Từ lúc nhỏ, dần dần, nàng cần người bầu bạn, không hề lệ thuộc vào mẹ của nàng, dần dần có thể nhìn ra ánh mắt như thân thiện của dì lại lóe lên. Trương Anh Thụy thường xuyên hỏi thăm nàng một số vấn đề rất khó hiểu, tỷ như ba mẹ có gây gổ hay không, tỷ như ông nội có gì vui vẻ không.
Ngày trước dì dịu dàng thân thiết, từ khi nàng bắt đầu dần dần hiểu chuyện, dì thay đổi vô cùng quái lạ, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng cũng không hiểu vì sao.
Đột nhiên có một ngày, nàng bắt gặp Trương Anh Thụy thân thiết khoát tay ba của mình, người dì này vẫn thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh nàng, giờ lại thân thiết khoát tay ba nàng. Còn trẻ nàng có chút không biết làm sao, trong lòng mơ hồ hiểu được hành động đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng nàng cũng không dám đi hỏi ba.
Trương Anh Thụy trở lại tìm nàng, nàng cắn răng nói với người phụ nữ này: "Dì phải rời khỏi ba cháu đi, chỉ cần cháu bằng lòng, dì sẽ không thể gặp được ông ấy, dì là người xấu". Còn nhỏ, nàng đối với có một số việc đã sớm dần dần hiểu được, chính nàng cũng không biết, nhưng nàng thương yêu người thân của mình, bọn họ cũng biết. Nàng nói lời hung ác như vậy, trừ lần đó ra, nàng không biết nên làm như thế nào vãn hồi tình trạng gia đình của mình.
"Tiểu Mễ". Trương Anh Thụy giận quá hóa cười, "Tôi không phải người xấu, ba mẹ của cháu đã sớm ly hôn, vì cháu, tôi mới lén lén lút lút không dám công khai, bây giờ cháu biết cũng tốt, cháu nhất định phải tin, cháu có thể trở về hỏi bọn họ".
Trương Anh Thụy cười rung người, giày cao gót gõ lóc cóc bỏ đi.
Nàng buồn nôn, người phụ nữ này ăn mặc dung tục, toàn thân đeo các loại xa xỉ phẩm, nụ cười đắc ý dữ tợn, lúc đầu tại sao nàng cảm thấy người này dịu dàng thân thiết như vậy?
Về đến nhà, nàng chạy đến phòng cha mẹ, lục tung đồ đạc, nàng không biết mình muốn tìm cái gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, người phụ nữ kia không lừa nàng. Nàng vội vàng muốn tìm ra một chút dấu vết, mấy năm gần đây, nàng rất ít thấy đến hai người bọn họ ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng bởi vì bọn họ đã sớm ly hôn?
Trong trí nhớ của nàng luôn có hình ảnh ba mẹ cùng nhau ôm nàng, mẹ cười ấm áp, giọng nói của ba mạnh mẽ cuốn hút, nàng lục lọi đến cùng, rồi chán nản, sau khi lớn lên, cả nhà bọn họ rõ ràng không có một tấm ảnh gia đình. Đáy lòng từng hồi chìm xuống, cuối cùng tầm mắt rơi vào một cái rương gỗ cũ kỉ đã khóa, nàng dằn lòng, lấy dụng cụ, cạy khóa ra, một ít đồ trang sức bằng ngọc và mấy tờ giấy thật mỏng.
Lúc nàng mười ba tuổi, chưa bao giờ bình tĩnh như vậy. Nàng chia ra gọi điện thoại cho bọn họ, cho tới bây giờ nàng không phải là đứa bé bốc đồng, không khóc, không làm khó, không càn quấy. Nàng nói: "Hôm nay nếu các người không về, vậy cứ xem như chưa bao giờ sinh ra đứa con gái này".
Khi ba mẹ kéo rương hành lý, sắc mặt tái nhợt chạy về nhà thì trong lòng nàng thoáng vui mừng, nàng muốn khóc nhưng không muốn khóc, nàng không hiểu tại sao bọn họ lừa gạt nàng, nàng là đứa ngu ngốc nhất thế giới. Nàng tự bảo vệ gia đình mình nhưng người phụ nữ kia lại nói cho nàng biết, gia đình của nàng căn bản chỉ là giả vờ.
"Các người tách ra đi, không cần cố vì con" Lúc đó nàng mười ba tuổi, lần đầu tiên có cảm giác mình trưởng thành, nàng không phải là đứa bé.
Mỗi người bọn họ đã có người khác, lần này không tiếp tục gạt nàng, nhưng nơi này tất cả đối với nàng mà nói đã mất đi lòng tin. Người phụ nữ kia cuối cùng đường hoàng trở thành “Đường phu nhân”, nàng rốt cuộc trước mặt của mọi người phải gọi người phụ nữ này một tiếng: "Dì Trương".
Trương Anh Thụy hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của nàng, đi theo còn có con gái của bà ta, Trần Tuyết.