Sau khi mọi người dần dần đi khỏi, cô gái tên Liễu Phỉ Phỉ mặt xám như tro tàn, tự nhiên cô ta biết, ba chữ Đường Tiểu Mễ ý nghĩa thế nào. Trần Tuyết đã vô số lần nói về người chị này của cô, Trần Tuyết rất sợ chị, cô có cái gì mà đi sẵng giọng đây?
Đường Tiểu Mễ cũng không thèm nhìn tới Trần Tuyết, hất tay Phó Thụy Dương, đi thẳng ra ngoài. Hôm nay vốn là sinh nhật của nàng, hàng năm trong lòng đều không vui vẻ, chuyện ngày hôm nay cố tình để cho nàng nhìn thấy, nàng cảm giác giống như người bị mắc xương.
Phó Thụy Dương nhìn lướt hai cô gái kia, vội bước nhanh đuổi theo, nhưng bị Lâm Vĩ Ba chặn lại.
"Phó Thụy Dương". Ánh mắt của Lâm Vĩ Ba nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, giọng nói có chút khàn khàn.
Khóe mắt căng ra, nhẹ nhàng nhảy lên, Phó Thụy Dương dừng lại, cười lạnh nhìn Lâm Vĩ Ba.
"Nếu yêu nàng, cũng đừng quấn lấy nàng nữa". Lâm Vĩ Ba gằn từng chữ một, "Chẳng qua, anh sẽ làm nàng thống khổ thêm".
Phó Thụy Dương hừ lạnh một tiếng, thái độ cười như không cười: "Lâm Vĩ Ba, lời này có phải là tôi nên nói với anh hay không?"
"Anh làm mấy chuyện kia, Tiểu Mễ sẽ không tha thứ cho anh". Lâm Vĩ Ba chắc chắn nói.
Hai mắt Phó Thụy Dương dường như muốn tóe lửa: "Tha thứ hay không, không phải anh có thể nói!"
Suy nghĩ một chút, Phó Thụy Dương nói tiếp: "Tiểu Mễ chán ghét quá khứ của tôi, chán ghét tôi lừa gạt nàng, còn anh, Lâm Vĩ Ba?" Phó Thụy Dương cười lên, "Nếu như nàng có một chút thích anh, dù chỉ một chút, kết quả anh cũng giống tôi thôi".
Lâm Vĩ Ba cau mày, trên mặt thoáng qua một chút thống khổ, Phó Thụy Dương đâm trúng vào chỗ đau của hắn, bởi vì Đường Tiểu Mễ không thương hắn, cho dù quá khứ của hắn có phóng túng, nàng cũng không để ý, cho nên, bây giờ hắn có thể canh giữ ở bên người nàng.
Dường như tự nói với mình cũng như nói với Phó Thụy Dương, Lâm Vĩ Ba mở miệng nói: "Ít ra, tôi không lừa gạt nàng".
"Không lừa gạt nàng?" Phó Thụy Dương chau chau mày, hai mắt lộ ra lạnh lẽo, "Vậy anh có nói cho nàng biết, tại sao lúc trước đuổi theo nàng chính là anh, mà không phải là của tôi hay không?"
Lâm Vĩ Ba giật giật khóe môi, cắn răng nói: "Đây là các người không có duyên phận, cố tình cho tôi theo đuổi".
"Tôi thiếu duyên phận, tôi sẽ mang cả đời mình ra để bù đắp, nhưng Lâm Vĩ Ba..." Phó Thụy Dương giận tái mặt, "Anh cho rằng, tôi sẽ để cho anh từ chỗ tôi mà mang nàng ra đi lần thứ hai sao?"
Cuối tháng 9, không khí tiêu điều, gió đêm thổi tới, mang theo từng cơn lạnh lẽo. Đường Tiểu Mễ đứng ở ngoài nhà lớn, ánh đèn lạnh tanh, ngày trước nàng trở lại, thật xa đã có thể nghe thấy được mùi thơm của thức ăn, có thể nghe được tiếng cười sảng khoái của ông nội. Hôm nay trở lại, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn trong sân, cô độc treo ở nơi đó.
Dường như có chút lạnh, Đường Tiểu Mễ theo bản năng xoa xoa cánh tay của mình, nhìn vào nhà lớn, trong lòng mê man.
"Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương từ trong bóng tối đi ra, hắn đã sớm canh giữ tại chỗ này, chờ nàng trở lại, hôm nay là sinh nhật của nàng.
Đường Tiểu Mễ khẽ sợ run lên, không nói gì, ánh mắt cứng đơ, lẳng lặng nhìn Phó Thụy Dương, trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên.
Đôi mày thanh tú nhíu lên, theo bản năng vươn tay chạm vào khóe môi Phó Thụy Dương: "Anh đánh nhau sao?"
Có lẽ đụng phải chỗ đau, Phó Thụy Dương hít một hơi lạnh, tên kia xuống tay quá nặng rồi.
"Không có việc gì, chỉ một chút". Dưới ánh đèn, ánh mắt của Phó Thụy Dương phát sáng lòe lòe, "Tiểu Mễ, em lo lắng cho anh sao".
Đường Tiểu Mễ lúc này mới phản ứng lại, muốn rút tay về, lại bị Phó Thụy Dương một phát bắt được, áp vào trên gương mặt của mình, lẳng lặng nhìn vào ánh mắt của nàng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Tay bị hắn nắm áp vào trên mặt hắn, không khỏi có chút khoái chí, da tay của hắn rất tốt, chạm vào cảm giác thật thoải mái. Ngón tay trong lúc lơ đãng run rẩy, xẹt qua trán, một vệt màu hồng.