Đường Tiêu Mễ hít sâu, thở dài một hơi, nhìn chằm chằm CD ngây ngẩn, nơi bờ vai vẫn mơ hồ truyền đến cơn đau, nàng đi tới trước gương trang điểm, khẽ nghiêng người sang, dấu răng khẽ nhô ra sưng vù, nhớ tới bộ dáng của hắn vừa rồi, làm cho nàng đau lòng hơn ai hết.
Trong CD, bài hát Thank-you-for-hearing-me du dương. Đường Tiểu Mễ mở hộp vải nhung màu đỏ, trừ một con chim màu xanh da trời, còn có một cái vòng màu trắng, lúc ở Hội sở, nàng không lấy ra ngoài.
Hiện tại nàng đang cầm lên, là một vòng tròn, nàng có ngu nữa cũng nhìn ra, đây là một chiếc nhẫn. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng chiếc nhẫn đính ba chữ cái: ĐTM.
Trong lòng như bị khuấy động, một bên là thái độ nhún nhường của Phó Thụy Dương, đề nghị bắt đầu lại một lần nữa, một bên Lâm Vĩ Ba tỉ mỉ săn sóc, lo lắng nàng nhận lấy chiếc nhẫn này trong lòng sẽ có gánh nặng, nó đặc biệt được treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền.
Phó Thụy Dương nhìn vào gương, vạch trán ra, lộ ra một vệt màu hồng, đã phai nhạt rất nhiều, lúc vừa mới mở ra băng gạc, một vết sẹo lớn màu đen, hắn vẫn dùng tóc che lại, không lường trước vẫn bị nàng nhìn thấy.
Nàng run giọng hỏi hắn: "Rốt cuộc thế nào?"
Hắn không nói, cũng không chịu nói. Cái sẹo đáng chết này, làm cho hắn tìm không được nàng, vì bị thương, hắn nằm bệnh viện, khi tỉnh lại, Chu Văn Bân nói cho hắn biết, Lâm Vĩ Ba đã đuổi theo nàng.
Ba ngày rồi, hắn nằm trên giường bệnh ngây ngô, không muốn nghĩ, không dám nghĩ.
Lúc Đường Tiểu Mễ mới vừa đi, hắn vẫn tìm nàng, cho đến khi biết được Lâm Vĩ Ba giúp nàng rời đi. Hắn không do dự chút nào đi tìm Lâm Vĩ Ba, hắn níu lấy cổ áo của Lâm Vĩ Ba: "Anh giúp cô ấy đi như vậy là anh hại cô ấy!"
Lâm Vĩ Ba lạnh nhạt nói: "Cô ấy vì thoát khỏi anh nên đã làm như vậy, rốt cuộc là ai hại cô ấy?"
Hắn không muốn nhìn lại người đàn ông này, hắn biết nàng kháng cự, hắn biết nàng rút lui, hắn cũng biết nàng cần phải có thời gian, nhưng hắn không biết nàng sẽ trốn đi như vậy. Hơn nữa, còn dựa vào một người đàn ông khác trợ giúp chạy trốn, nàng không biết tâm ý của Lâm Vĩ Ba đối với nàng, nhưng hắn biết.
Từ lần đầu tiên, hắn đem Đường Tiểu Mễ từ bên cạnh Lâm Vĩ Ba mang đi, ánh mắt của người đàn ông kia không che giấu nữa, khi đó tim của hắn bắt đầu mơ hồ không thoải mái, hắn dắt tay của nàng, đưa nàng trở về Biệt thự Tây đơn, bởi vì nàng đau sinh lý mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lộ ra yếu đuối, cũng vào lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy, cô gái này, cần hắn thương yêu, hắn nghĩ muốn thương yêu nàng.
Hắn biết Lâm Dương, biết Lâm Dương đối với nàng có ý nghĩa như thế nào. Lúc tất cả mọi người muốn bảo vệ nàng không bị thương tổn thì hắn hung ác quyết tâm, đẩy nàng lên mặt bàn, hắn muốn nàng phải lựa chọn. Hắn không muốn cô gái hắn lựa chọn, trong lòng vẫn tồn tại bóng dáng người đàn ông khác.
Hắn nhìn nàng từng bước, từng bước về phía Lâm Dương, trong lòng hắn dường như nuốt phải Hoàng Liên, thống khổ không thể tả. Hắn âm trầm trốn trong Phòng đánh bài, trong tay ôm cô gái khác, nhưng trước mắt là hình bóng của nàng. Nàng cầm một miếng bánh pút-đing đưa đến bên miệng hắn: "Ưmh, anh hãy nhìn thử xem, ăn ngon lắm".
Lâm Vĩ Ba đẩy cửa vào, nhìn hắn chằm chằm: "Anh mang Tiểu Mễ tới đây, không phải để trốn chỗ này làm chuyện phóng đãng chứ?"
Hắn cười lạnh: "Chuyện của chúng tôi, lúc nào thì đến lượt anh lo? Anh cảm thấy ở bên cô ấy là anh sao?"
"Nếu có một chút cơ hội, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy ở bên cạnh anh!" Lâm Vĩ Ba cắn răng nói.
Là hắn hại nàng sao? Hắn thừa nhận, lúc đầu Đường Quốc Khánh nói ra điều kiện, hắn gần như không cần suy nghĩ gì đã đồng ý, tại sao không đồng ý? Trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn so với sự nghiệp và ích lợi, huống chi, hắn cũng không ghét nàng.