"Tiểu Lâm Tử." Đường Tiêu Mễ sâu hít một hơi, mạnh mẽ đẩy Lâm Vĩ Ba ra, "Chúng ta, chúng ta . . . . . ."
Dừng một chút, nhưng một câu đầy đủ cũng nói không ra được.
Lâm Vĩ Ba nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Mễ lắp ba lắp bắp, không nhịn được cười ra tiếng, cười rất lớn tiếng, buông Đường Tiểu Mễ ra, lắc đầu một cái, vẫn cười nói: "Mau xuống xe đi, anh trêu em đấy".
Đường Tiểu Mễ cắn cắn môi, không lên tiếng, suy nghĩ một chút, người nghiêng ra trước, đưa tay ôm cổ Lâm Vĩ Ba. Lâm Vĩ Ba ngẩn người, trở tay ôm lấy nàng. Hồi lâu, Đường Tiểu Mễ buông hắn ra, nhìn ánh mắt của Lâm Vĩ Ba, chân thành nói: "Tiểu Lâm Tử, rất cám ơn anh”.
"Đừng làm anh buồn nôn, bà cô nhỏ, mau xuống xe đi". Lâm Vĩ Ba cười nói, gần như đẩy Đường Tiểu Mễ xuống xe.
Trước lúc đi Tây Tạng, Lâm Vĩ Ba nhìn thấy nàng đều kêu bà cô nhỏ, Đường Tiểu Mễ nghe không nhịn được cười nhẹ, cũng không nói chuyện, lấy túi xách bước xuống xe, đứng một bên, nhìn Lâm Vĩ Ba tùy ý nhìn nàng vẫy vẫy tay, lái xe đi mất.
Lâm Vĩ Ba nhìn trong kính chiếu hậu, bóng nàng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng chua xót từng hồi dâng lên, trái tim bị xé rách đau dữ dội. Đưa tay mở nhạc, vặn âm thanh thật lớn, giọng hát bên trong xe rất lớn, nhưng thanh âm càng ngày càng nghẹn ngào.
Đường Tiểu Mễ nhìn xe Lâm Vĩ Ba biến mất, trong lòng nhẹ nhõm, thở ra một hơi, xoay người lại nhìn thấy Phó Thụy Dương đứng tựa trên tường đang nhìn nàng.
Trái tim chợt nhảy lên, giả vờ như không có việc gì, thẳng đi về phía trước, trong đầu rung động, cắn cắn môi, Đường Tiểu Mễ cảm giác mặt của mình có chút nóng.
"Lưu luyến không rời?" Phó Thụy Dương bước nhanh đi tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, cười như không cười nói.
Đường Tiểu Mễ nhíu nhíu mày, người này sao lại kỳ quặc thế? Nói chuyện âm dương quái khí làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt liếc thấy trên trán hắn mơ hồ lộ ra vết sẹo, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không muốn tức giận, đôi co với hắn.
"Nếu không bỏ được, về đến nhà còn dính một chỗ, sao không mời người ta vào ngồi một chút?" Khóe miệng Phó Thụy Dương cười lạnh, ánh mắt không có nhiệt độ.
"Anh!" Đường Tiểu Mễ nổi giận, nàng vì hắn không tiếc tổn thương Lâm Vĩ Ba như vậy, nhưng người này âm dương quái khí nói lời khó nghe, nàng chưa nói tha thứ hắn, tại sao hắn lại dám lớn tiếng kêu la với nàng như vậy?
Nghĩ xong, đôi mắt có chút hồng hồng, nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương không nói lời nào.
Tầm mắt Phó Thụy Dương rơi vào cái vòng treo lủng lẳng trước ngực Đường Tiểu Mễ, mắt nhìn không lầm thì đây là một chiếc nhẫn. Nhớ tới đêm hôm đó, nàng vô cùng kiên định mà nói: "Có lẽ, em sẽ kết hôn với Tiểu Lâm Tử".
Nàng nói: "Thụy Dương, chúng ta không thể nào".
Hắn tới nơi này thật sớm, chỉ muốn nhìn nàng, chờ nàng, lại nhìn thấy nàng ngồi trên xe Lâm Vĩ Ba, sắc mặt đỏ bừng, mắt tỏa sáng. Hắn nhìn thấy Lâm Vĩ Ba đeo dây chuyền lên cho nàng, hắn nhìn thấy Lâm Vĩ Ba dịu dàng ôm lấy nàng, hắn nhìn thấy bọn họ hôn, hắn nhìn nàng đưa tay chủ động ôm lấy người đàn ông kia.
Trong lòng hắn ngập tràn tình yêu trong phút chốc hóa thành bi thương, hắn cho nàng thời gian, lại để cho nàng vùi đầu vào ngực của người khác.
Đưa tay nắm chiếc nhẫn kia, Phó Thụy Dương nhếch miệng lên, trên mặt hiện ra nụ cười thê lương.
"Em vội vã đi cùng với hắn? Hả?" Một chữ cuối cùng dường như trong lỗ mũi nặng nề hừ ra, "Đường Tiểu Mễ, anh nói nhiều như vậy, em lại không chịu nghe lời phải không?"
Dáng vẻ Phó Thụy Dương như vậy khiến tim Đường Tiểu Mễ đập nhanh, hốt hoảng gỡ ra tay của hắn ra.