Cô gái kia có lẽ khóc đã mệt, dứt khoát vẫy vẫy cánh tay, đặt mông ngồi xuống dưới đất, như đứa bé ăn vạ. Lâm Vĩ Ba không nhịn được nhếch miệng, thì ra thật sự cũng có một cô gái đáng yêu như nàng.
Đợi cô gái kia ngẩng đầu lên, dưới đèn đường, Lâm Vĩ Ba thấy rõ khuôn mặt của cô, là Triệu Vi. Có chút ngoài ý muốn, rồi lại không ngoài ý, đó là loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, dường như đã sớm đã đoán được là cô, cũng chỉ có cô mới giống Đường Tiểu Mễ, nhưng hắn rõ ràng không nghĩ là cô.
Đèn xanh sáng, lái xe phía sau nhấn còi, Lâm Vĩ Ba lắc đầu, giật giật khóe miệng, vẫn còn rất đau. Xe tiếp tục hướng phía trước chạy đi, hắn không quay đầu lại nhìn Triệu Vi, nhưng đầu óc dần dần có một bóng dáng như Đường Tiểu Mễ hợp hai làm một, bộ dáng cô ngồi dưới đất quệt quệt mắt, hẳn là không xua đi được.
"Chi" một tiếng, Lâm Vĩ Ba cấp tốc quay đầu xe, cô vẫn còn ở đó.
Triệu Vi bất đắc dĩ ngồi dưới đất, đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng điện thoại của Đường Tiểu Mễ đã khóa máy, Nguyệt Như không biết đang ở nơi nào uống rượu, điện thoại bên kia thật sự rất huyên náo. Cô không biết nên tìm ai giúp một tay, mang đôi giày cao gót, sớm biết vậy sẽ không mang, cô xoa xoa mắt cá chân, nước mắt lại tuôn ra.
Một bóng dáng đứng ở trước mặt, Triệu Vi ngẩng đầu nhìn lên, vui mừng: "Tiểu Lâm Tử".
Lâm Vĩ Ba miệng mở ra, ngồi xổm người xuống, xem xem chân của cô, cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Vi ngẩn người, cô ở nơi này hơn nửa canh giờ, không tìm được người giúp một tay, nhưng chân bị thế này, không thể cử động được, cho dù cô muốn thuê xe cũng phải đến trạm xe, cô lại đang vội, ở chỗ này lâu như vậy, rốt cuộc cũng có người tới hỏi cô "Sao vậy", mặc dù mới gặp qua một lần, nhưng tốt xấu gì, bạn của bạn, thì cũng chính là bạn bè.
Uất ức, lòng chua xót, Triệu Vi "Oa" một tiếng, khóc lên, thút tha thút thít nói: "Chân tôi đau rồi, không cử động được".
Lâm Vĩ Ba đưa tay muốn chạm vào chân mắt cá chân của cô, còn chưa đụng đến, Triệu Vi lại kêu lên : "Tiểu Lâm Tử, chạm nhẹ, chạm nhẹ, đau lắm".
"Tôi còn chưa chạm vào đó". Lâm Vĩ Ba buồn cười nói.
"Không cần chạm, rất đau. Đều do đôi giày gây ra, nếu không phải là tôi muốn cao một chút, cũng không bị như vậy". Triệu Vi chu miệng.
Lâm Vĩ Ba chau chau mày: "Còn đi được không?"
Triệu Vi trừng mắt nhìn hắn: "Nói nhảm, có thể đi, tôi còn ngồi ở đây làm gì? Sớm về nhà rồi".
Lâm Vĩ Ba cũng không nói nữa, đưa tay ôm ngang người Triệu Vi. Triệu Vi không nhịn được kêu lên: "Tiểu Lâm Tử, anh làm gì thế?"
"Không phải là cô không thể đi sao?" Lâm Vĩ Ba lạnh nhạt nói, cũng không quản phản ứng của cô như thế nào, hướng xe mình đi tới, sắc mặt có chút không nhịn, "Tôi đưa cô về".
"Tiểu Lâm Tử, mặt của anh sao thế?"
. . . . . .
"Đánh nhau sao? Đứa trẻ ba tuổi sao, lại đánh nhau với người ta".
. . . . . .
"Có phải rất đau không, tôi nhìn mặt của anh dường như sưng lên đấy".
. . . . . .
"Tiểu Lâm Tử, đi đâu vây? Không phải hướng nhà tôi đâu".
"Bệnh viện." Lâm Vĩ Ba rốt cuộc mở miệng.
"Tiểu Lâm Tử."
. . . . . .
"Tôi đói rồi, có thể ăn trước một chúy không?"
Lâm Vĩ Ba nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Vi, không nói gì, khóe miệng nhưng dần dần xẹt qua nụ cười không dễ thấy.
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối đều trăn trở nhiều lần, trợn tròn mắt, dù sao đi nữa cũng ngủ không ngon.
Tối hôm nay, Đường Tiểu Mễ ngủ rất sâu, trên người dường như còn mùi hương của Phó Thụy Dương, mùi Bạc Hà nhàn nhạt, thơm ngát. Nàng chưa từng hỏi hắn, đây là mùi nước hoa hay mùi sữa tắm, nhưng trong lòng nàng rất thích, nghe rất thoải mái, cảm thấy thoải mái.
Phó Thụy Dương không cần phải nói, trong lòng của hắn rất vui vẻ, sảng khoái, nhìn Đường Tiểu Mễ đi vào nhà, trở lại trên xe, miệng không khép lại được, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng, đáy lòng ấm áp.