“Alo, chào cậu.” Lâm Hạo cực kì tự nhiên nhận lấy điện thoại trong tay của Lâm Vũ Chi. Nói là nhận vậy thôi chứ thật ra là giật qua, da gà da vịt của Lâm Vũ Chi dựng hết cả lên. Cậu trơ mắt nhìn ba mình mặt đầy khó hiểu kề sát điện thoại vào bên tai. Ông đã nghe hết toàn bộ, chỉ mỗi tiếng cục cưng Chi Chi kia thôi đã đủ để định tội Lâm Vũ Chi rồi.
“Ba, à không phải, chào chú ạ!” Đường Hành Thiên phản ứng lại rất nhanh.
Lâm Hạo sầm mặt xuống, cúp ngang điện thoại luôn.
Ông cười như không cười quay đầu qua nhìn Lâm Vũ Chi: “Ba lại không biết là từ khi nào ba có thêm một đứa con trai nữa đó nhỉ?”
Lâm Vũ Chi vẫn cứng cổ cãi: “Mới có đó ạ.”
“…” Lâm Hạo tự đi vào trong sofa ở giữa phòng khách: “Con đi qua đây với ba.”
Lâm Vũ Chi bị tất cả mọi người trong nhà vây quanh, cuối cùng vẫn kể lại hết chuyện của mình và Đường Hành Thiên ra. Cậu thấy là chắc cũng sẽ không bị phản đối lắm đâu, chỉ cần nói đàng hoàng là được…
Đúng thật là Lâm Hạo không phản đối, ít nhất là không nói thẳng ra. Ông biết con trai mình đã lớn, có chủ kiến của riêng mình rồi. Nếu ông vội vàng, phản đối quyết liệt thì kết quả chắc chắn sẽ trái ngược với mong đợi, nên ông đành phải đi đường vòng.
“Khi nãy con nói là đối phương đang học năm ba phải không?” Lâm Hạo từ từ lơ đãng nói: “Vậy thì chắc là chuẩn bị thi lên thạc sĩ rồi.”
Lâm Vũ Chi sửng sốt, cậu vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Tiết học của hai đứa nhiều thế này mà đối phương lại còn phải thi lên thạc sĩ, ba cảm thấy là khoan hẵng yêu nhau thì tốt hơn. Đợi tốt nghiệp xong có thời gian rồi thì nói tiếp.” Lâm Hạo thật sự lo lắng yêu đương sẽ ảnh hưởng tới việc học của con mình, không phải là cho rằng đối phương làm chậm trễ việc của con mình mà là nếu đổi thành bất kì người nào khác thì ông cũng sẽ không đồng ý. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp cho việc này.
Ít nhất cũng phải đợi tới khi thi lên thạc sĩ rồi mới tính tiếp, cái tính ham chơi kia của Lâm Vũ Chi thì Lâm Hạo quá rõ rồi, lại còn không có chủ kiến, rất dễ bị làm hư. Vất vả lắm mới biết phấn đấu nỗ lực, ngày nào Lâm Hạo cũng nơm nớp lo sợ cậu sẽ quay về lại cái trạng thái vào hai năm cấp ba trước kia.
Thấy Lâm Vũ Chi nghe mình nói xong thì im lặng, Lâm Hạo quan sát vẻ mặt của cậu rồi nói tiếp: “Cho dù bản thân con không sao thì con cũng phải suy nghĩ cho nó. Nó đang học năm ba áp lực học tập lớn cỡ nào, chắc chắn ba mẹ người ta cũng sẽ rất lo lắng.”
Lâm Hạo ra hiệu bằng mắt với vợ mình, lần này Mạc Hạ cũng không chịu đứng cùng phía với Lâm Vũ Chi nữa rồi. Bà khẽ vỗ vỗ vai con mình, nói: “Mẹ không phải muốn giúp ba, mà mẹ cảm thấy là bây giờ có phải quá sớm rồi không, vẫn nên chú tâm vào việc học thì hơn đó con.”
Nếu như chỉ là bản thân mình thì Lâm Vũ Chi thấy không sao cả, cậu có thể đảm bảo được mình sẽ không bị ảnh hưởng tới chuyện học. Thế nhưng còn Đường Hành Thiên thì cậu thật sự không chắc chắn được như vậy, tuy là đối phương rất xuất sắc thế nhưng vì xuất sắc nên trọng trách gánh trên vai mới nặng nề hơn.
Trước kia hầu như ngày nào Đường Hành Thiên cũng vừa tan lớp là tới tìm mình, nhưng trong kì nghỉ Quốc khánh thì ngày nào cũng chui trong phòng thí nghiệm. Ngoại trừ lúc ngủ thì ăn uống đều trong phòng thí nghiệm hết, cũng có nghĩa là thời gian trước kia là hắn cố ép ra cho được.
Thật ra hắn rất bận, hắn không có thời gian.
Lâm Vũ Chi chợt nhận ra chuyện này nên nhất thời không biết nói gì, những lời chuẩn bị sẵn để biện hộ với ba mẹ bây giờ đều tiêu tan hết, lời ba mẹ cậu nói đều là sự thật.
Cậu có khả năng sẽ làm chậm trễ Đường Hành Thiên, vừa nghĩ tới đây là Lâm Vũ Chi đã thấy tim gan của mình đều nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Hạo lại tung thêm một liều thuốc mạnh: “Nếu như thật sự yêu thích thì chỉ mấy năm thế này cũng không sao cả. Bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, mọi thứ đều phải đặt việc học lên trên hết. Quan trọng hơn nữa là, ba mẹ là ba mẹ con đã lo lắng thế này rồi, còn ba mẹ của đối phương thì sao? Con nói thành tích của nó rất tốt, vậy thì sự kì vọng ba mẹ nó chắc là cũng phải rất cao mới đúng.”
Những lời còn lại Lâm Hạo không nói tiếp nữa, mục đích của ông đã đạt được rồi.
Tính cách của con trai mình ông quá rõ rồi, cho dù thế nào thì cũng không muốn trở thành gánh nặng làm liên lụy người khác.
Mạc Hạ nhìn theo bóng lưng ủ rũ của Lâm Vũ Chi quay về phòng, thấy hơi lo lắng: “Không sao đấy chứ? Haiz, thật ra em cũng không phản đối yêu đương, nhưng nghe nó nói thằng bé kia đang năm ba rồi, cũng cùng học Y mà còn là người bản địa thành phố S nữa.”
Mạc Hạ lắc lắc đầu: “Em vẫn mong nó tìm một người nào là người ở thành phố A hơn. Quan trọng nhất là em không mong nó tìm ai học Y, cả hai người đều học Y, lỡ trong nhà có chuyện gì thì không ai có thể đảm đương xuể kịp được.”
“Không phải em ích kỉ nhưng anh Hạo à, em đã để nó học Y luôn rồi thì sao em có thể ích kỉ được. Em chỉ không muốn hai đứa nhỏ sau này phải vất vả như thế, tại sao cứ vất vả là phải cứ đổ hết lên người con trai chúng ta vậy?” Trong những năm kia ngày nào Mạc Hạ cũng mơ thấy ác mộng, bà cũng từng cảm thấy căm giận. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ước nguyện ban đầu khi mình bắt đầu làm một bác sĩ thì vẫn không thể cởi áo blouse của mình ra được.
Sau này Lâm Vũ Chi cũng phải đi trên con đường này, vất vả thì đúng là vất vả nhưng vẫn phải có người lựa chọn con đường này thôi.
Tất nhiên Lâm Vũ Chi không biết được những chuyện này, bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là chuyện mình có thể trở thành gánh nặng cho Đường Hành Thiên. Chẳng trách kì Quốc khánh này Đường Hành Thiên lại bận như vậy, ngày nào cũng dậy lúc bốn giờ, tối hơn mười giờ mới về tới kí túc xá, có lúc gọi điện thoại một lúc thôi mà đã ngủ thiếp đi mất lúc nào không hay.
Thế nên khoảng thời gian trước kia đều là nghỉ sớm trước kì Quốc khánh, Lâm Vũ Chi chưa từng suy nghĩ về những chuyện này bao giờ.
Thật ra dù sao cũng chỉ vừa mới yêu nhau chưa bao lâu, nhẫn tâm một chút thì vẫn nói ra được.
Lâm Vũ Chi nghĩ thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương trên bàn học, hai mắt đỏ bưng như thỏ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Nỡ cục cức á chứ nỡ.
Còn đang do dự thì cuộc gọi của Đường Hành Thiên đã vang lên. Trong lòng Lâm Vũ Chi rung lên một cái, cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói.
Dù sao cũng sẽ phải nói thôi.
Cũng không thể làm chậm trễ người ta được.
Cậu biết học ngành Y mà thi lên thạc sĩ thì khó cỡ nào, trong trường cũng không thể chiều theo ý mình được. Giống như lời ba mình nói, yêu thì được nhưng ít nhất không phải là bây giờ.
“Bé con, sao em đưa điện thoại cho ba tụi mình nghe thật vậy, anh còn chưa chuẩn bị nữa.” Đường Hành Thiên vừa mới đi tắm một cái rồi mới lên giường nằm. Rõ ràng là đang giữa trời thu mà hắn lại toát hết cả mồ hôi, có trời mới biết lúc hắn nghe thấy giọng ba của Lâm Vũ Chi thì tim suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.
Là ba của cục cưng Chi Chi, khoảnh khắc đó Đường Hành Thiên thật sự đã có cảm giác mình đã bước vào thế giới của Lâm Vũ Chi rồi.
Lâm Vũ Chi ậm ừ “ò” một tiếng, không nói tiếp chuyện này.
Tiếng dòng điện trong điện thoại thỉnh thoảng reo lên rè rè, Đường Hành Thiên nhạy cảm nhận ra Lâm Vũ Chi có gì đó sai sai. Nhẽ ra cậu không nên phản ứng thế này, hắn cười cười che giấu: “Sao vậy bé cưng?”
Lâm Vũ Chi hơi hé môi, ba chữ “Chia tay đi” cứ lăn lộn mãi trong miệng rồi nuốt ngược vào trong. Rõ ràng chỉ mới yêu nhau chưa bao lâu nhưng Lâm Vũ Chi lại cảm thấy khó chịu chết đi được.
Những chuyện nên phải làm đều sẽ khiến cho người ta đau khổ vậy sao?
Mà đối phương thì lại chẳng hay biết gì.
Không nghe thấy Lâm Vũ Chi lên tiếng nên Đường Hành Thiên tưởng là đối phương đang giận mình gọi cuộc gọi khi nãy, vội vàng dỗ dành: “Anh sai rồi, sau này anh sẽ không gọi điện thoại lung tung cho em nữa. Ba em chứ không phải ba mình ha? Chi Chi? Cục cưng Chi Chi ơi? Em nói gì đi.”
“Không có gì.” Lâm Vũ Chi nhẹ giọng nói: “Ngày mai anh vẫn phải đi làm thí nghiệm sao?”
“Không làm nữa, để cho bố Vương tự đi làm đi, anh đi đón Chi Chi về trường lại.” Đường Hành Thiên trả lời vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không hay biết đã vô tình làm gia tăng cảm giác tội lỗi trong lòng Lâm Vũ Chi lên.
Lâm Vũ Chi đã nói với Đường Hành Thiên từ sớm khi nào mình về lại, cậu cào cào bàn, không yên lòng nói: “Nhà em có chút chuyện nên đã đổi vé máy bay rồi, anh không cần tới đón em nữa.”
Lâm Vũ Chi vừa nói xong câu này thì một lúc sau vẫn không nghe thấy giọng của Đường Hành Thiên. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của đối phương thế này khiến cho người ta tự dưng thấy thấp thỏm vô cùng.
“Cái gì gọi là không cần anh tới đón nữa?” Giọng của Đường Hành Thiên trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Lúc nào cũng lật lọng thế này vui lắm sao?”
Cuống họng Lâm Vũ Chi căng chặt: “Dù sao cũng không cần anh tới đón.” Cậu hét tới lạc giọng, nói xong thì cúp ngang điện thoại.
Đường Hành Thiên nhanh chóng gọi lại nhưng Lâm Vũ Chi làm lơ vài lần. Chuông điện thoại cứ reo mãi như kiểu nếu Lâm Vũ Chi không nghe máy thì hắn vẫn sẽ gọi tiếp đến vậy.
Một ngón đèn vàng nhạt loé lên trong góc phòng, trên bàn là cây đèn chim cánh cụt bé bằng cỡ nắm tay Thẩm Chiếu đã tặng cho Lâm Vũ Chi hồi cấp ba. Điện thoại vẫn cứ rung rồi reo ầm ĩ, giống như tiếng kèn lệnh trước trận chiến vậy.
Lâm Vũ Chi ngồi trên ghế, cuối cùng vẫn nghe máy. Cậu vừa định nói chuyện thì Đường Hành Thiên đã giành nói trước, giọng điệu như kiểu vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì cả: “Chi Chi không cho anh tới đón thì anh sẽ không đến nữa. Em đừng giận, đừng không nghe điện thoại của anh có được không?”
Bây giờ Lâm Vũ Chi không biết trong lòng mình đang khó chịu cỡ nào nữa. Cậu có làm thế nào thì cũng sẽ có người phải bị tổn thương thôi.
Không lẽ không thể không chia tay sao? Nhưng cậu phải làm chuyện đúng đắn mới được.
Đường Hành Thiên càng thế này thì nỗi chột dạ, áy náy trong lòng Lâm Vũ Chi lại càng tăng thêm.
Lâm Vũ Chi khẽ “Ừm” một tiếng.
Giọng của Đường Hành Thiên bên kia trở nên dè dặt: “Có muốn gọi video không? Có thể cho anh ngắm cục cưng Chi Chi được không?”
Lâm Vũ Chi nhìn mình trong gương rồi lại cúi thấp đầu xuống: “Em phải đi ngủ rồi.”
Người bên đầu dây kia trầm mặc một lúc rồi dịu giọng, nói: “Được, không sao, Chi Chi ngủ trước đi.”
Lâm Vũ Chi cúp điện thoại nằm bò ra bàn, một lúc lâu sau, cái áo ngủ trong tay đã bị thấm ướt một mảng lớn.
Lâm Hạo và Mạc Hạ dán sát vào cửa nghe lén, mãi tới khi không còn động tĩnh gì nữa thì mới yên tâm. Lâm Hạo thấy Mạc Hạ đang cau mày, hiển nhiên là đã mềm lòng rồi, ông vội vàng nổi: “Em đừng có mềm lòng, như thế này mới tốt cho cả hai đứa nhỏ.”
“Em biết rồi.” Tuy ngoài miệng Mạc Hạ nói vậy nhưng trong lòng đã khó chịu chết đi được rồi. Con trai mình từ nhỏ đã muốn gì được nấy, khó khăn lắm mới thích được một người…
–
Tất nhiên là Lâm Vũ Chi không hề đổi vé máy bay, cậu vẫn về lại theo thời gian ban đầu. Trước khi đến sân bay của thành phố A, Lâm Hạo và Mạc Hạ dặn dò đủ thứ chuyện xong Lâm Hạo lại nhắc cậu: “Đừng quên chuyện con đã đồng ý với ba.”
“Con biết rồi, con không quên.” Lâm Vũ Chi đeo ba lô, đội mũ, hai mắt vẫn còn sưng.
Kì nghỉ này Triệu Lương không về nhà, cậu ta biết hôm nay Lâm Vũ Chi sẽ về lại nên đã gọi cho cậu trước khi máy bay cất cánh: “Nếu tớ không nhớ nhầm thì có phải chỉ còn hai tiếng nữa là bạn cùng phòng siêu cấp đẹp trai của tớ tới thành phố S rồi đúng không?”
Lâm Vũ Chi: “Cậu không nhớ nhầm.”
Triệu Lương lật người lại trong chăn, duỗi lưng một cái: “Đàn anh Đường có tới đón cậu không?”
“Anh ấy phải làm thí nghiệm rồi.” Lâm Vũ Chi nhìn ra ngoài cửa kính, nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
“À.” Triệu Lương cảm thán tiếp: “Mấy anh ấy cũng bận ghê luôn, ngay cả một ngày nghỉ cũng không có.”
“Đúng là rất bận.” Lâm Vũ Chi phụ hoạ theo.
Loa phát thanh nhắc nhở máy bay sắp cất cánh nên Lâm Vũ Chi cúp máy rồi tắt điện thoại. Tối qua cậu ngủ không ngon, lên máy bay cũng không ngủ được. Thời gian về tới trường học tới càng gần thì tim của Lâm Vũ Chi lại càng treo lên cao.
Cậu phải mở lời với Đường Hành Thiên thế nào đây.
Ngoài lối ra có rất nhiều người đang chen chúc, vào giờ này còn có rất nhiều chuyến bay khác đáp xuống thành phố S, ngoài những cột rào chắn có một đống người.
Lâm Vũ Chi cúi thấp đầu, chen ra ngoài từ lối ra ngoài cùng.
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên để nhìn xem nên đi bên nào thì đã bị người ta túm lấy cánh tay, kéo ra đằng sau một cây cột.
Mũ của Lâm Vũ Chi bị đối phương giở ra, gương mặt của Đường Hành Thiên bất thình lình đập vào mắt, Lâm Vũ Chi bị đè lên thân cột, ngây ra như phỗng.
Đường Hành Thiên cười lạnh, bóp cằm của Lâm Vũ Chi ép đối phương ngẩng đầu lên: “Chi Chi, lừa anh à?”
“Đổi chuyến rồi?”
“Em thật sự cho là anh sẽ tin mấy lời nhảm nhí kia của em sao? Lúc em nói dối thì giọng run bần bật đó em có biết không?”
Tối qua vẫn phải dỗ dành đối phương một chút, dù sao thì lúc đó Lâm Vũ Chi vẫn đang ở nhà chứ không phải trước mặt. Bây giờ đợi tới trước mặt rồi dạy dỗ cũng không muộn.
Với lại Đường Hành Thiên cũng sợ đối phương không đổi chuyến bay thật, thế nên mới sáng sớm đã đứng ngoài cổng ra đợi bắt người.
Tuy là trong Lâm Vũ Chi đã rối hết cả lên nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, cậu đánh tay của Đường Hành Thiên ra: “Cũng đâu phải em không tự về trường được đâu.”
Đường Hành Thiên bật cười: “Có phải em đã quên mất anh là người yêu em rồi không? Anh đưa đón em chẳng phải là chuyện anh nên làm hay sao?”
Lâm Vũ Chi ngước mắt lên, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: “Không có gì là anh nên làm cả, chuyện anh nên làm đó là lo học hành đàng hoàng đi.”
Đường Hành Thiên: “…”
“Này, để anh nhìn thử xem đây có còn là Chi Chi nhà anh nữa không?” Đường Hành Thiên nâng mặt của Lâm Vũ Chi lên ngó trái ngó phải. Lâm Vũ Chi nhìn thoáng qua, trong đáy mắt của đối phương không hề có chút ý cười nào, khiến người ta sợ tới rùng mình.
Ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ khung cảnh ngoài đường, từng chiếc xe taxi đang đứng chực chờ hành khách vừa xuống máy bay. Lâm Vũ Chi lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Đường Hành Thiên, siết chặt nắm tay lại.
“Đường Hành Thiên.”
“Anh nhìn bên kia có gái đẹp kìa!” Lâm Vũ Chi chỉ ra sau lưng hắn nói, cũng không thèm quan tâm đối phương có quay đầu lại nhìn không đã co chân lên chạy mất.
Đường Hành Thiên mặt không đổi sắc xách người lên trong tay, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Chi tối sầm xuống.
“Đường Hành Thiên, dkm anh buông em ra trước đã.” Lâm Vũ Chi bị đối phương đè lên trên thân cột, cổ áo bị xách trong tay đối phương. Cậu đá Đường Hành Thiên mấy cái nhưng hắn vẫn nhìn cậu chằm chằm không rời mắt.
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một lúc rồi cúi đầu xuống dán sát vào tai cậu, chậm rãi nói: “Lâm Vũ Chi, em không nói rõ ra là em đang chuẩn bị làm gì…”
Hắn khựng lại một chút, trong giọng điệu đầy vẻ tàn nhẫn: “Thì hôm nay ông đây chắc chắn sẽ làm chết em.”
–
Anh Thiên: Cảm ơn Chi Chi đã cho anh cơ hội này.
Chi Chi: ?????????