Mộc Miên đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ: "Chị dâu nhỏ, đều tại em không nói với người trong nhà, em đã đi ra ngoài, em mới vừa năn nỉ hắn nói giúp em đấy".
Đường Tiểu Mễ mặt càng đỏ hơn, nàng ghen cái gì chứ, sao lại muốn ăn giấm chua, trong miệng ấp úng không biết nên trả lời thế nào: "Miên Miên, cô tới đây chơi sao?"
"Chị dâu nhỏ, anh, hắn không chịu chứa chấp em, chị giúp em năn nỉ một chút". Mộc Miên lắc lắc tay Đường Tiểu Mễ làm nũng nói.
Đường Tiểu Mễ hắng giọng một cái, len lén ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Phó Thụy Dương cười như không cười, cuống quít lẫn tránh, lung tung lên đáp: "Tôi làm sao nói được, chút nữa hắn lại nói tôi không biết phân biệt".
"Làm sao lại như vậy?" Mộc Miên khoa trương kêu lên, "Trước khi em tới đây đã nghe nói rồi, anh nghe lời chị dâu nhỏ nhất, chị dâu đừng thấy chết mà không cứu, mau giúp em một chút".
Đường Tiểu Mễ ánh mắt nhẹ nhàng chớp một cái, mím môi, nàng bị hoảng có chút choáng váng đầu, hít một hơi trước khi ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương, mở miệng nói: "Không có gì quan trọng thì anh giúp Miên Miên một chút".
"Em đi trước đi, anh sẽ gọi điện thoại cho cô". Phó Thụy Dương hời hợt nói.
Mộc Miên mặt vui mừng: "Anh, anh cũng đừng gạt em".
Vẻ mặt Phó Thụy Dương không kiên nhẫn: "Không đi, anh sẽ nói cô tới đón em".
Bất mãn bĩu môi, Mộc Miên nhẹ giọng nói: "Cũng biết uy hiếp người, được rồi, được rồi, em đi, không phá hư thế giới của hai người, anh và chị dâu". Suy nghĩ một chút, Mộc Miên liếc mắt đồng tình nhìn Đường Tiểu Mễ, "Chị dâu, anh của em âm hiểm thế này, thật là khó khăn cho chị".
"Mộc Miên!" Phó Thụy Dương sưng mặt lên, "Không đi, lời anh mới vừa nói không còn giá trị nữa".
Mộc Miên đã đạt mục đích của mình, dĩ nhiên vui vẻ bỏ đi, bỏ lại một đôi nam nữ đang theo đuổi tâm tư của mình trong phòng chờ.
Khóe miệng Phó Thụy Dương vẫn chứa đựng nụ cười, dường như tùy ý nhìn Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ bị hắn nhìn chăm chú, cả người dựng tóc gáy, không được tự nhiên.
Đường tiêu Mễ muốn đi trước, Phó Thụy Dương kéo nàng không chịu cho nàng đi. Đến buổi tối, chuyện vụn vặt tại bữa tiệc đã giải quyết xong, Phó Thụy Dương dắt tay của nàng đi ra bãi đậu xe, gió đêm vừa thổi, Đường Tiểu Mễ mới phát giác rất nhức đầu, cũng khó trách, uống rượu một đêm, tửu lượng của nàng không được tốt, hơn nữa vừa ăn trận giấm chua, không khó chịu mới là chuyện lạ.
Gần như kéo chặt nàng đi tới bãi đỗ xe ngầm, Phó Thụy Dương nhìn Đường Tiêu Mễ sắc ửng hồng, cặp mắt sương mù, bộ dạng rõ ràng uống nhiều rượu. Nhíu nhíu mày: "Có phải rất khó chịu hay không?"
Đường Tiểu Mễ phản ứng có chút chậm nửa nhịp, chậm lụt gật đầu.
"Bây giờ anh đưa em về". Giọng nói kiên quyết, không mang theo thương lượng.
"Em không muốn anh đưa. . . . . ." Đường Tiểu Mễ theo bản năng cự tuyệt, nhìn thấy Phó Thụy Dương trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Phó Thụy Dương hài lòng phản ứng của Đường Tiểu Mễ, mở cửa xe, nhàn nhã chờ nàng lên xe.
Dọc đường, không ai nói gì, Phó Thụy Dương lái xe rất ổn, một tay cầm tay lái, một tay theo thói quen đặt vào trên mặt đồng hồ.
Đường Tiểu Mễ cảm giác không thoải mái, từ góc độ của nàng nhìn, khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, đôi môi khẽ cong lên, mặc dù không nhìn ra đang suy nghĩ gì, nhưng Đường Tiểu Mễ biết, tâm tình của hắn rất tốt.
Giằng co một đêm, cho tới giờ khắc này, Đường Tiểu Mễ mới thật cảm thấy tỉnh táo lại, đầu dựa vào ghế phía lưng, bắt đầu lim dim, dần dần đầu nghiêng qua một bên. Phó Thụy Dương liếc mắt nhìn, vội cẩn thận dừng xe ở ven đường.
Xác định Đường Tiểu Mễ đã ngủ, cẩn thận kéo người của nàng, đầu gối trên chân mình. Khóe miệng dần dần cong lên, Phó Thụy Dương nhẹ nhàng sờ sờ tóc của nàng, kể từ khi tóc của nàng dài ra, lần đầu tiên, hắn an tĩnh chạm vào, không giống như ngày trước vụn vặt, sờ lên cảm giác mềm mại và êm ái.
Phó Thụy Dương cảm giác bàn tay mình có chút ấm áp, tóc nàng trơn bóng, đáy lòng thỏa mãn và quý trọng, dường như hắn đang vuốt ve một tấm gấm vô cùng trơn mềm, cẩn thận, dịu dàng. Hắn từ từ cúi đầu, hôn lên trán của nàng. Khe khẽ thở dài một cái, nhìn vẻ mặt của nàng ngủ ngoan, có chút nhếch khóe miệng, lông mi nàng thật dài, bao lâu rồi, hắn không ở gần như thế an tĩnh nhìn nàng? Giống như nằm mơ, không phải thật.
Đường Tiểu Mễ nhìn thấy tầm mắt của hắn, không biết làm sao, theo bản năng muốn lẫn trốn.
Mọi người tự nhiên biết hai người đang rối rắm, đến gần Phó Thụy Dương, tầm mắt mọi người tập về hai người, dò xét hắn.
Lẽ ra, lần này building cây phong bán hoặc cho thuê cũng là dự án của Tuyền Lâm và Phúc Ninh cùng chung hợp tác, Tổng giám đốc của Phúc Ninh nói: "Lần này thành tích bán building cây phong, phần lớn dựa vào Đường tiểu thư góp sức".
Vẻ mặt Phó Thụy Dương không chút thay đổi, đưa tay phải ra: "Cám ơn".
Đường Tiểu Mễ có chút miễn nở nụ cười, lễ phép vươn tay, nắm tay tượng trưng với hắn. Lúc ngón tay chạm tay hắn, Đường Tiểu Mễ cảm thấy nóng bức, không biết nàng đổ mồ hôi, hay hắn đổ mồ hôi. Trái tim dường như nhảy sai nhịp, trong lòng dâng lên tức giận, buồn phiền, mất mác.
Những người bên cạnh cũng cười lên, người phục vụ bưng khay đi tới, mỗi người trong tay cầm lên một ly rượu đỏ, Đường Tiểu Mễ là đại biểu cho Tuyền Lâm đi dự tiệc, tự nhiên không thể không uống một chút. Đợi người bên cạnh kính rượu Phó Thụy Dương, nàng hơi mím môi, đối với Phó Thụy Dương giơ ly rượu lên: "Hợp tác thuận lợi".