng lại nói nửa câu, cô gái kia kéo cánh tay của hắn, thỉnh thoảng cười nhẹ, cứ như vậy, sải bước đi ra.