Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 25: Em yêu anh đó




Bản thân Lâm Vũ Chi không thiếu tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền cỡ Đường Hành Thiên.

Nhà ở thành phố A nổi tiếng giá cao, có rất nhiều người lăn lộn ở thành phố A cả đời chỉ để có được một chốn đặt chân được là được rồi. Nhưng Đường Hành Thiên lại có thể hời hợt nói rằng: Bây giờ anh không có gì có thể cho em được, nhiều nhất chỉ là một căn nhà mà thôi.

Lâm Vũ Chi không hề nghi ngờ, căn nhà này chính là toàn bộ tài sản của Đường Hành Thiên rồi.

Bản thân Lâm Vũ Chi không lấy ra được bao nhiêu tiền, cậu tự nhẩm cộng lại hết số dư trong thẻ ngân hàng và ví điện thử của mình thì nhiều nhất chỉ có mấy trăm nghìn mà thôi.

Lâm Vũ Chi có rất nhiều sở thích đốt tiền như: Máy tính, giày, trận đấu bóng, esport, nói chung những thứ từng hot lên thì Lâm Vũ Chi đều từng dính tới và có thể vung tiền như nước vì những thứ đó. Đều cùng là người mà sao Đường Hành Thiên lại có thể để dành tiền được tới mức mua được nhà luôn rồi.

Lâm Vũ Chi nắm chặt chìa khoá, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cậu trầm mặc hồi lâu rồi ấp úng nói: “Thế bản thân anh thì phải làm sao bây giờ?”

Đường Hành Thiên chống cằm, chớp chớp mắt: “Vậy thì chỉ có thể năn nỉ Chi Chi chứa chấp người yêu không còn đồng nào, cũng không có nhà để về của em rồi.”

Đường Hành Thiên bây giờ thật sự không còn đồng nào nữa thật, tiền sinh hoạt người nhà gửi tới hằng tháng đã bị hắn lấy ra hết để dồn vào căn nhà này. Tiền mừng tuổi từ nhỏ tới lớn, tiền thưởng của người lớn trong nhà, tiền thưởng nhận được khi đi thi đấu từ cấp hai tới đại học, tiền bảo hiểm mua hồi mới vào đại học đều rút ra hết. Hắn không chừa lại chút nào cho mình, còn bán luôn hết mấy cái figure bản giới hạn mua ở nước nào đó hồi cấp ba nữa.

Toàn bộ tài sản đều lấy ra hết để đưa cho Lâm Vũ Chi, đưa cho cục cưng Chi Chi của hắn.

Lâm Vũ Chi “Ừm” một tiếng: “Nuôi anh thì em vẫn nuôi được.”

Đường Hành Thiên nhìn em bé nhà hắn, đột nhiên bật cười, mi mắt như sương lạnh ngày thu thoáng chốc đã trở nên ấm áp, xán lạn.

Một bữa cơm mà ăn lề mề, chậm chạp trong căn tin tới tận hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra ngoài đã là năm, sáu giờ, về tới ký túc xá thì đã là tám, chín giờ rồi.

Lâm Vũ Chi đi đường vô cùng cẩn thận, Đường Hành Thiên nhìn cậu một hồi rồi hỏi: “Giày mới mua à?”

“Anh nhìn ra rồi hả?” Hai mắt của Lâm Vũ Chi sáng bừng lên, giẫm giẫm lên trên đất như đang dâng hiến báu vật của mình: “Em giành được đó, bản collab có giới hạn, hơn tám mươi ngàn lận.”

Đường Hành Thiên: “…” Hắn không chơi giày nên cũng không hiểu lắm, nhưng dù có không hiểu thì cũng nhìn ra được giày của Lâm Vũ Chi hay mang bình thường giá không hề nhỏ. Lần trước Từ Dục còn cảm thán lúc cậu ta nhìn thấy giày của Lâm Vũ Chi thì ghen tị đỏ hết cả mắt.

“Lâm Vũ Chi này, nếu anh hết tiền rồi bảo em bán giày đi thì em có bán không?” Đường Hành Thiên vờ như lơ đãng hỏi một câu.

“Bán chứ.” Lâm Vũ Chi nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã nói: “Em cũng đâu có yêu giày như mạng đâu.”

“Vậy em yêu cái gì?” Đường Hành Thiên kéo mặt của người ta qua bên này để tránh không bị mưa bắn trúng.

“Yêu anh đó.” Lâm Vũ Chi nói tiếp câu trước đó: “Đường Hành Thiên, em yêu anh đó.”

Trời mưa ầm ĩ, tiếng sấm chớp đùng đùng vang lên từ xa xa, lá phong vàng bị gió cuốn thổi tứ tung khắp nơi. Nước mưa bắn hết lên ống quần, đèn đường vàng mờ chiếu rọi cho từng hạt mưa trông như những viên trân châu, như ánh trăng được dát lên ánh sáng lộng lẫy.

Đường Hành Thiên cảm thấy cuống họng mình như bị thứ gì đó chặn lại. Hắn nhìn Lâm Vũ Chi đang đi chầm chậm bên cạnh mình, em bé thoải mái nói ra vô cùng tự nhiên.

Em yêu anh đó, Đường Hành Thiên.

Trước giờ Đường Hành Thiên không biết cách dùng như câu từ mỹ miều để bày tỏ cảm xúc của mình. Nhất là khi đối mặt với Lâm Vũ Chi, trong lòng hắn, cách bày tỏ sâu sắc tình cảm to lớn tốt hơn cả dùng giấy bút viết mưa rền gió táp đó là hôn, là làm.

Lâm Vũ Chi còn đang đi đường đàng hoàng, không biết câu thổ lộ đột ngột này của mình đã kích thích người bên cạnh. Cậu bị kéo phắt qua bóp cằm kéo mặt lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì cái hôn long trời lở đất của Đường Hành Thiên đã đè xuống.

Hoặc có lẽ phải dùng từ như hổ vồ sói đói để miêu tả nụ hôn này thì thích hợp hơn.

Một tay Đường Hành Thiên cầm dù, một tay nâng cằm của Lâm Vũ Chi lên. May mà Lâm Vũ Chi cũng xem như là thuận theo, chắc là do bị Đường Hành Thiên hôn quen rồi nên cậu biết phản kháng cũng không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn làm cho người nào đó thấy hưng phấn hơn nữa.

Lâm Vũ Chi không hiểu tại sao lại có người có thể kéo dài nụ hôn lâu được tới như vậy nữa, cũng không hiểu tại sao mỗi lần Đường Hành Thiên hôn mình lại cứ như là chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình luôn.

Lúc nụ hôn này vẫn còn chưa kết thúc thì Lâm Vũ Chi đã thở hổn hển không ra hơi, hai mắt từ từ mất đi tiêu cự, cậu ngửa đầy lên, chỉ còn mặt lưỡi là còn cảm giác.

Đợi tới khi Đường Hành Thiên thoả mãn buông Lâm Vũ Chi ra thì Lâm Vũ Chi đã không còn biết mình có họ gì hay là ai nữa rồi. Cậu phải đợi dịu lại mất hồi lâu, lúc nhấc được tay lên thì lập tức cho Đường Hành Thiên một đấm ngay vai.

“Đkm anh…”

“Chi Chi ơi, anh yêu em.” Đường Hành Thiên cắt ngang cậu, hai mắt hắn đen láy như nước mực vẩy trên giấy trắng, vẻ càn quấy loang ra bên mi mắt: “Anh muốn làm em.”

Lâm Vũ Chi trợn tròn hai mắt: “Đm, mẹ nó anh có biết xấu hổ không vậy?”

Đường Hành Thiên rũ mắt xuống che lại nét đen sẫm kia, hắn đưa tay nắn nắn vành tai của Lâm Vũ Chi, da thịt mềm mại lành lạnh của người yêu khiến người ta thích tới không nỡ rời tay: “Đợi em đồng ý rồi thì anh sẽ đưa em tới nhà của chúng ta, anh muốn làm em trong ngôi nhà thuộc về chúng ta. Trên giường của chúng ta, trên sofa trong phòng khách, dưới vòi hoa sen trong nhà tắm, trên ban công mà đằng sau lưng là đèn đóm rực rỡ phồn hoa của thành thị…”

“Rồi làm em.”

Làm tới khi em khóc, làm tới khi em không còn yêu được ai khác ngoài anh, không thể rời khỏi anh được nữa.

Mặt của Lâm Vũ Chi nóng tới chính cậu cũng tự cảm nhận được, cậu ấp a ấp úng mắng cái mưu đồ này của Đường Hành Thiên nhưng lại bị hắn hôn từng chút lên môi và đuôi mắt, dỗ dành dịu dàng như một cơn mưa phùn.

Lâm Vũ Chi biết giá của mình đã rớt hết rồi, rớt sạch sẽ không còn một mẩu nào. Cậu biết mình đã thua rồi, thua không còn một mảnh giáp nào.



Thành phố S không giống như thành phố A, ở thành phố A thường mưa tầm tã không ngớt, mưa liền tù tì suốt nửa tháng trời không thấy ngừng. Còn ở thành phố S thì thường mưa to nhưng tới nhanh đi cũng nhanh, đêm đó mưa tanh rồi thì sáng hôm sau ánh mặt trời đã bao trùm hết cả ngôi trường.

Trong không khí vẫn còn hơi ẩm của cơn mưa hôm qua, lá cây xào xạc đầy vẻ nặng nề, ướt át. Lá rơi khắp nơi, bên cạnh ống thoát nước chất chồng đầy cành rụng và lá khô.

Sáng nay Lâm Vũ Chi không có tiết nên ngủ trong kí túc xá một giấc tới tận mười giờ, lúc cậu mở bừng mắt ra thì chuyện đầu tiên là cầm điện thoại lên xem. Không ngoài ý muốn, tin nhắn của Đường Hành Thiên chiếm đầy hết màn hình.

[Đường Hành Thiên: Chi Chi ơi, trưa nay em muốn ăn gì?]

[Đường Hành Thiên: Vẫn còn chưa dậy à?]

[Đường Hành Thiên: Muốn ôm cục cưng Chi Chi quá.]

Lâm Vũ Chi lướt qua một loạt sticker, bất giác nhận ra mấy cái sticker hề chúa mình save lại chung với bọn Thẩm Chiếu, Cố Vọng đã bị đẩy xuống dưới cùng rồi. Còn bây giờ thay chỗ những cái đó là mấy sticker đáng yêu làm nũng, ngoan ngoan, vừa nhìn đã biết là người đang yêu rồi.

Lâm Vũ Chi xem hết đống sticker một lượt rồi vùi mặt vào trong gối.

Triệu Lương đang nằm trên giường coi phim, trong phòng kí túc xá cực kì yên ắng. Đột nhiên cậu ta nghe thấy Lâm Vũ Chi gào lên một tiếng “ĐM”, Triệu Lương bị doạ giật bắn người, gỡ tai nghe ra: “Sao vậy, sao vậy?”

Lâm Vũ Chi tắt điện thoại, sầm mặt, leo xuống giường: “Không có gì.”

Cậu nói xong thì ngẩng đầu lên hỏi Triệu Lương: “Lát nữa tớ đi ăn rồi mang về cho cậu, cậu muốn ăn cái gì?”

Triệu Lương nghĩ một lúc rồi cũng không khách sáo, nói: “Omurice ở căn tin vườn Bắc!”

Lâm Vũ Chi: “Vườn Bắc xa quá, không đi đâu.”

Nghe tiếng lộp cộp trong phòng tắm của Lâm Vũ Chi, Triệu Lương khoanh hai tay lại phân tích. Vườn Bắc là gần kí túc xá của họ nhất, tại sao lại thành xa quá rồi?

Nhưng mà cách toà Y của trường Y xa nhất thì lại đúng…

Cuối cùng thì Triệu Lương cũng hiểu rồi, cậu ta gào thét về phía nhà vệ sinh: “Lâm Vũ Chi, cậu muốn qua bên lớp học hả? Cậu không đợi đàn anh Đường tới đón cậu đi ăn sao?”

“Lạch cạch” một tiếng, cửa của nhà vệ sinh được mở ra. Triệu Lương ngước mắt nhìn qua, mấy câu giận dỗi kẹt lại hết trong cuống họng. Cậu ta nghẹn cả buổi mới nghén ra được mấy chữ, ghép lại không thành một câu đầy đủ nổi.

“Vl vl vl, Lâm Vũ Chi cậu đang… làm gì vậy?”

Cậu trai hiếm khi rửa mặt, dưỡng da đàng hoàng, từ ngày đầu tiên khai giảng là Triệu Lương đã biết Lâm Vũ Chi đã sửa soạn lắm thật rồi. Suốt bao nhiêu lâu mà Lâm Vũ Chi lúc nào cũng chỉ rửa mặt qua loa, thọt vào trong một cái áo hoodie rồi thôi, mặt mày thì lúc nào cũng bày ra vẻ lạnh lùng không ai dám tới gần, hù cho mấy đứa tới gạ gẫm sợ tới chui vào bụng mẹ lại.

Lâm Vũ Chi sấy tóc một chút để cho tóc mái rũ trước trán, mặc một cái áo khoác dài màu xanh đen, quần jeans nhạt màu và một đôi cavans màu trắng. Đây là lần đầu tiên cậu không mang mấy đôi giày chơi bóng bản giới hạn trị giá mấy chục ngàn kia của mình, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn, yên tĩnh vừa hướng nội khiến cho Triệu Lương suýt chút nữa đã nhận không ra.

Đây còn là Lâm Vũ Chi người bạn cùng phòng nóng tính mà cậu ta quen nữa không vậy?

“Tớ đi đón anh ấy tan học, nếu có thời gian thì sẽ mang omurice về cho cậu.” Lâm Vũ Chi lấy điện thoại, đeo tai nghe lên tai rồi đi luôn, còn không quên ném lại một câu: “Cậu chuẩn bị đặt sẵn đồ ăn ngoài luôn đi.”

“…” Mãi rồi Triệu Lương cũng sực tỉnh lại, gào thét tê tâm phế liệt: “Cậu là cái đồ vô tình, đồ lạnh lùng, đồ không có trái tim!”

Sắp tan học rồi, thỉnh thoảng Đường Hành Thiên lại nhìn điện thoại một cái, mãi vẫn không nhận được tin nhắn của Lâm Vũ Chi nên hắn hơi sốt ruột.

Từ Dục biết hắn đang bực bội chuyện gì nên ngồi cạnh nhỏ giọng khuyên răn: “Trời ơi anh Thiên ơi, mày bực bội mấy cái này làm gì, nói không chừng đàn em vẫn còn đang ngủ thôi.”

“Tao biết.” Đường Hành Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo.

Từ Dục đụng đụng vai của Đường Hành Thiên: “Anh Thiên, trưa nay mày vẫn đi qua tìm đàn em đi ăn cơm chung nữa à? Tối nay chúng ta cùng chơi bóng rổ không?”

Đường Hành Thiên bực bội muốn chết rồi: “Không chơi.”

Từ Dục: “…” Anh Thiên thay đổi rồi, giết nó thôi.

Cô nữ sinh đi đằng trước Đường Hành Thiên nghe thấy họ nói chuyện, cô cũng thấy tò mò mãi. Bọn Từ Dục đều bảo tình cảm giữa Đường Hành Thiên và cái cậu Lâm Vũ Chi năm nhất kia rất tốt, nhưng hình như Lâm Vũ Chi còn chưa lộ mặt trước mặt bạn bè của Đường Hành Thiên lần nào.

Thế này, thì thích được bao nhiêu đâu chứ.

Cô nhịn không được quay đầu qua, nói: “Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi còn không chịu để cho người khác gặp nữa, bộ cậu không thấy mình quá hèn mọn rồi sao?”

Tóc của Từ Dục nháy mắt dựng đứng hết cả lên, chịu luôn rồi. Anh Thiên thích hèn với ai thì cứ hèn với người đó, bọn họ còn chưa lắm mồm mà mấy cái người qua đường không biết từ đâu ra này lại lên án vì chính nghĩa trước rồi.

Với lại bé đàn em chỉ là hơi khó thân, mấy hôm trước bé đàn em còn mua mấy phần đồ ăn vặt giá mấy trăm tệ cho đám anh em bọn họ, chỉ là người khác không biết mà thôi.

Từ Dục biết, bé đàn em thật sự không hề quan tâm tới cái nhìn của người khác. Chuyện cậu yêu đương với anh Thiên trong mắt của bé đàn em chỉ là chuyện của hai người họ mà thôi.

Không cần phải chiêu cáo thiên hạ, chuyện cậu chung tình với hắn thì cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Đường Hành Thiên ấn tắt điện thoại rồi ném vào trong hộc bàn, lười biếng nâng mí mắt lên: “Tôi thích vậy đó.”

Cô gái “Hứ” một tiếng rồi quay lên lại.

Đường Hành Thiên không nhìn điện thoại một lúc thì chuông báo tan học đã vang lên rồi. Học sinh trong lớp đang tụm năm tụm bảy bàn với nhau xem trưa nay đi đâu ăn, Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên chậm chạp thu dọn balo thì cau mày lại. Cậu ta tưởng là đối phương đang buồn vì lời của cô gái khi nãy, vậy mà một giây sau đã nhìn thấy Đường Hành Thiên lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với bé đàn em lên.

“Chi Chi đã ngủ đủ chưa vậy? Anh tới đón em cùng đi ăn có được không?”

Từ Dục: “…” Cậu ta đúng là đáng chết thật, vậy mà lại dám nghi ngờ độ mặt dày của anh Thiên!

“Cút đi, còn định đợi tao đi ăn với mày hay gì?” Đường Hành Thiên chầm rãi nói. Từ Dục đeo balo lên, chửi một câu mày đi chết đi rồi giận dữ định đi ra từ cửa sau của phòng học.

Nhưng cậu ta vừa xoay người lại đã nhìn thấy được một gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Nói lạ lẫm là vì không có được mấy người có thể có được gương mặt đẹp tới khiến người ta ghen tị đỏ cả mắt thế này, còn nói quen thuộc là vì đây chính là bé người yêu của anh Thiên cậu ta.

Từ Dục ngơ ngác chào một tiếng: “Hi, chào buổi trưa đàn em nhé.”

Lâm Vũ Chi gật gật đầu rồi nói: “Em tới đón Đường Hành Thiên.”

Từ Dục: Đm, mẹ nó chứ không phải đã bảo là đàn em không chịu lộ mặt hay sao?

Giọng của Lâm Vũ Chi làm cho Đường Hành Thiên giật cả mình. Hắn quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn nam sinh đang đứng ở cổng sau của phòng học. Hồi lâu sau hắn xách balo lên đứng dậy, bước nhanh mấy bước qua bậc thang. Hắn khẽ thở dốc đứng trước mặt Lâm Vũ Chi, nói: “Sao tới đây mà không nói với anh tiếng nào vậy?”

Thấy cổ áo của Lâm Vũ Chi bị gió thổi tới hơi lật vào trong thì Đường Hành Thiên mới chú ý tới, đối phương hôm nay đã cố ý sửa soạn rồi mới qua đây. Chẳng trách đứng ở chỗ này, vốn dĩ đã định lượn quanh hết mấy người đi ra ngoài bằng cổng trước một vòng rồi mới chui vào cổng sau đây mà.

Đm!

Lâm Vũ Chi đút cây kẹo que trong tay của mình cho Đường Hành Thiên: “Mới gửi tin nhắn cho anh rồi đấy, chắc là anh vẫn chưa nhìn thấy.”

“Gửi rồi à?”

Đường Hành Thiên lấy điện thoại ra trước mặt Lâm Vũ Chi, quả nhiên nhìn thấy được một dòng tin nhắn Wechat Lâm Vũ Chi mới gửi qua.

[Lâm Vũ Chi: Em tới đón cục cưng Thiên Thiên đi ăn trưa, ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi em nha.]

Đường Hành Thiên: …