"Chị, em.., trước đó cô ta đã làm đổ đồ trên người em, chị xem, chị xem". Trần Tuyết chỉ vào một vết bẩn trên ngực, nói.
Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Trần Tuyết, nàng biết, tính tình của Trần Tuyết, tất nhiên trước đây, nàng đã điều tra qua, con gái của Trương Anh Thụy, Trần Tuyết có hơn phân nửa giống tính cách của bà ta, chưa bao giờ biết điểm dừng, càng không biết vì người khác mà suy nghĩ.
"Cô ấy đánh cô ra sao, cô cứ đánh lại như vậy". Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn Tô Tố Thụ, "Sau đó bắt cô ta nói xin lỗi cô".
Tô Tố Thụ lắc đầu một cái, cắn môi, nhìn Trần Tuyết một chút, lại nhìn Đường Tiểu Mễ một chút, chậm rãi nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi".
"Trần Tuyết, cậu ở đây lằng nhằng cái gì với cô ta?" Một nữ sinh có thân hình cao gầy chẳng biết lúc nào đi tới, trong miệng nhai kẹo cao su, vẻ mặt không kiên nhẫn, ánh mắt cực kỳ khinh miệt quét nhìn nhóm người trên hành lang, "Trần Tuyết, thì ra là nhìn thấy trai đẹp rồi, tớ nói làm sao cậu đối phó Tô Tố Thụ lại lâu như vậy".
"Phỉ Phỉ. . . . . ." Trần Tuyết vội quay mặt nhìn nữ sinh kia nháy mắt ra hiệu.
Nữ sinh kia cau mày liếc mắt nhìn Trần Tuyết: "Nhìn bộ dáng cậu như vậy, khó trách Trần thiếu bị hồ ly tinh này mê hoặc". Tiếp đến, cô ta đi tới trước mặt Tô Tố Thụ, "Loại người có bản lãnh mê hoặc Trần thiếu điên đảo, tại sao lại trốn ở chỗ này?"
"Ai là Trần thiếu?" Đường Tiểu Mễ có chút nghi ngờ hỏi Trần Tuyết.
Không đợi Trần Tuyết mở miệng, nữ sinh kia lại cực kỳ khoa trương từ trên xuống dưới đem Đường Tiểu Mễ quan sát một vòng: "Vừa nhìn cô là biết chưa từng ra xã hội, Trần thiếu cũng không biết, ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì?"
Đường Tiểu Mễ cười lạnh, vừa liếc nhìn Tô Tố Thụ, mặt đã bắt đầu sưng to lên, sờ lên có chút nóng, nghiêng đầu nhìn Dương Sơ Tam một chút: "Sơ Tam, trên tay cô ấy bị thủy tinh đâm trúng, anh đưa cô ấy đi bệnh viện xem một chút".
"Tiểu Mễ, nếu không …." Dương Sơ Tam có chút bận tâm nhìn Đường Tiểu Mễ.
"Không có việc gì, anh cho bọn họ mười lá gan, bọ họ cũng không dám". Đường Tiểu Mễ lại cau mày nhìn Tô Tố Thụ, "Không có hiểu lầm này, nếu là lần sau, có phải lại bị khi dễ nữa không".
"Ôi, cô nói gì thế?" Nữ sinh kia giả vờ đẩy Đường Tiểu Mễ.
"Liễu Phỉ Phỉ!" Trần Tuyết che miệng lại kêu lên.
Phó Thụy Dương vội kéo người Đường Tiểu Mễ, liếc nhìn Lâm Vĩ Ba cũng bước nhanh lên. Lúc này, người quản lý Hội sở nhìn có chút không xong, mấy người khách khó tính ở trong phòng cũng đi ra cả rồi, bên trong, bên ngoài ba tầng, hành lang nhỏ đều vây chật kín.
"Trần Tuyết, bạn bè của cô thế này sao?" Đường Tiểu Mễ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuyết, không cảm giác lúc này, Phó Thụy Dương ôm người nàng có gì không ổn.
"Cô là ai? bạn bè như tôi thì thế nào?" Liễu Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Đường Tiêu Mễ, vẻ mặt khinh thường.
"Lúc nảy, không phải anh nói đem bọn họ ném ra ngoài sao? Còn không ném?" Đường Tiểu Mễ quay đầu nhìn Phó Thụy Dương trừng mắt, lúc này mới cảm giác hai người khoảng cách rất gần, một bên đầu của nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
"Giám đốc Lý, bảo vệ của ông đâu?" Phó Thụy Dương không chút kiên nhẫn, hắn đã vài ngày không gặp Đường Tiểu Mễ, bây giờ đứng kế bên nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, lỗ chân lông cả người cũng mở ra, vô cùng thoải mái, cố tình có chút không thức thời.
"Phó tiên sinh, Dương tiên sinh". Một người trung niên, mặc tây trang vội chen đến trước mặt Phó Thụy Dương, "Chuyện này, không thỏa đáng, lẽ ra, Trần tiểu thư. . . . . ."
Giám đốc Lý muốn nói lại thôi, Đường Tiểu Mễ lại nghe ra ý tứ của ông ta, Trần Tuyết là con gái của Trương Anh Thụy, theo lý mà nói, Trần Tuyết là em gái của nàng, tự nhiên được xem là nửa người Đường gia, mà Đường gia và Phó gia, Dương gia vừa có quan hệ khắn khít, một mình ông ta cũng chịu trách nhiệm không nổi.
Cô nữ sinh tên Liễu Phỉ Phỉ tự nhiên cũng nhìn ra chỗ khó của Giám đốc Lý, cô ta vô cùng thỏa mãn hư vinh. Cô ta vẫn biết Trần Tuyết bối cảnh không đơn giản, lúc này càng thêm xác định, đắc ý chau chau mày nhìn Đường Tiểu Mễ: "Bản lãnh không có, tới nơi này kiêu ngạo cái gì?"