Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 24: Cho em hết




Giờ mới có đầu thu thôi mà Lâm Vũ Chi lớp họ đã mặc áo len mỏng cổ cao rồi. Tuy là mỏng nhưng nó vẫn là áo len đó.

Lâm Vũ Chi trơ mặt đi học rồi tan học, dấu hôn giấu bên dưới cổ áo phải mất hết cả tuần mới từ từ biến mất. Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên biết rõ chuyện nên lần nào nhìn cậu thì hai mắt cũng đầy ẩn ý.

Chuyện cậu và Đường Hành Thiên yêu nhau đã có rất nhiều người biết rồi, cho dù Lâm Vũ Chi không tự chủ động nói ra thì Đường Hành Thiên cũng thể hiện quá rõ ràng rồi. Bữa sáng của Lâm Vũ Chi hầu như đều do hắn mua cho, mỗi ngày vào tiết cuối cùng của buổi sáng, Đường Hành Thiên đều sẽ đứng ở ngoài toà học của bọn họ cực kì đúng giờ để đợi Lâm Vũ Chi cùng đi ăn.

May mà chưa tới cuối kì, Đường Hành Thiên cũng tự thấy mình may. Khoảng thời gian này cũng chưa bận lắm, ngoài trừ giờ đi học cố định ra thì những chuyện linh tinh khác ít hơn rất nhiều. Nhưng đợi tới lúc gần cuối kì thì thời gian của cả hai nhoáng cái sẽ bị cắt bớt đi rất nhiều.

Lúc Lâm Vũ Chi đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Mạc Hạ.

“Trời lại trở lạnh rồi, mẹ xem dự báo thời tiết nói nhiệt độ ở thành phố S giảm nhiều nhất, sắp bằng thành phố A luôn rồi. Còn đừng để bị cảm đấy, mặc nhiều một chút.” Mạc Hạ không yên tâm được, còn đề nghị là xin nghỉ qua đây thăm Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi vội vàng nói: “Con vẫn ổn mà ạ, bệnh viện cũng sắp bắt đầu kì đánh giá cuối năm rồi, sao mẹ có thời gian được. Với lại sức khoẻ của mẹ vốn đã không tốt rồi, đừng chạy tới chạy lui nữa ạ.”

Kể từ sau khi Mạc Hạ bị sảy thai thì đã bị tổn thương nguyên khí, rất dễ bị mệt. Thế nên bây giờ bà không thể tham gia được ca phẫu thuật nào quá lớn, trợ lý đi cùng cũng phải có nhiều hơn những bác sĩ khác. Mỗi lần vào trong phòng phẫu thuật thì trong khẩu trang lúc nào cũng phải chứa nước đường, bệnh viện cũng khuyên bà đừng làm ca đêm. Thế nhưng bác sĩ ngoại khoa thường hay có những ca phẫu thuật khẩn cấp phát sinh vào ban đêm, sao Mạc Hạ có thể chịu trở thành người được chăm sóc được.

Cho dù có làm trợ lý thì Mạc Hạ cũng phải lên bàn phẫu thuật, ngược lại thì bà cũng không tự tin mù quáng rằng bản thân mình có thể đứng hết từ đầu tới cuối của một ca phẫu thuật.

Nhưng chuyện khiến Mạc Hạ không yên lòng nhất đó là Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi cũng không bực mình, nghe bà lải nhải cả buổi rồi mới nói: “Mẹ tự chú ý tới sức khoẻ của mình nhiều hơn đi ạ, con không sao đâu.”

Vừa cúp máy đã thấy Triệu Lương đang chui rúc trong chăn trên giường, trong ổ chăn còn có một xấp hình giải phẫu nhưng cậu ta lại không chú tâm vào nó, thỉnh thoảng lại rùng mình một cái: “Đm, mẹ nó đây thật sự là phía Nam thật hả? Không phải bảo là bốn mùa đều như mùa xuân hay sao? Đkm tớ lại dính bẫy nữa rồi.”

Lưu Tiểu Thiên chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao vài nấc: “Còn đỡ đó, thành phố S thường không lạnh được bao lâu, qua hai ngày nữa trời nắng lên là ổn thôi.”

Trời nắng lên?

Lâm Vũ Chi ngã ra sau ghế nhìn qua cửa sổ kính thấy ngoài trời đang mưa như trút nước. Chẳng trách lại lạnh như thế, trời mưa đó, lại còn mưa lớn thế này.

“May là tối nay không có tiết tự học, nếu không thì tớ còn định trốn thật đó.” Triệu Lương chép miệng một cái, dựa vào trên tường trượt xuống, nhìn không khác gì nằm ngửa lắm.

Sau khi cậu ta nằm xuống thì đột nhiên lại thò đầu ra khỏi chăn, hỏi Lâm Vũ Chi: “Lâm Vũ Chi, có phải lát nữa cậu sẽ đi ăn với đàn anh Đường không?”

Lâm Vũ Chi ngồi xếp bằng trên ghế, trùm chăn lông, lắc lắc đầu: “Không muốn đi nữa, lạnh quá.”

Cậu vừa dứt lời thì Đường Hành Thiên đã gọi điện thoại đến.

Động tác của Lâm Vũ Chi cứng đời, cầm điện thoại đứng dậy đưa cho Triệu Lương: “Cậu nói với anh ấy là tớ đã ngủ rồi.”

Triệu Lương ra dấu “Ok” tỏ ý đã hiểu rồi, cậu ta nghe máy, hắng hắng giọng trước ánh mắt mong đợi của Lâm Vũ Chi, nói: “Đàn anh Đường, sao vậy ạ?”

Bên kia chắc chắn là đang hỏi Lâm Vũ Chi lâu rồi, Triệu Lương trả lời vô cùng lưu loát: “Cậu ấy nói là cậu ấy đã ngủ rồi.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Lưu Tiểu Thiên: “…”

Đường Hành Thiên phì cười một tiếng: “Đưa điện thoại cho Lâm Vũ Chi đi, cảm ơn nhé.”

Triệu Lương bày ra vẻ mặt nhiệm vụ thất bại rồi, tớ cũng thấy tiếc lắm. Lâm Vũ Chi giật mạnh tóc của Triệu Lương một cái rồi mới nhận lấy điện thoại của mình trong tay cậu ta, chấp nhận số phận “Alo” một tiếng.

Nghe giọng nói hờn dỗi không tình nguyện của em bé bên kia, giọng của Đường Hành Thiên bất giác mềm xuống.

“Có phải là lạnh quá rồi không?”

Lâm Vũ Chi trùm chăn lên đầu, một tay điều khiển chuột, một tay cầm điện thoại, lười biếng “Ừm” một tiếng.

Mùa thu ở phía Nam, ẩm ướt lạnh lẽo khiến người ta thấy mơ màng buồn ngủ, có cảm giác lười biếng, mệt mỏi tới xương cốt rã rời.

“Vậy anh đi mua đồ ăn cho em, em ngoan ngoãn đợi trong ký túc xá được không?” Tim của Đường Hành Thiên cũng sắp bị cái giọng điệu lười nhác này của Lâm Vũ Chi làm cho tan chảy rồi, cũng không bận tâm tới chuyện đối phương vừa mới nói dối mình đây nữa. Lúc đối mặt với Lâm Vũ Chi thì Đường Hành Thiên hiểu rõ bản thân mình thật sự không có một chút nguyên tắc nào hết.

Thực chất, sâu trong cốt cách Đường Hành Thiên là một người rất có nguyên tắc và biết giữ chừng mực với bản thân mình. Nhưng tất cả những thứ này, bao gồm cả nề nếp và tam quan vốn có của hắn với mọi người xung quanh, tất cả những thứ đó đều vô dụng đối với Lâm Vũ Chi.

Hắn yêu cậu, thế nên cậu có thể thích gì thì làm nấy.

Lâm Vũ Chi vốn còn đang định “Ừm” một tiếng đồng ý, nhưng cậu chần chừ một lúc rồi xoa xoa tóc: “Thôi vậy, em đi với anh.”

Cậu không làm được chuyện súc sinh như để một mình Đường Hành Thiên đi ăn còn mình làm ổ trong phòng ký túc xá xem phim, hóng điều hoà.

“Ừm, vậy em xuống đây đi, anh đợi em.”

Thấy Lâm Vũ Chi cúp máy rồi Triệu Lương mới thở dài một hơi, cảm thán: “Đàn anh tốt với cậu thật đó, sao tớ lại thấy cậu có vẻ như không để tâm tới lắm nhỉ.”

Lâm Vũ Chi khoác luôn một cái áo khoác jeans vào bộ đồ ngủ mình đang mặc, lạnh lùng lướt mắt qua nhìn Triệu Lương một cái: “Cậu lại biết rồi à?”

Triệu Lương nằm trên giường, khoanh hai tay trước ngực, phân tích: “Chắc chắn là tới nhìn ra được rồi. Cậu xem, có phải đàn anh ngày nào cũng tới đón cậu đi ăn, tối thì đón cậu tan học. Còn cậu thì sao? Cậu chưa từng đi tìm người ta, cũng chưa từng đi đợi người ta tan học bao giờ đúng không?”

“Lâm Vũ Chi cậu tự phát hiện ra không? Hình như đàn anh yêu cậu nhiều hơn một chút ấy.”

Lâm Vũ Chi cầm cây dù: “Không phát hiện.”

Cậu mở cửa ra rồi đi luôn, Lưu Tiểu Thiên bên này mới nhỏ giọng nói với Triệu Lương: “Sao cậu lại nói mấy chuyện này với cậu ấy, cậu ấy làm gì biết được những chuyện này, cậu không sợ cậu ấy giận à?”

Triệu Lương bĩu môi: “Đợi cậu ấy tự phát hiện ra thì chắc tóc của đàn anh Đường cũng đã bạc hết một nửa rồi, tình yêu một phía lúc nào cũng mệt mỏi lắm.”

Lưu Tiểu Thiên cái hiểu cái không: “Triệu Lương cậu biết nhiều thật đấy.”

“Xem trên mạng đó.”

“…”



Đường Hành Thiên đứng dưới tầng, dù cũng không xếp lại mà cầm trong tay, giọt nước trượt từ trên khung dù xuống. Thanh niên thường hay mặc đồ có màu sẫm, dưới cái hoodie màu xanh lam đậm là một cái quần thể thao bó cổ chân. Thấy Lâm Vũ Chi đi qua thì gương mặt lạnh lùng mới hơi lộ ra vẻ dịu dàng một chút.

Trong đầu của Lâm Vũ Chi loé lên lời Triệu Lương vừa nói khi nãy, cậu mím mím môi không nói gì. Lúc đi tới gần thì hiếm khi chủ động ôm Đường Hành Thiên một cái, sau đó chủ động hỏi: “Anh có lạnh không?”

“…”

Đường Hành Thiên nhìn bé con nhà hắn một lúc, sắc mặt phức tạp. Một lúc lâu sau hắn mới sờ thử trán của Lâm Vũ Chi, dò hỏi: “Lâm Vũ Chi, em có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Vũ Chi: “…”

“Không ăn nữa.” Lâm Vũ Chi xoay người chạy lên tầng, Đường Hành Thiên nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy eo cậu kéo lại ra sau.

“Anh sai rồi, anh sai rồi mà bé cưng, em thoải mái lắm luôn.”

Lâm Vũ Chi sửng sốt một lúc rồi lập tức trở tay qua đập Đường Hành Thiên một cái: “Mẹ nó ai thoải mái lắm hả?”

Đường Hành Thiên chớp chớp mắt rồi phì cười: “Em đang nghĩ gì đấy hả Chi Chi? Hửm?”

Lâm Vũ Chi: “…”

Mưa thật sự rất lớn, rơi lộp bộp dày đặc trên tán cây dù màu đen, mấy nan dù cũng bị đập tới rung rung. Dòng nước chảy xuống dưới toé lên một lớp bọt nước màu trắng.

Lâm Vũ Chi được che chắn hết cả người trong lòng Đường Hành Thiên, trong màn mưa họ đụng phải Vương Giác Lệ.

Vương Giác Lệ còn chưa biết hai người là một đôi, ông không lướt diễn đàn, cũng không có ai dám bàn mấy tin nhảm này trước mặt ông.

Hai tay ông cụ nắm chặt cán dù, ánh mặt quét qua trên người hai người Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên mấy vòng rồi mới nói với Đường Hành Thiên: “Hèn gì, hèn gì, thầy đã nói sao vừa mới tan học là em đã chạy biến đâu mất. Hồi trước còn biết ở lại đọc sách một lúc, bây giờ vừa tan học cái là em chạy nhanh nhất, em còn chuẩn giờ hơn cả chuông tan học nữa.”

Ông rất thích Lâm Vũ Chi, vừa mới bắt đầu một học kì thôi nhưng biểu hiện của Lâm Vũ Chi trong mắt các thầy cô các khoa đều thuộc dạng xuất sắc. Gọi lên thì không cần biết hỏi cái gì cũng trả lời được, ai cũng biết Lâm Vũ Chi có quan hệ thân thích với giáo sư Vương nên cũng vô thức để ý nhiều hơn một chút.

Ông cụ giận dữ nói với Lâm Vũ Chi: “Học cái tốt đi, đừng có học theo mấy thứ linh tinh kia của nó. Em xem cái đầu em kìa, nhuộm đỏ hồi nào đó?”

Nhuộm đỏ?

Lâm Vũ Chi ngạc nhiên quay đầu qua nhìn thử, quả nhiên nhìn thấy được đống tóc ngắn trên đầu Đường Hành Thiên đã được nhuộm đỏ, còn khá sáng nữa. Vốn dĩ tóc hắn đã ngắn, cộng thêm gương mặt lạnh lùng nên bình thường lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh nhạt, không dễ tiếp xúc. Lần này thì hay rồi, nhìn như mấy thằng đại ca lưu manh, lúc hắn cười lên trông cực kì vô lại.

Đường Hành Thiên nghiêng dù qua bên phía Lâm Vũ Chi một chút, bất đắc dĩ nói: “Tụi Từ Dục tự nhuộm tóc trong kí túc xá rồi nhuộm luôn cho em đó chứ, em làm gì biết làm mấy cái trò này.”

“Em bớt xàm, Từ Dục nhuộm màu xanh lá mà!”

Đường Hành Thiên: “…” Sao mắt của ông già này tinh dữ vậy?

Lâm Vũ Chi kéo lấy Đường Hành Thiên, nói qua loa mấy câu với Vương Giác Lệ rồi tạm biệt ông. Lâm Vũ Chi cũng không sợ gì khác mà chỉ lo là Vương Giác Lệ sẽ gọi điện thoại cho người nhà mình, nhớ chuyện dây dưa của Lâm Hạo và Mạc Hạ là Lâm Vũ Chi lại bắt đầu đau đầu.

Bọn họ đều tưởng là Lâm Vũ Chi đã chấm dứt với Đường Hành Thiên rồi.

Đường Hành Thiên cũng không phát biểu ý kiến gì với chuyện này, chỉ cần là Lâm Vũ Chi quyết định thì hắn đều ủng hộ hết. Ở cái độ tuổi không có chút vốn liếng nào này, ngoại trừ một câu “Anh yêu em” hắn có thể lấy ra được, còn lại thì không có chút tự tin nào có thể đứng trước mặt ba mẹ Lâm Vũ Chi cả.

Hai người họ đi đến căn tin bán đồ ăn ngon nhất trường họ, Lâm Vũ Chi đút từng muỗng đồ ăn vào miệng.

Trông có vẻ không chú tâm lắm.

Không cần cậu nói thì Đường Hành Thiên cũng biết được đối phương đang phiền muộn về chuyện gì, Lâm Vũ Chi đã từng nói với hắn quan hệ giữa Vương Giác Lệ và ông nội cậu thân tới mức nào.

Đường Hành Thiên buông đũa xuống, kéo cái tay đang để trên bàn của Lâm Vũ Chi qua. Hắn tách từng ngón tay cậu ra, lấy trong túi ra một chuỗi đồ bằng kim loại nhét vào trong lòng bàn tay của Lâm Vũ Chi.

“Cái gì vậy?” Lâm Vũ Chi móc chùm chìa khoá, nghiêng đầu qua nhìn: “Chìa khoá?”

Đường Hành Thiên gật đầu, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, kiên định. Hắn chậm rãi nói: “Giá nhà ở thành phố A của em cao quá, anh vẫn chưa mua được nhà quá lớn.”

Lâm Vũ Chi ngây ra, lập tức cảm thấy chùm chìa khoá trong lòng bàn tay nóng tới muốn bỏng tay.

“Tất cả tiền của anh gộp lại thì cũng chỉ mua được một căn nhà hai trăm mét vuông.” Đường Hành Thiên dừng lại một chút rồi nói: “Nếu như ba mẹ em hỏi đến thì em cứ nói sau này anh sẽ đến thành phố A, đã mua nhà luôn rồi, để cho Chi Chi đứng tên. Vậy thì chắc là họ sẽ yên tâm hơn một chút đó.”

Chắc là sẽ không phản đối nhiều vậy nữa đâu.

Biện pháp có thể tạm thời trấn an ba mẹ Lâm Vũ Chi mà Đường Hành Thiên có thể nghĩ ra được cũng chỉ có cái này thôi. Ít nhất cũng có thể để cho họ biết được hắn không hề muốn dẫn Lâm Vũ Chi đi thật. Chỉ cần Lâm Vũ Chi ở đâu thì hắn sẽ ở đó.

Vốn dĩ còn đang định qua mấy ngày nữa tới lễ Giáng sinh hay là ngày lễ gì đó sẽ đưa cho Lâm Vũ Chi, nhưng mà bây giờ đưa sớm trước cũng không sao.

Lâm Vũ Chi ấp úng: “Đường Hành Thiên…”

Một căn nhà hai trăm mét vuông ở thành phố A đối với nhiều người mà nói đã là một cái giá trên trời rồi, hắn cứ tặng cho mình như vậy luôn sao?

Đường Hành Thiên nắm lấy tay của Lâm Vũ Chi, giọng dịu dàng: “Lâm Vũ Chi, em tin anh, sau này những thứ anh có thể cho em được sẽ càng nhiều hơn nữa.”

Căn nhà này chỉ là món khai vị mà thôi.