"Đường Tiểu Mễ, đầu óc cậu lâu quá bị hư rồi phải không". Nguyệt Như bỏ lại những lời này, “pằng” một tiếng đóng điện thoại di động, cũng không quan tâm người ở đầu điện thoại bên kia phản ứng ra sao.
Nguyệt Như khoa trương, tay đưa ra quạt quạt, trong miệng không ngừng thở: "Thật là tức chết tôi rồi, hai người ngu ngốc này".
"Nguyệt Như, cô thật quá trâu". Chu Văn Bân giơ ngón tay cái lên, chu miệng, vẻ mặt vô cùng khoa trương.
"Chu Văn Bân, anh muốn nói gì?" Nguyệt Như bất mãn liếc hắn một cái, vẻ mặt dường như không kiên nhẫn.
"Đồ ngốc, cô nghĩ xem, đừng nhìn tên Thụy Dương kia đắc chí, nhưng ở trước mặt chị dâu còn không phải là phải ngoan ngoãn nhận thua sao? Nhưng chị dâu lại phải nghe cô hò hét? Cuối cùng, cô mới là lão đại". Chu Văn Bân chép chép miệng, lại càn rỡ nhìn Nguyệt Như từ trên xuống dưới.
"Chu Văn Bân, anh có thể lớn tiếng một chút, có bản lãnh anh đi nói như vậy với lão đại của anh". Nguyệt Như lạnh nhạt nói, tiếp tục làm việc của mình.
Chu Văn Bân rụt cổ một cái, hay là thôi đi, người kia đã ăn thuốc nổ rồi, loại người như Phó Thụy Dương cũng thua trong tay một cô gái, Chu Văn Bân nghĩ đến chuyện này không nhịn được len lén vui vẻ, bình thường cưỡi trên đầu bọn họ làm mưa làm gió, gặp báo ứng thôi.
Hôm nay Tuyền Lâm có một người khách không mời mà đến, Trương Anh Thụy. bà ta nghênh ngang ngồi đối diện Đường Tiểu Mễ, tùy ý lật tài liệu trên bàn của nàng, Đường Tiểu Mễ liếc bà ta một cái, không nói gì, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.
"Đường tiểu thư, đây là thư mời của Công ty Phúc Ninh". Kha Ni Ca đem một cái thiệp màu đỏ đặt trên trên bàn Đường Tiểu Mễ, nhìn Trương Anh Thụy khẽ gật đầu ý bảo, lòng có chút kinh ngạc, đối với chuyện của Đường gia cô cũng sớm nghe thấy, nhìn sắc mặt hơn phân nữa là “kẻ tới không tốt”.
Đường Tiểu Mễ nhận lấy thiệp, vừa nhìn đã biết đây là Lễ chúc mừng doanh số bán hàng building Cây phong hàng quý, thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thời gian đã qua lâu rồi, lúc đầu, Sơ Nhất vì đối phó Lâm Dương, đánh lén hạng mục này, nhiều lần trằn trọc, hôm nay, đã bắt đầu làm Lễ Chúc Mừng rồi.
"Em biết rồi, lần này bọn họ mời rất nhiều người chứ?" Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nói.
Kha Ni Ca gật đầu: "Trong nghề cũng mời".
"Đường Tiểu Mễ" Trương Anh Thụy mở miệng nói, "Có phải cô ngồi trên cao nên không thèm nhìn xuống hay không?"
"Sao bà lại tới đây? Thật xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy bà". Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu nói với Kha Ni Ca: "Đi ra nói cho bọn họ một chút, sau này không cần chó hay mèo gì cũng đưa đến".
Kha Ni Ca cười đến nghẹn gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng làm việc, có chút bận tâm nhìn vào bên trong, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra.
"Đường gia vẫn còn người lớn". Trương Anh Thụy dường như không nghe thấy Đường Tiểu Mễ châm chọc, cười lạnh nói.
Đường Tiểu Mễ thưởng thức thiếp mời trong tay, không chút để ý nói: "Cho nên thế nào?"
"Chú hai cô bây giờ đang ở Singapore, tạm thời không về được, công ty lớn như vậy, một mình cô sợ là không chống đỡ nổi, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, cô chịu trách nhiệm nổi sao?"
"Người chống đỡ được cục diện này à?" Đường Tiểu Mễ buồn cười nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, "Bà sao? Vậy bà chuẩn bị diễn tiết mục con tu hú chiếm tổ chim khách sao?"
"Cô!" Trương Anh Thụy cứng họng, cổ cũng hiện ra màu đỏ, trừng mắt.
"Dì Trương, tôi gọi dì bằng một tiếng dì, dì thật sự cho rằng đi theo ba tôi, ông nội lại qua đời, Chú hai không có ở nhà, Đường gia sẽ không có người?" Đường Tiểu Mễ thong thả ung dung xoay cây bút trong tay, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi.
"Đường Tiểu Mễ, tôi quên nói cho cô biết, tôi có 25% cổ phần Tuyền Lâm, cộng thêm một số cổ phiếu lẻ, Chú hai cô bây giờ tại tự lo cho mình còn không xong, như vậy hiện tại tôi là cổ đông lớn nhất của Tuyền Lâm chứ?" Trương Anh Thụy cười, đứng dậy đi tới trước bàn Đường Tiểu Mễ, tùy ý lật lật tài liệu, lạnh nhạt nói "Đường Tiểu Mễ, cô còn quá non, cô cho rằng, tôi không nắm chắc mà tới đây tìm chuyện không thoải mái sao?"