Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 26: Hết Chính Truyện - Kết hôn với ông đây đi




Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một lúc rồi mới nghẹn cười thành tiếng. Sau đó nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng lại thì khoác lấy cổ của đối phương, kéo ra ngoài.

Từ Dục nhìn hai người này, đuổi theo hai bước rồi chợt khựng lại. Cậu ta ngẫm kĩ lại vài giây rồi chợt ngẩng phắt đầu dậy, chửi: “Đường Hành Thiên mày không phải là con người, cả tao mà mày cũng phòng ngừa nữa hả!”

Cậu ta cũng chỉ suýt chút nữa chảy nước miếng với bé đàn em thôi mà, người đẹp thì ai mà không thích cơ chứ.

“Mặc chút xíu thế này không lạnh à?” Ra khỏi toà lớp học rồi Đường Hành Thiên mới véo véo má của Lâm Vũ Chi: “Đang làm dáng đấy à? Em là con công nhỏ màu gì đấy?”

Lâm Vũ Chi hất tay của Đường Hành Thiên ra: “Tới đón anh đi ăn mà, nếu em mặc đồ ngủ tới anh không thấy mất mặt thì em cũng thấy mất mặt.”

Đường Hành Thiên cười cười, hắn quay đầu qua, lúc đang định hỏi Lâm Vũ Chi muốn ăn cái gì thì lại bị một đôi nam nữ đi ngược lại với dòng học sinh thu hút sự chú ý. Nụ cười của hắn cứng đờ lại ngay trên mặt.

Người phụ nữ mặc một cái áo khoác dài màu mơ, giày cao gót da màu đen và một cái quần tây già dặn. Vai lưng bà thẳng tắp, gương mặt có ít nhất năm phần giống Lâm Vũ Chi. Người đàn ông đi bên cạnh bà đeo một cặp kính gọng bạc, mặc một cái áo len cổ tròn màu xanh đậm, trông dáng vẻ hiền hoà, lịch lãm, hoàn toàn không nhìn ra được đây là một bác sĩ ngoại khoa hấp tấp, hùng hổ.

Đường Hành Thiên còn chưa kịp lên tiếng bảo Lâm Vũ Chi nhìn sang thì đầu đã bị một bàn tay đè xuống. Lâm Vũ Chi cong lưng lại giống hắn rồi chúi về phía trước, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi.” Lâm Vũ Chi lẩm bẩm luyên thuyên trong miệng: “Sao hai người họ lại đến đây rồi?”

Lâm Vũ Chi lải nhải xong thì nhìn sang Đường Hành Thiên, cậu phát hiện đối phương còn căng thẳng hơn cả mình. Hắn mím chặt môi, thậm chí trên trán còn đang toát mồ hôi dù đang giữa trời thu.

Chắc là vẻ căng thẳng của Đường Hành Thiên đã làm dịu đi nỗi căng thẳng của Lâm Vũ Chi một phần nào đó, cậu buồn cười nói: “Đkm anh đang sợ cái gì vậy? Ba em có muốn đánh thì cũng là đánh em mà.”

Đánh cho nửa sống nửa chết, bắt Lâm Vũ Chi của hắn phải nghe theo lời họ.

Đường Hành Thiên cau mày: “Anh không sợ.”

Lâm Vũ Chi nắm lấy lòng bàn tay của Đường Hành Thiên thì chạm phải đầy mồ hôi. Khoé môi cậu khẽ cong lên nụ cười, vừa hé miệng còn chưa kịp nói gì đã chạm phải hai người kia.

Ánh mắt của Mạc Hạ vô cùng phức tạp, mặt Lâm Hạo thì lạnh tanh, tầm Mạc Hại người cùng nhìn chằm chằm vào đôi tay đang đan xen lấy nhau của Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên.

Chắc là hai đứa này không biết được bản thân mình bắt mắt tới cỡ nào. Đứa nào đứa nấy một mét tám, một mét chín mà khom lưng chui giữa đám người, thật sự quá dễ bị bắt quả tang rồi.

Vốn dĩ còn chưa nhìn thấy mà làm vậy xong thì thấy luôn.

Đường Hành Thiên rụt tay về theo bản năng, tuy là đã bị nhìn thấy rồi nhưng hắn vẫn vô thức muốn phủi sạch quan hệ của Lâm Vũ Chi với mình. Hắn không cần Lâm Vũ Chi phải lựa chọn giữa mình và gia đình, Lâm Vũ Chi không thể nào chọn hắn được.

Nhưng khi bàn tay vừa rụt lại về giữa chừng thì Lâm Vũ Chi đã nhanh chóng đưa tay qua nắm lấy tay của Đường Hành Thiên, năm ngón đan xen vào giữa các kẽ ngón tay của đối phương, cực kì kiên định.

Có rất nhiều người nhìn thấy được một màn này, nhìn thấy được sự đáp lại ngây thơ mà nóng bỏng, sự thuần khiết và chân thành trong tình yêu của Lâm Vũ Chi dành cho Đường Hành Thiên.

Nửa tiếng sau, trong phòng tiếp khách của trường học.

Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên hoàn toàn không còn vẻ hiên ngang, khí phách như lúc lao tới chiến trường trước đó nữa. Cả hai cùng rũ đầu xuống ngồi trước bàn, không nói lời nào.

Mạc Hạ cầm ly trà, thở dài một hơi: “Nếu như hai đứa đã quyết định kĩ rồi thì ba mẹ cũng sẽ không quá phản đối nữa.”

Không quá phản đối nhưng vẫn còn phản đối.

Nhưng lời kế tiếp là Mạc Hạ nói với Đường Hành Thiên: “Cô không biết con thích Lâm Vũ Chi cỡ nào, nhưng Lâm Vũ Chi ấy từ nhỏ nó chưa từng chịu khổ bao giờ. Trong mắt nó, thua game chính là khổ, không tranh được đôi giày mình thích là khổ, chuyện cực khổ nhất mà nó từng trải qua đó là vào cuối năm lớp mười hai, khi đó ngày nào nó cũng chỉ được ngủ có ba tiếng đồng hồ.”

“Cô chú, cô và ba nó thật ra không muốn cho nó học Y. Nhưng dù sao thì cũng phải có người lựa chọn ngành này để học chứ đúng không, con của cô chú thì cũng không phải là ngoại lệ gì. Trước kia cô chú mong là một nửa kia ở tương lai của nó, ít nhất thì cũng không phải là người cùng ngành. Cả hai người đều cùng chung ngành này thì giống như cô và ba nó vậy, tối hôm kết hôn đó thì cả cô và chú đều đứng trong phòng phẫu thuật. Lúc cô sinh Lâm Vũ Chi thì ba nó đang trong phòng phẫu thuật, ông ngoại của Lâm Vũ Chi đột nhiên bị xuất huyết nào thì cô là bác sĩ chữa trị chính của ba cô, chính cô đã phẫu thuật cho ông ấy…”

Giọng của Mạc Hạ hơi khàn khàn: “Cô rất lo lắng cho Lâm Vũ Chi, Chi Chi của tương lai cũng sẽ phải vất vả như thế, thế nên cô mong rằng một nửa kia ở tương lai của nó có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh nó hơn. Cô đã luôn hi vọng như thế thôi là đủ rồi, còn cái công việc vừa vất vả vừa không được mọi người thấu hiểu kia cứ để lại cho Chi Chi của cô chú là được.”

“Tuy là bây giờ nó vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng cô tin rằng sau này nó sẽ trở thành một bác sĩ rất tốt, rất giỏi.”

Đường Hành Thiên ngước mắt lên, ấp úng nói: “Cô ơi…”

“Hồi cấp ba con và ba mẹ đã từng đến bệnh viên của tụi cô đúng không?” Thấy Đường Hành Thiên chần chừ gật gật đầu rồi Mạc Hạ mới nói tiếp: “Cô vẫn còn nhớ con, con là một cậu bé rất có trách nhiệm.”

Trong tay của Đường Hành Thiên toàn là mồ hôi lạnh, lưng cũng toát đầy mồ hôi, hắn đã chuẩn bị sẵn bài tiểu luận ít nhất một ngàn chữ trong lòng để thuyết phục ba mẹ Lâm Vũ Chi rồi. Thế nhưng chiêu đánh vào tâm lý này của đối phương thật sự khiến người ta không thể nào chống đỡ được.

Hắn cảm thấy là chắc một giây sau mẹ của Lâm Vũ Chi sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng ngay thôi. Đường Hành Thiên nhắm chặt mắt lại, Lâm Vũ Chi nhìn hắn một cái, ngón tay bị Đường Hành Thiên nắm chặt tới đau nhói.

“Vậy thì con sẽ trở thành một người bạn đời rất tốt của Chi Chi, có phải không?” Mạc Hạ nở một nụ cười như trút được gánh nặng: “Có đôi lúc Chi Chi rất hay hành xử theo cảm tính, con ở bên cạnh nó thì phải trông chừng nó nhiều một chút.”

Nghe tới đây thì Đường Hành Thiên hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ có mấy câu đơn giản như thế thôi mà hắn phải mất rất lâu để hiểu được. Hắn không thể tin nổi, chậm chạp lên tiếng: “Cô ơi, cô đang…”

Mạc Hạ lườm Lâm Hạo ngồi cạnh nãy giờ không nói lời nào một cái, nói với Đường Hành Thiên: “Trên đường tới đây thì cô và ba của Lâm Vũ Chi đã quyết định xong rồi, chuyện của các con thì các con tự mình nắm giữ, tự mình quyết định là được.”

“Những cay đắng ngọt bùi sau này cũng là do hai đứa tự mình gánh chịu.”

Lâm Hạo lạnh lùng “Hừ” một tiếng.

Lâm Vũ Chi: “…”

Vành mắt của Lâm Vũ Chi hơi đỏ lên: “Cảm ơn mẹ ạ.”

Mạc Hạ không đáp lại, chỉ nói với Lâm Hạo: “Anh nói gì đi chứ.”

Lâm Hạo ngước mắt lên, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Đường Hành Thiên một cái: “Sau này cậu có dự tính gì? Nói ra nghe thử xem.”

Hồi chuông cảnh báo reo vang lên trong đầu của Đường Hành Thiên, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Dạ thưa chú, con đã quyết định là sau khi tốt nghiệp xong sẽ đến thành phố A làm việc, vào bệnh viện của chú, trở thành một bác sĩ nguyện dốc hết sức mình vì bệnh nhân!”

Lâm Vũ Chi cạn lời nhìn Đường Hành Thiên một cái, làm chủ tịch hội học sinh lâu quá nên mở miệng ra cái là nói toàn mấy câu như sếp tổng thế này.

Lâm Hạo hừ lạnh: “Còn định đi cửa sau nữa à.”

Đường Hành Thiên: “…”

Hắn đang định thi vào đó mà, nhưng còn chưa kịp giải thích với ba của Lâm Vũ Chi thì đã bị đối phương cướp lời trước: “Rượu chè ăn uống quá độ sẽ dễ gây ra bệnh gì, cậu nói thử xem.”

Lần này thì đến lượt Mạc Hạ cạn lời, lại bắt đầu tái phát bệnh cũ nữa rồi đó.

Đường Hành Thiên ngây ra một chút rồi lập tức thử đáp dò: “Viêm tuyến tuỵ cấp tính ạ? Viêm dạ dày cấp tính?”

Lâm Hạo cũng không nói là phải hay không phải: “Triệu chứng tiêu biểu nhất của chảy máu đường tiêu hoá là gì?”

Đường Hành Thiên bình thường ba hoa chém gió, kiêu ngạo không coi ai ra gì trên lớp chuyên ngành giờ phút này lại hệt như một con chim cút, nhỏ giọng đáp: “Nôn ra máu và phân có màu đen ạ.”

“Phương pháp chẩn đoán chính xác thường dùng cho bệnh nhân ung thư dạ dày là gì?”

“Nội soi dạ dày ạ.”

“Biến chứng thường thấy nhất khi bị gãy xương chậu là gì?”

“Tổn thương niệu đạo ạ.”

“Điểm khác nhau chủ yếu giữa thoát vị qua lỗ chẩm và thoát vị qua lều tiểu não là gì?”

“Triệu chứng ban đầu là đột ngột ngừng thở ạ.”

Lâm Vũ Chi thật sự không nhìn nổi nữa: “Ba, được rồi, được rồi.”

Lâm Hạo không thèm để ý tới cậu, ông chậm rãi nói: “Nếu như Lâm Vũ Chi nằm trên bàn phẫu thuật, trong tình huống cậu có thể lựa chọn để làm bác sĩ phẫu thuật chính của nó thì cậu có làm không?”

Đường Hành Thiên sửng sốt, hắn nhìn qua cậu trai đang ngồi bên cạnh rồi lại nhìn Lâm Hạo, hồi lâu sau mới nuốt một ngụm nước bọt: “Làm ạ.”

Lâm Hạo thở hắt ra một hơi, tựa vào trên ghế phất phất tay: “Được rồi, hai đứa đi ăn đi.”

Vốn dĩ Lâm Hạo cũng không định làm khó hai người, cho dù Đường Hành Thiên trả lời thế nào thì ông cũng không thể phản đối cả hai vì hắn đáp sai được, đây đều là sự lựa chọn của bản thân Lâm Vũ Chi.

Vào lúc Lâm Vũ Chi nắm ngược lấy tay của Đường Hành Thiên trước mặt bọn họ thì trong phút chốc họ đã hiểu được, Lâm Vũ Chi sẽ không nghe lời họ đâu.

Từ nhỏ đã bướng bỉnh như thế rồi, giống hệt như lúc đầu cứ đòi tới thành phố S vậy. Bây giờ gặp được người mình thích rồi thì chỉ có bướng bỉnh hơn trước nữa thôi.

Lâm Vũ Chi đứng dậy nhìn ba mẹ mình, trong lòng có hơi khó chịu: “Hai người không đi ăn cùng tụi con sao ạ?”

Mạc Hạ uống một ngụm nước không nói gì, Lâm Hạo ngược mắt lên: “Chúng tôi đã đặt bữa ăn tình nhân ở một nhà hàng Tây có view biển rồi, không đi ăn đồ căn tin với hai người đâu.”

Lâm Vũ Chi: “?????”

Một giây sau thì Đường Hành Thiên đã không thể nào kéo bé con này lại được rồi. Lâm Vũ Chi hất văng tay hắn ra, chạy tới ngồi xổm bên cạnh ghế của Mạc Hạ: “Hết tiền òi, cho con xíu tiền xài đi mẹ.”

Mạc Hạ buông ly xuống, Lâm Vũ Chi lập tức lấy điện thoại ra mở mã QR nhận tiền lên.

Lâm Vũ Chi hớn hở cầm điện thoại, nhìn số dư mà vô cùng hài lòng, thoả mãn. Đường Hành Thiên đi bên cạnh, hỏi cậu: “Anh nhớ là em vẫn còn tiền mà.”

Lâm Vũ Chi cũng không nghĩ gì nhiều mà đáp ngay: “Còn thật nhưng chẳng phải còn có anh nữa hay sao? Em còn phải nuôi anh nữa đó.”

Đường Hành Thiên ngây người một lúc rồi bật cười: “Em lấy tiền của cô để nuôi người yêu em hả?”

“Không phải là người yêu.” Lâm Vũ Chi nói như thể đương nhiên: “Bây giờ anh cũng là con của bà ấy rồi, nuôi một đứa cũng là nuôi mà nuôi hai đứa cũng là nuôi.”

Hệt như một dòng nham thạch phun trào từ núi lửa khiến cho mỗi chỗ nó đi ngang qua đều không còn một ngọn cỏ nào sống sót được. Đường Hành Thiên không ngờ rằng khi em bé con này thích một người nào đó lại có thể khiến người khác chỉ hận không thể hái sao hái trăng trên trời xuống cho cậu luôn thế này.

Lâm Vũ Chi không biết được Đường Hành Thiên đang nghĩ gì, cậu vẫn còn đang tự nói tiếp: “Nhưng mà nuôi anh thì sơ sơ thôi là được rồi, dù sao thì tiền của ba mẹ cũng đâu có dễ kiếm đâu…”

Cậu còn chưa nói hết thì Đường Hành Thiên đã đè đầu cậu ra sức vò tóc cậu, thấp giọng nói: “Lâm Vũ Chi, em có muốn kết hôn với anh không?”

Lâm Vũ Chi sửng sốt, ngây ra: “Bây giờ nói chuyện này hả, dkm anh không cảm thấy hơi sớm hay sao?”

Trước kia Thẩm Chiếu nói với cậu là Hạ Thanh Hoàn đang chuẩn bị cầu hôn thì cậu còn cười Cố Vọng và bọn họ không phải là người cùng thế giới, vì Cố Vọng sắp là người đã có gia đình rồi. Lâm Vũ Chi không ngờ tới, cũng chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày như vậy.

Đường Hành Thiên “Ừm” một tiếng: “Anh chỉ hỏi vậy thôi để em chuẩn bị sẵn tâm lý trước, nói không chừng ngày mai là anh cầu hôn em luôn rồi đấy.”

Lâm Vũ Chi trợn trắng mắt: “Vậy thì em không đồng ý.”

Đường Hành Thiên vô cùng dễ tính hỏi cậu: “Vậy phải làm sao thì em mới chịu đồng ý đây?”

Lâm Vũ Chi cũng không thèm suy nghĩ thật mà chỉ thuận miệng nói: “Ít nhất thì anh cũng phải đứng dưới kí túc xá hát bài Little Star tặng em.”

“…”

Cậu biết Đường Hành Thiên không làm ra được chuyện này nên cố ý nói thế.

Nhưng Đường Hành Thiên bất ngờ suy nghĩ một lúc thật, lát sau hắn cong khoé môi lên, đẩy trán của Lâm Vũ Chi một cái: “Cứ đợi đấy đi, nhóc con nghịch ngợm.”

Lâm Vũ Chi của tuổi mười tám vẫn còn là một nhóc con nghịch ngợm, là em bé con. Mấy thứ cậu biết được đều là coi được ở trên mạng, gặp được ở xung quanh mình. Cậu không ngờ là một bài hát đơn giản như Little Star cũng có thể bị hát bằng thứ giọng kinh thiên động địa thế này, cậu cũng không ngờ rằng trong bóng lại có thể thắp đèn được, càng không ngờ rằng trong sân bóng rổ bên dưới kí túc xá nơi có sức chứa lên đến mấy ngàn người kia lại có thể được lấp đầy bằng bong bóng.



Vào ngày chủ nhật của tuần đầu tiên khai giảng năm hai, Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên đã bắt đầu tiến vào trạng thái sinh hoạt của một đôi vợ chồng già rồi. Gọi điện thoại với nhau thì anh moaz moaz em moaz moaz, cúp máy xong thì em chơi game của em, anh học bài của anh.

Nhưng ngày hôm nay cả hai người vẫn chưa liên lạc với nhau lần nào, nguyên nhân là do tối qua Đường Hành Thiên hỏi Lâm Vũ Chi có muốn ra ngoài ngủ không, nhưng Lâm Vũ Chi lại từ chối thế nên Đường Hành Thiên đã cúp ngang điện thoại của cậu luôn. Lâm Vũ Chi sắp tức chết rồi, không ngờ Đường Hành Thiên lại là một người nông cạn như thế.

Lúc các cặp đôi cãi nhau thì không thể nào suy nghĩ bằng lý trí được, Lâm Vũ Chi giận tới nỗi không ăn cơm cả ngày, càng nghĩ càng thấy tức, tức tới nỗi uống hết mấy chai nước luôn vẫn còn tức.

Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên vừa đi vào đã nghe thấy Lâm Vũ Chi vừa kết thúc một bài chửi.

“… Cái đồ ngu đần này!”

Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên: “…”

Triệu Lương nhìn Lâm Vũ Chi đầu như ổ quạ, chần chừ một lúc rồi mới đi qua kêu: “Lâm Vũ Chi, tụi mình ra ngoài đi dạo đi.”

Lâm Vũ Chi chầm chậm quay đầu qua nhìn Triệu Lương, mặt lạnh lùng: “Không có giấy vệ sinh, không có sữa tắm, không cho chép bài tập, tớ cũng không biết.”

“…” Triệu Lương gánh vác trọng trách đàn anh Đường giao cho, tiếp tục nói: “Lâm Vũ Chi này, không phải đâu, bộ cậu không cảm thấy cảnh đêm hôm nay rất đẹp sao?”

“Tớ không thích cậu.”

Triệu Lương: “Đm.”

Thế này là sao, sao hôm nay lại khó ăn dữ vậy?

Chắc là do uống nước nhiều quá nên Lâm Vũ Chi buông bút xuống là chạy vọt vào nhà vệ sinh ngay. Đi xong thì cậu đứng ngoài ban công, tò mò nhìn xuống dưới, Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên nhìn nhau một cái rồi cũng đã ra xem thử.

Không biết tại sao mà Lâm Vũ Chi cực kì thích xem người khác được tỏ tình. Mấy chiêu trò tỏ tình của những người này đều tựa tựa nhau cả, Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên xem tới chán hết cả rồi mà cậu lại cứ thích xem hoài không ngán.

“Đi đi đi, đi xuống hóng chuyện thôi.” Lâm Vũ Chi nói xong thì chạy vọt xuống dưới.

Triệu Lương vội vàng kéo cậu lại: “Không phải chứ, ít nhiều gì cậu cũng phải thay đồ rồi hẵng xuống đó.”

Lâm Vũ Chi không hiểu: “Cũng có phải tớ được tỏ tình đâu mà tớ thay đồ làm gì?”

Triệu Lương bị hỏi khó nên đưa mắt ra hiệu cho Lưu Tiểu Thiên, ý bảo cậu ta lên đi.

Lưu Tiểu Thiên không nghĩ gì nhiều mà nhẹ giọng nói: “Chi Chi, bọn họ tỏ tình đều có quay clip lại, nếu như lỡ quay trúng cậu mà cái bộ dạng này… của cậu thì khó coi lắm.”

Tóc tai chưa chải chuốt, mặc áo thun trắng rộng thùng thình, quần short bò, trông cực kì lôi thôi.

Lâm Vũ Chi nghĩ thấy cũng đúng, cậu lôi một cái mũ vành trong tủ ra đội lên đầu: “Được rồi được rồi, đi nhanh lên, nếu không thì không còn gì để xem nữa đâu.”

Lâm Vũ Chi phát hiện ra vòng vây người này cực kì lớn, cậu đi tới gần nhìn thử thì mới thấy nguyên khoảng sân dưới kí túc xá đều đã bị bong bóng phát sáng lấp đầy hết cả rồi. Ngay cả trên cái khung bóng rổ cũng có quấn đèn sao, còn cả hàng cây bên cạnh trải dài từng hàng toàn là đèn, khắp dưới sân kí túc xá đều được thắp sáng bừng hệt như ban ngày, tầng nào cũng có học sinh vây xem chật kín.

Lâm Vũ Chi ngạc nhiên: “Vãi l.”

Triệu Lương đi bên cạnh ghen tị nói: “Hâm mộ quá.”

Lưu Tiểu Thiên nhỏ giọng nói với cậu ta: “Đợi xong rồi cậu có thể qua đó lụm một cái bong bóng về treo trên đầu giường, nhìn cho đỡ ghiền.”

“…”

Thị lực của Lâm Vũ Chi đã không còn tốt như trước kia, cậu chỉ nhìn thấy được một nam sinh đang cầm ghita đứng ở giữa sân. Là một nam sinh rất cao, đèn đang chiếu hết lên người hắn, Lâm Vũ Chi ngây người đứng yên tại chỗ.

Một giây sau cậu chuồn ra ngoài ngay lập tức, Triệu Lương kéo cậu lại rồi đẩy luôn cậu vào trong. Nam sinh đột nhiên bị đẩy tới cực kì bắt mắt, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người của Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi giật giật đầu ngón chân, đột nhiên hiểu ra tại sao Triệu Lương không để cho mình xuống lầu trong dáng vẻ lôi thôi thế này.

Đkm mất mặt quá, sớm biết vậy thì đã thay đồ rồi mới xuống rồi.

Đkm Đường Hành Thiên, lát nữa cậu phải chơi chết anh ta mới được.

Trong đầu Lâm Vũ Chi toàn mấy suy nghĩ vẩn vơ, chỉ là không dám nghĩ tới Đường Hành Thiên đang chuẩn bị làm gì. Cậu còn chưa kịp nghĩ đã bị âm vang đầu tiên của cây ghita làm cho hết cả hồn.

Mẹ! Nó! Dở! Quá!

Một bài Little Star đơn giản như vậy mà bị đàn lệch tone tám thước, nếu không phải vì gương mặt của hai người này thì mấy người xung quanh đã bỏ chạy hay cười ồ lên rồi. Nhưng không có ai cười, vì người đang đàn ghita vô cùng nghiêm túc, lại còn đẹp trai, người được tỏ tình thì lại là hotboy nhà nhà đều yêu của trường. Bọn họ không ai cười nổi mà thậm chí còn muốn khóc nữa.

Vì bắt đầu từ năm tư Đường Hành Thiên đã không thường xuất hiện trong các hoạt động của trường nữa rồi, hội học sinh cũng rời để tập trung vào việc học. Độ nổi tiếng cũng không cao bằng Lâm Vũ Chi, thậm chí có người còn lén nói sau lưng là hai người hoàn toàn chưa từng yêu nhau, chỉ là bạn bè mà thôi.

Nhảm cức, là thật kia kìa!

Lâm Vũ Chi bị Từ Dục đẩy từng bước tới trước mặt Đường Hành Thiên sau đó thì Từ Dục chạy mất, trên cả khoảng sân chỉ còn sót lại hai người họ, xung quanh đều là bong bóng phát sáng.

Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên nhìn chằm chằm, cậu căng thẳng hé miệng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Bong bóng… Bong bóng còn có loại có thể phát sáng được nữa sao?”

Đường Hành Thiên không nói gì.

Lâm Vũ Chi lại càng căng thẳng hơn, cậu nhìn trái rồi lại nhìn phải: “Nhiều… Nhiều bong bóng thật đấy.”

Đường Hành Thiên nhìn cậu, hồi lâu sau hắn mới đặt cây guitar xuống đất, lấy trong túi ra một cái hộp. Lâm Vũ Chi trợn tròn mắt, lùi ra sau vài bước: “Em không kết hôn đâu em vẫn còn nhỏ lắm.”

Cậu còn chưa lui được mấy bước thì đã bị Đường Hành Thiên kéo phắt lại trước mặt: “Chính em đã tự nói hồi năm nhất, hát Little Star rồi thì em sẽ đồng ý.”

“Mẹ nó em mà dám nuốt lời.” Đường Hành Thiên dừng lại một chút rồi khom người kề sát vào trước mặt Lâm Vũ Chi: “Anh làm chết em luôn.”

Lâm Vũ Chi đã sớm không còn sợ mấy câu dâm dục này của Đường Hành Thiên rồi, toàn là giả vờ mà thôi. Nhưng cậu thật sự nhớ rõ lời mình đã nói hồi năm nhất, cậu nhìn chiếc nhẫn đang đưa đến trước mắt mình này, có hơi không nói nên lời.

Mãi tới khi Đường Hành Thiên chầm chậm quỳ một gối xuống, đám người quanh sân lập tức “Ồ” hết cả lên nhưng lại không dám ồn ào.

Đường Hành Thiên rũ mắt xuống, hắng hắng giọng: “Lâm Vũ Chi, anh không còn gì có thể cho em nữa rồi. Năm ngoái mua nhà cho em, tiền để dành sau đó lại mua cặp nhẫn này, nếu như em không đồng ý thì anh cũng không còn đường lui nữa rồi.”

“Anh đã thích em rất nhiều năm rồi, những giấc mơ anh mơ trước kia đều là em. Lúc em bước xuống từ trên xe taxi hồi năm nhất anh còn tưởng là anh đang nằm mơ, đkm em sao em lại…” Giọng của Đường Hành Thiên từ từ nghẹn lại: “Mẹ nó sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như thế hả?”

“Lâm Vũ Chi, không có ai yêu em hơn anh nữa đâu, bản thân em cũng không bằng được.” Đường Hành Thiên chậm rãi nói: “Thế nên, đkm chứ anh năn nỉ em luôn, kết hôn với ông đây đi.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Lâm Vũ Chi muốn đưa tay lên kéo mũ xuống một chút nhưng còn chưa kịp giơ lên đã bị nắm lấy ngón tay, chiếc nhẫn kim cương lành lạnh bất thình lình chui tọt vào trên ngón tay.

“!!!!!!!!”

“Đường Hành Thiên! Đkm anh, anh là đồ không biết xấu hổ!”

Đường Hành Thiên đứng dậy, cúi đầu xuống hôn Lâm Vũ Chi: “Chi Chi, lúc bị chó để ý tới thì đừng nhúc nhích, em mà nhúc nhích thì dm anh sẽ lập tức nhào tới cắn nát em.”

“Lâm Vũ Chi, cảm ơn em đã yêu anh.”

Cái tay đang buông thõng bên người của Lâm Vũ Chi run lên một cái, chiếc nhẫn tiếp xúc với da thịt lâu nên từ từ không còn lạnh nữa mà dần ấm lên rồi cùng nhiệt độ với cơ thể, nhiệt độ của máu nóng, nhiệt độ của con tim.

Trước đó, Lâm Vũ Chi không hề biết được có người ở một nơi rất xa mình đã lặng lẽ yêu cậu, lặng lẽ ghi cậu vào kế hoạch của tương lai, trở thành một phần quan trọng nhất trong tương lai của đối phương.

Sau đó thì cậu lại thấy rất may, rất may là cậu đã đến thành phố S để học đại học.

Một nụ hôn rất khẽ, Lâm Vũ Chi xoa xoa tai, chiếc nhẫn trên tay hơi loé sáng lên. Cậu ngước mắt nhìn về phía Đường Hành Thiên: “Đường Hành Thiên, là em nên cảm ơn anh mới phải.”

“Cảm ơn anh đã yêu em.” Và không từ bỏ việc yêu em.

Đường Hành Thiên không đáp lại lời này, hắn trầm ngâm một lúc rồi nhéo nhéo ngón tay của Lâm Vũ Chi, nhẹ giọng hỏi: “Thế quà đáp lễ của em là gì đây?”

“Có cho “ngủ” không hử Lâm Vũ Chi?”

Đáp án không cho nằm trong dự liệu, Đường Hành Thiên đã quen rồi.

Thế nhưng giữa tiếng người ầm ĩ, huyên náo ầm trời, một tiếng “Cho” thật khẽ của cậu trai lại làm nổ tung màng nhĩ của Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên sửng sốt, ngay sau đó thì nhếch môi cười. Hắn xoa xoa tóc Lâm Vũ Chi, thở dài một hơi: “Thôi vậy, anh không vội.”

Lâm Vũ Chi nhìn hắn vài cái, trong lúc mọi người không ngờ đến thì ngẩng đầu lên cắn vào hầu kết của Đường Hành Thiên một cái, lúc rời đi còn không quên liếm nhẹ một cái, đôi con ngươi màu hổ phách đẹp tới rung động lòng người.

“Anh không vội nhưng em vội.”

Đường Hành Thiên chợt bật cười, hắn đưa tay sờ sờ hầu kết hơi tê dại của mình, lưỡi đẩy đẩy vào bên má. Hắn nhìn Lâm Vũ Chi, nhàn nhạt nói: “Lâm Vũ Chi, đừng có tìm đường chết.”

Lâm Vũ Chi cũng bật cười.

Có vài người, trời định là đcm nó phải ở bên nhau thôi.

Giống như Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên vậy, đcm phải yêu nhau, phải chơi tới chết đi sống lại trên giường ba ngày ba đêm mới được.

– Hết truyện chính –