Tin tưởng anh, trong lòng anh bây giờ, không có gì có thể so sánh được với em. Trên đời còn có lời nói nào làm động người hơn lời nói này sao? Đường Tiểu Mễ cảm giác mình không thể suy nghĩ được gì nhưng từ đáy lòng cảm thấy rất ngọt ngào, một câu nói này của hắn làm cho nàng cảm thấy tất cả đều tốt đẹp, vẻ mặt hơi hồng lên, nghĩ một chút, lại khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cúc áo màu vàng nhạt trên ngực Phó Thụy Dương, một hồi lâu ngẩng đầu lên: "Anh gạt người!"
Giọng nói có chút mềm mại, tinh tế, mặc dù đang chỉ trích Phó Thụy Dương nhưng nghe vào tai càng giống như làm nũng. Một tình cảm dịu dàng xông lên não, Phó Thụy Dương cười ra tiếng, giống như đã bị đè nén thật lâu, không thể kiềm chế được nữa, đôi tròng mắt đen mang ý cười nhìn chăm chú vào Đường Tiểu Mễ, nhớ tới lúc trước nàng gọi điện thoại làm nũng với Dương Sơ Nhất, hắn đã cảm giác vô cùng khó tả, bây giờ, nàng cũng làm nũng với hắn, nghĩ như vậy, khóe miệng liền không khép lại được. Cho đến khi nhìn thấy lửa giận trong mắt Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương mới thu hồi nụ cười, ôm nàng lại, "Tiểu Mễ, anh chưa bao giờ cho mình là người tốt, quá khứ của anh cũng không phải là một tờ giấy trắng, nhưng từ nay về sau, anh đều chỉ có một mình em bên cạnh anh". Phó Thụy Dương nắm tay Đường Tiểu Mễ đặt lên ngực hắn, "Còn nữa, nơi này, chỉ có mỗi mình em".
Bị hắn nắm lấy tay đặt lên ngực của hắn, cảm nhận nhịp tim của hắn trầm ổn có lực, trái tim Đường Tiểu Mễ gần như hòa vào nhịp tim của hắn. Phó Thụy Dương nhìn người trước mặt vẫn cúi đầu ngơ ngác, không thấy rõ vẻ mặt, một tay nâng mặt của nàng, nhìn vào hai mắt của nàng, trong lòng gần như ôm thấp thỏm, "Như vậy, em bằng lòng tiếp tục yêu thích anh chứ?"
Tự động loại bỏ một số từ, Đường Tiểu Mễ bật thốt lên: "Ai thích anh chứ ?" Lời vừa ra khỏi miệng, nàng le lưỡi nhìn chừng, có phải đã phản ứng quá lớn hay không ?
"Vậy em thích người kia rồi hả ?" Phó Thụy Dương trầm mặt, nhớ tới người kia liền bắt đầu phát hỏa, một tên Lâm Dương vừa đi, một tên Lâm Vĩ Ba lại đến, làm sao lại luôn có những con chó nhỏ, con mèo nhỏ cản trở bọn họ như vậy, cô gái này cố tình làm như không biết.
"Người nào?" Đường Tiểu Mễ hoang mang, ngẩng đầu lên mê mang nhìn Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương buông Đường Tiểu Mễ ra, quay đầu đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Người ôm em đó". Nhớ tới chuyện này hắn liền tức giận, nhìn thấy nàng cùng người đàn ông khác thân mật, tim hắn gần như bị trăm móng vuốt đang cào cấu, hận không thể đem trông chừng nàng từng giây từng phút: toàn bộ là của Phó Thụy Dương, những người không có nhiệm vụ xin mời tránh ra.
Hình ảnh ở Dạ Nguyệt chợt lóe lên, Đường Tiểu Mễ chau chau mày, mím môi quan sát Phó Thụy Dương, "Anh nói Tiểu Lâm Tử?"
Khóe mắt không tự chủ nhảy lên một cái, Phó Thụy Dương cảm giác mình trước kia thật sự là quá như ý, cho nên bây giờ gặp báo ứng, cô gái này nhất định là cố ý chọc giận của mình, nhất định như vậy, hắn cảm giác mình gần như nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Lâm Tử? Nàng nhất định phải ở trước mặt hắn biểu hiện nàng và đàn ông khác thân mật hay sao?
Đường Tiểu Mễ nhìn vẻ mặt âm trầm của người này, có chút buồn bực, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Không phải anh cũng thân mật với cô gái khác như vậy sao" Nàng còn chưa chỉ trích hắn mà, "Đêm hôm đó, không phải anh và cô gái khác ở cùng nhau sao, ai biết được anh đang làm gì?"
Mặc dù nàng nói rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Phó Thụy Dương không sót một chữ, hắn không khỏi có chút ảo não, lại có chút vui mừng, "Nếu như anh nói, không có làm chuyện gì hết, em có tin hay không?"
Hôm đó hắn rất tức giận, hắn muốn chứng minh hắn vẫn bình thường, Đường Tiểu Mễ không thương hắn, hắn không quan tâm, còn có bao nhiêu cọ gái đang đợi hắn, ở hộp đêm, hắn uống rất nhiều rượu, thuê phòng, chẳng qua, ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người cô gái kia, có lẽ trong tiềm thức, hắn đẩy cô gái kia ra, rượu cồn mê hoặc, hắn ngủ vùi, cho đến khi Đường Tiểu Mễ gọi điện thoại tới.
Đang ngủ bị người đánh thức, hắn tức giận, nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại của Đường Tiểu Mễ, cả người hắn cũng đã tỉnh lại, trễ như thế gọi điện thoại cho hắn, không phải có chuyện gì chứ? Trong lòng có chút vui mừng, bây giờ nàng nghĩ đến hắn, có phải đại biểu rằng nàng cũng không phải vô tình đối với hắn hay không?
Nhất thời, hắn cảm giác mình trở về lúc 17, 18 tuổi, lòng lo lắng và thấp thỏm, mơ hồ mong đợi, quên mất người vừa bị quấy rầy giấc ngủ là chính hắn, khi cô gái bên cạnh dụi dụi đôi mắt: "Thụy Dương, đã trễ thế này, ai vậy?"
Buổi tối, lúc uống rượu hắn đang tức giận mới để cho cô gái này kêu tên của hắn, nhưng không nghĩ bị Đường Tiểu Mễ nghe được, nàng lại nói: Không có việc gì, ngủ ngon. Tim của hắn đã từng chút, từng chút chìm xuống, cảm giác mình như một tên hề, thì ra nàng không để ý chút nào, mặc kệ hắn ở cùng với ai, nàng cũng không để ý.
Cả đêm chưa chợp mắt, ngày thứ hai, hắn đưa cô gái kia đi cửa hàng bách hóa mua sắm, trong lòng không có chút hứng thú nào, trong đầu tất cả đều là hình bóng của nàng, hắn có chút khi dễ mình, bắt đầu khi nào, hắn Phó Thụy Dương lại nhớ thương một người? Mang cô gái kia đến Dạ Nguyệt nhưng không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp phải người mà hắn yêu không được, hận không xong, Đường Tiểu Mễ không hiểu phong tình.