Đường Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Phó Thụy Dương, càn rỡ khóc, nước mắt thấm ướt ngực áo sơ mi của hắn, nàng tự nhiên vươn cánh tay ôm cổ của hắn, thỏa mãn tìm tư thế, tiếp tục nghẹn ngào.
Phó Thụy Dương có chút buồn cười, đau lòng vuốt phía sau lưng của nàng, dịu dàng, cẩn thận.
Nàng vùi trong ngực hắn, ôm cổ của hắn, giọng nói nghẹn ngào giống như một con mèo nhỏ nức nở, đáy lòng nhất thời mềm mại có thể nhéo ra nước.
Đây là Tiểu Mễ của hắn, chỉ ở trước mặt hắn, Tiểu Mễ mới có thể đáng yêu như thế.
"Tiểu Mễ, ngoan". Phó Thụy Dương để cằm ở nàng hõm vai của nàng, dịu dàng nói nhỏ.
Đường Tiểu Mễ khóc thúc thít ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mê man nhìn hắn, nắm cổ áo của hắn, dụi dụi mắt mình, vô cùng thân mật, trước khi gặp được hắn, chỉ có bọn Sơ Nhất có thể dụ dỗ nàng, sau này gặp phải hắn, dường như biến thành độc quyền của hắn. Cái loại độc quyền đó, dường như đối đãi cưng chìu với một đứa bé, làm cho nàng cảm thấy muốn ngừng mà không được.
Phó Thụy Dương cười nhẹ, ngón tay dịu dàng lau đi khóe mắt đầy nước mắt của nàng.
"Có phải cảm thấy em rất buồn cười hay không?" Đường Tiểu Mễ nhíu chóp mũi, mong đợi nhìn Phó Thụy Dương.
Phó Thụy Dương nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của nàng, mỉm cười lắc đầu.
"Vậy không phải anh đặc biệt tính toán?" Đường Tiểu Mễ cong miệng lên.
Phó Thụy Dương rốt cuộc không nhịn được, xoa xoa đầu của nàng, tròng mắt đen tràn đầy nhu tình, hồi lâu mới mở miệng nói: "Thật tốt".
Em lại trở về bên cạnh anh, thật tốt. Có thể ôm em như vậy, thật tốt. Hiểu rõ lòng của nhau, thật tốt. Có em, thật tốt.
Đường Tiểu Mễ mặc dù không biết hắn nói thật tốt cái gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, đúng, thật tốt. Không tiếp tục để mình khó chịu, thật tốt. Có thể đi cùng với hắn, thật tốt.
"Tiểu Mễ, về sau chúng ta đều thật tốt, có được hay không?" Phó Thụy Dương nghiêm túc mong đợi nhìn Đường Tiểu Mễ.
Đường Tiểu Mễ hơi mím môi, sau đó trịnh trọng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Không được, chúng ta phải thỏa thuận nữa, thỏa thuận lúc trước đã mất hiệu lực rồi".
Phó Thụy Dương tự nhiên liên tưởng đến sau khi bọn họ đính hôn, nàng tới phòng của hắn, bọn họ cam kết với nhau ba điều, hôm nay đã trở thành chín rồi.
"Em nói đi". Phó Thụy Dương dịu dàng ôm nàng, nhìn nàng cau mày suy tư, khóe miệng vẫn cong lên.
"Không lừa gạt em nữa" Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phó Thụy Dương.
"Không lừa" Phó Thụy Dương dán mặt vào trán của nàng, chỉa vào cái mũi của nàng, cũng không dám lừa, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Không mắng em nữa, cũng không hung dữ với em". Đường Tiểu Mễ lắp bắp nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương.
Phó Thụy Dương bất mãn: "Nếu không phải là em cùng đàn ông khác …" Nói một nửa im bặt, hắn mới không muốn ở trước mặt nàng thừa nhận hắn điên cuồng ghen tỵ với Lâm Vĩ Ba, dường như là nghĩ tới điều gì, nắm chiếc nhẫn kia trầm giọng nói, "Em nói trước đi, tại sao đem chiếc nhẫn của người khác đeo trên cổ".
Đường Tiểu Mễ cau mày không kiên nhẫn: "Đây là quà sinh nhật, anh cho là đeo món đồ bình thường là được. Đừng trốn tránh, anh có đồng ý hay không?"
Phó Thụy Dương cắn răng: "Sau này anh sẽ không lớn tiếng một câu với Đường Tiểu Mễ".
Hiện tại thật vất vả nàng mới chịu để ý đến hắn, chịu bắt đầu lần nữa với hắn, làm sao cũng không chấp nhận vào lúc này gây chuyện không vui với nàng. Hận hận nhìn chằm chằm vật "Treo lủng lẳng", sớm muộn gì cũng lấy mày xuống.
Đường Tiểu Mễ hài lòng gật đầu, suy nghĩ một chút, hồi lâu mới mở miệng, nói thật nhỏ: "Nếu anh không còn yêu thích em, nhất định phải trực tiếp nói cho em biết, đừng gạt em. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, đã bị Phó Thụy Dương che miệng, Phó Thụy Dương trong lòng vừa tức vừa vui, giống như bị mèo cào, tâm thần nhộn nhạo, giả vờ giận dữ nói: "Tại sao không tin tưởng anh? Trừ em ra, anh còn có thể thích người nào? Đâu có hai cô gái giống em mà dây dưa? Hả?"