Lúc uống rượu xã giao, không ai dám rót cho hắn, nhưng hiện tại Trương Anh Thụy dám, khi hắn rượu uống đã nhiều, cô suy đoán, hắn không vui, nhất định là cùng cô vợ ở nhà không thoải mái, nếu không, tội gì tới nơi này uống rượu giải sầu?
Đúng lúc, cô đưa cho hắn một ly trà, lúc này hắn như có điều suy nghĩ, liếc nhìn cô một cái, chỉ liếc mắt một cái, lại tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Nhưng liếc mắt một cái làm cho Trương Anh Thụy vô cùng mơ tưởng, ngày trước hắn không nhìn cô, nếu nhìn cô thì trong mắt lại như nhìn một người xa lạ. Nhưng hôm nay, Trương Anh Thụy có thể từ nhìn thoáng qua thần sắc hắn, đây có phải là hi vọng không?
Cô và hắn quen thuộc, nhưng lại không quen thuộc. Ít ra, hắn biết cô tên là Anh Thụy, hắn theo người khác gọi cô là Anh Thụy, lúc hắn nhìn cô dường như cũng xem cô là bạn bè của hắn, ánh mắt ấm áp. Cô rót trà cho hắn, hắn lịch sự mỉm cười: cảm ơn.
Có một lần, cô không cẩn thận làm dính bẩn quần áo của khách ở một bàn khác, hắn giải vây cho cô. Nàng đỏ mặt nói cám ơn, hắn mỉm cười nói, bình thường cô chăm sóc tôi, tôi nên phải vậy.
Lời nói của hắn rất đơn giản, nhưng Trương Anh Thụy nghe hiểu, hắn đang nói cám ơn cô. Thì ra việc cô làm tất cả không phải vô vị. Trái tim cô bắt đầu nhảy dựng, thùng thùng nghe chấn động màng nhĩ, cả người dường như trôi lơ lửng trên mây.
Sau đó, bọn họ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, nhưng cô cảm thấy mọi chuyện không giống nhau. Một người đàn ông tốt như vậy, cô muốn phải có, gia đình của hắn cũng không hòa thuận, cô nhìn ra nỗi khổ của hắn, đây là cơ hội của cô, không phải sao?
Cho đến một lần, hắn một mình tới khách sạn, muốn thuê một phòng. Lúc cô đẩy cửa tiến vào nhìn thấy một mình hắn lẳng lặng ngồi ở bên trong, mặt không chú ý đến một bàn đầy món ăn, lặng lẽ uống rượu. Bình thường hắn uống rượu chắc chắn sẽ có tiết chế, nếu là rượu đỏ chỉ uống vài ly, nếu là bia, chỉ uống hai chai, mỗi lần trước khi đi, đều nhờ người ta ngửi ngửi trên người hắn có mùi rượu hay không.
Còn lần này, hắn uống một chai rượu trắng nhỏ, bên trong phòng mùi rượu bay nhàn nhạt, thức ăn đầy bàn, một chút cũng không động đến, chai rượu bên cạnh có hai cai không. Mặt của hắn hơi đỏ lên vì say, trên cổ mơ hồ cũng đỏ lên. Sau khi cô đi vào cửa, hắn chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.
Cô nắm chai rượu: "Đừng uống nữa".
Ánh mắt của hắn có chút mê ly, giật giật khóe miệng, đầu úp sấp trên bàn, hẳn là say rồi. Cô không báo cho quản lý khách sạn, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng chạm mặt hắn, cái mũi cao thẳng, đôi môi dày, cằm vuông, có một chút râu, đâm vào tay cô.
Không nhịn được, cô dán lên môi của hắn, hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu và nóng bỏng. Cô đưa tay vuốt gương mặt của hắn, một người đàn ông như vậy, hắn không vui vẻ, tại sao cô không nhân cơ hội lần này nắm lấy?
Cô gọi nhân viên phục vụ, đở giúp hắn lên phòng, khách hàng của khách sạn được chuẩn bị cho một phòng độc lập, sang trọng để dự phòng. Sau khi chờ người khác đi ra, cô nhẹ nhàng cởi quần áo của hắn ra, dùng khăn lông tỉ mỉ lau chùi. Cô vuốt ve lồng ngực của hắn, màu lúa mì khỏe mạnh, rắn chắc, không có thịt dư.
Dường như hắn đã là tỉnh, lặng lẽ mở mắt, đột nhiên ôm cô vào trong ngực, đầu óc của cô lập tức “oanh” nổ tung, cả người nóng lên, cô đã không chú ý, trong miệng của hắn vẫn lẩm bẩm gọi tên một cô gái khác.
Mãi về sau cô nhớ lại, trong lòng mơ hồ, cô gái kia là Dương Ái Hoa, nhưng bọn họ đã chính thức ký giấy thỏa thuận li hôn.
Bọn họ về sau không có phát sinh chuyện gì cả, hắn chỉ hôn hít cô, rồi buông ra, cau mày ngủ tiếp đi. Cô có thể cảm nhận được tim mình đập kịch liệt, khẩn trương, kích động, hưng phấn.