Trương Anh Thụy đi tới nhà lớn, vì che giấu sự hài lòng, bà ta hơi cúi đầu, cũng khao khát quan sát mọi thứ bên trong nhà, đột nhiên, có một ánh mắt nhìn bà ta, nhàn nhạt, nhưng dường như xuyên thấu suy nghĩ của bà ta.
"Đi theo tôi".
Đây là lần đầu tiên Trương Anh Thụy chính thức bước vào Đường gia, gặp Trương Vân. Không giống với Đường Kiếm bén nhọn và nóng nảy, Trương Vân rất yên tĩnh, bà lẳng lặng nhìn Trương Anh Thụy không nói lời nào, Trương Anh Thụy cứ như vậy cúi đầu, cũng không dám nói chuyện.
Rốt cuộc, Trương Vân mở miệng nói: "Cô không phải là con dâu lý tưởng của tôi, Ái Hoa và Quốc Khánh chia tay, đó là do bọn chúng không có duyên phận. Tôi sinh con mình, tôi hiểu rõ. Cô có thể đi vào cái cửa này, không có nghĩa là trong lòng của nó có cô, lại càng không đại biểu cho Đường gia tiếp nhận cô".
Trương Anh Thụy có chút xấu hổ, nhưng không làm được gì, chỉ có thể buồn buồn cắt đứt lời bà: "Mẹ"
"Tôi nói xong, cô kêu mẹ cũng không muộn". Trương Vân nhìn vào ánh mắt của bà ta, làm cho bà ta không thể nào che giấu.
"Quốc Khánh là một người có tính tình khó chịu, có mấy lời, hắn có lẽ chưa nói, nhưng trong lòng muốn như vậy. Nay tôi thay Quốc Khánh, thay lão Đường nói mấy câu".
Giọng nói Trương Vân vẫn nhàn nhạt, Trương Anh Thụy đổ mồ hôi lạnh, bà ta cũng từng nghe qua tính tình của Trương Vân ra sao, là một bà già hiền lành, tốt bụng, nhưng ánh mắt bén nhọn, cứng rắn, không phải là giả.
"Người nói". Trương Anh Thụy dịu dàng nói.
"Cô có thể đi vào nhà lớn, gọi tôi một tiếng mẹ, nhưng Trần Tuyết thì không thể vào, cháu gái của tôi chỉ có một mình Tiểu Mễ, cô có làm được không?" Trương Vân nhấn rõ từng chữ rõ ràng, thái độ kiên quyết, nhìn chằm chằm Trương Anh Thụy.
Trương Anh Thụy âm thầm nắm chặt tay, một hồi lâu, chậm rãi nói: "Tiểu Mễ thật đáng yêu, con sẽ xem như con gái ruột thịt của mình, Trần Tuyết, nó đã có cha rồi, sẽ không đi xa hơn nữa".
Trương Vân hừ lạnh một tiếng: "Cái này cũng không cần, có thể cô xem Tiểu Mễ như con gái ruột, nhưng chưa chắc nó chịu xem cô là mẹ ruột. Cô đừng xem Ái Hoa là kẻ ngốc, Ái Hoa nhất thời nghĩ chưa ra, đây là nhược điểm của nó, nhưng chưa biết chừng, lúc nào đó nó lại hiểu ra, hai người kia một khi hiểu rõ, cô có chuẩn bị tâm lý chưa?"
Trương Anh Thụy ngớ ngẩn, không có lên tiếng.
"Cô trước kia làm gì, chúng ta không tính toán. Sau này, cần phải làm gì, không nên làm gì, bước vào nhà này thế nào, tôi sẽ để cho cô đi ra như thế đó".
"Mẹ ơi, con là con dâu trên danh nghĩa, mẹ. . . . . ." Trương Anh Thụy trợn to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc.
"Đi thôi, bên ngoài còn có khách". Trương Vân nhàn nhạt liếc bà ta một cái, dáng vẻ nhanh nhẹn, dường như chưa từng nói gì.
Mười mấy năm qua, trừ lần này, Trương Vân chưa từng lộ ra dáng vẻ bén nhọn, đây gần làm cho Trương Anh Thụy quên mất bà già này còn có một bộ mặt như vậy. Khi Đường Kiếm qua đời, Trương Vân một giọt lệ cũng không rơi, tỉnh táo sắp xếp tang lễ, Trương Anh Thụy đã từng nghĩ tới, bà già này tại sao lòng dạ ác độc như vậy. Bây giờ suy nghĩ một chút, hay là bà ta chưa từng hiểu rõ Trương Vân.
"Mẹ". Trương Anh Thụy đột nhiên bật khóc, "Đã nhiều năm như vậy, tại sao con vẫn không bằng Dương Ái Hoa? Con đã không được các người chào đón, con chỉ muốn có thứ con cần, có lỗi sao? Bây giờ cái gì mất hết rồi, mọi người đều nói làm dâu cả của Đường gia sẽ được nở mày nở mặt, nhưng con làm dâu cả Đường gia phải chịu uất ức, con không bằng cả vợ của chú hai nữa".
"Anh thụy, cô phải suy nghĩ kỹ một chút" Trương Vân thở dài một hơi, "Khi còn sống, lão Đường chẳng qua bảo thằng hai đem cổ phần chuyển cho Tiểu Mễ, thay Tiểu Mễ làm một chút quan hệ, nhưng không ai buộc cô thu mua cổ phiếu Tuyền Lâm, tại sao cô tự ý ném vào? Anh thụy, cô nói xem cô có mưu đồ gì? Mấy năm nay, một mình cô ở biệt thự Tử Sam, Quốc Khánh trở về mấy lần? Cô tới nhà lớn thăm hai ông bà già chúng tôi mấy lần? công ty của cô, nếu nói là toàn bộ gia sản của cô, không có Đường gia ở phía sau chống lưng, cô cho rằng, mặt mũi Trương Anh Thụy cô đáng giá mấy đồng tiền?"
"Mẹ, con thật sự đã trắng rồi". Trương Anh Thụy ngồi xổm người xuống, cúi mặt ở thề, "Quốc Khánh dùng con để ngụy trang, con biết rõ. Nhiều năm như vậy, ông ấy làm sao quên được? Nhưng năm đó, năm đó bọn họ như vậy, con muốn tranh thủ giành lấy ông ấy, có lỗi sao? Các người đều không chào đón con, ngay cả Trần Tuyết cũng nói với con, mẹ, con chán ghét mẹ". Trương Anh Thụy nghẹn ngào, "Mẹ, con cũng như Dương Ái Hoa, con cũng gọi người bằng mẹ mười hai năm, con không thể yêu Quốc khánh ít hơn cô ấy".