Tối hôm trước kì nghỉ Quốc khánh là ở sân bay đã tấp nập, huyên náo tiếng người tới lui khắp nơi rồi. Chín giờ tối mà trong sân bay vẫn còn chen chúc đầy người kéo thành hàng dài.
Đường Hành Thiên mua một ly trà sữa cho Lâm Vũ Chi cầm theo, đưa cậu tới cổng kiểm soát. Hắn thừa lúc Lâm Vũ Chi không để ý thì nghiêng đầu qua hôn lên mặt đối phương một cái: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Vũ Chi vẫn còn nhớ vụ Đường Hành Thiên dê xồm mình hồi nãy lúc trong trường, liếc hắn một cái: “Biến.”
Đường Hành Thiên: “…”
Nói thật thì nếu không phải chắc chắn Lâm Vũ Chi còn phải quay lại để hoàn thành việc học, thì Đường Hành Thiên còn nghi là đối phương như thể chuẩn bị một đi không trở lại luôn vậy.
Sau khi máy bay cất cánh, lướt qua bầu trời của thành phố S, lướt qua tòa nhà cao nhất trong trung tâm thành phố S, cuối cùng thì biến mất trong màn mây dày đặc đen thẳm.
Đường Hành Thiên đứng hứng gió ở ngoài sân bay cả buổi trời, hút vài điếu thuốc, đợi tới khi hoàn toàn không nhìn thấy máy bay nữa thì mới bắt xe về trường học.
Kể từ lúc vào năm nhất đại học là Đường Hành Thiên đã phát hiện ra tần suất mình hút thuốc cao hơn trước rất nhiều rồi. Bác sĩ ai cũng vậy cả, chữa bệnh cứu người lúc nào cũng là tín ngưỡng, chỉ trích những thói xấu, thế nhưng tới lượt mình thì lại không để ý nhiều như vậy. Bảo bệnh nhân phải uống nhiều nước nóng nhưng mình thì ngày nào cũng uống coca ực ực, bảo bệnh nhân đừng hút thuốc còn mình thì ngày nào cũng hút cả bao.
Hồi lớp mười một là Đường Hành Thiên đã bắt đầu cai thuốc. Hắn đã hút thuốc từ lâu, từ hồi lớp mười đã bắt đầu hút rồi. Trước đó thì hút rất nhiều, nhưng sau khi gặp được Lâm Vũ Chi thì lại không hút gì mấy nữa.
Mấy người Đường Diệu tưởng là do Đường Hành Thiên lớn rồi nên hiểu chuyện, nhưng thật ra chỉ là do hắn đã gặp được người mình thích rồi mà thôi. Hắn cảm thấy hút thuốc là một khuyết điểm, là một thói xấu, tất nhiên là hắn hi vọng khi gặp lại Lâm Vũ Chi thì bản thân mình sẽ là một người tốt nhất.
Nhưng thực tế thì sau khi gặp lại, Đường Hành Thiên ngược lại lại bắt đầu hút thuốc rồi.
Phải cố nhịn để không nhúng tay vào cuộc sống của bé con nhiều quá, cố hết sức để giữ ở mức vừa phải thôi. Hắn đã rất kiềm chế rồi, thế nhưng Lâm Vũ Chi khi nãy lại như là đã bị doạ sợ vậy.
Người mình thích suốt bấy nhiêu năm như vậy, vốn dĩ còn tưởng là rất khó bên nhau. Thế giới rộng lớn thế này mà hai người họ một người bên nam một người bên bắc. Bên chỗ Lâm Vũ Chi ráng chiều đã loang khắp bầu trời trước cổng trường, thì Đường Hành Thiên bên này trời mới loé sáng.
Hắn chưa từng cảm thấy mình được thần linh phù hộ, mãi tới khi thần linh đến bên cạnh hắn.
“Em lại chạy đi đâu nữa rồi? Có còn muốn lấy học bổng du học nữa không?” Giọng của Vương Giác Lệ trong ống nghe cực kỳ nghiêm khắc. Trước giờ ông yêu cầu rất cao với học sinh của mình, mà yêu cầu với Đường Hành Thiên lại càng cao hơn.
Khoảng thời gian này sự lười biếng trong việc học của Đường Hành Thiên rõ như ban ngày. Nói lười thật ra cũng không đúng lúc, chỉ là không còn tập trung hết toàn bộ thời gian vào việc học như trước nữa thôi.
Vương Giác Lệ đợi Đường Hành Thiên trong phòng thí nghiệm từ chiều tới tối mà ngay cả cọng lông của Đường Hành Thiên cũng chả thấy đâu, thế là ông bùng nổ luôn.
Đường Hành Thiên dạ một tiếng: “Về ngay đây ạ.”
Người yêu cũng đã tiễn đi rồi, chỉ đành phải đi học để giết thời gian thôi.
Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, Vương Giác Lệ trông chừng Đường Hành Thiên trong phòng thí nghiệm hết bảy ngày. Mà cũng không phải là chỉ trông hắn thôi mà bản thân Vương Giác Lệ cũng đang viết luận văn, môi trường ở phòng thí nghiệm khá phù hợp để làm việc. Có một vị Phật lớn trong phòng thí nghiệm thế này thì ngay cả thời gian lén lười biếng để trả lời tin nhắn của Lâm Vũ Chi Đường Hành Thiên cũng không có.
Khó khăn lắm mới rảnh được một chút thì chỉ có thể tranh thủ đi vệ sinh nhìn một cái.
Từ Dục đeo khẩu trang trên tai, cười trên nỗi đau của người khác: “Anh Thiên, mày dính bé đàn em như vậy, em ấy có chịu nổi không?”
“Con mắt nào của mày thấy tao dính em ấy vậy? Tao làm gì có thời gian?” Đường Hành Thiên liếc Từ Dục một cái rồi lại nhìn điện thoại. Lâm Vũ Chi đã nhắn chào buổi sáng với hắn từ sáng mà tới bây giờ hắn mới trả lời được.
“Không phải, anh Thiên này, bộ mày không thấy là học Y thì không xứng có người yêu hả?” Từ Dục nói: “Số tiết của đàn em mới học năm nhất ít hơn tụi mình quá trời, người ta thì yêu đương với mày thiệt còn mày ấy, mày có thời gian rảnh được không?”
Bọn họ đã năm ba rồi, đã bắt đầu bận rộn làm thí nghiệm, viết luận văn, tìm bệnh viện thực tập, chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Đường Hành Thiên lại còn được rất nhiều giáo viên kì vọng, bản thân chuẩn bị lấy học bổng đi qua đại học D học thạc sĩ. đại học D ở nước D có tính chuyên môn rất cao, tới lúc đó Vương Giác Lệ sẽ nhờ người viết thư giới thiệu gửi qua đó, thế nhưng bản thân Đường Hành Thiên cũng phải biết phấn đấu mới được.
Trong mắt của Từ Dục hiện đầy vẻ đồng tình, bé đàn em cũng học Y, hai người này ngược lại có thể vô phòng phẫu thuật hẹn hò được đó.
Đường Hành Thiên ò một tiếng: “Tính sau đi.”
Cũng chưa chắc là phải đi nước D.
Học Y thì học ở đâu chả là học, thạc sĩ thì học ở đâu cũng được mà.
Thấy vẻ mặt này của Đường Hành Thiên thì sắc mặt của Từ Dục từ từ trở nên kinh khủng, khó tin nói: “Không phải chứ anh Thiên, mày đừng có nói với tao là mày đang định không đi nước D nữa nha?”
Đường Hành Thiên còn chưa trả lời là Từ Dục đã phản đối liên miên rồi: “Mày vậy là không được, mày mà không đi là tao mách ba mày đó, nói cho giáo sư Vương biết luôn. Học bổng nước D mà mày tưởng là cải trắng hả mà mày nói không lấy là không lấy, không đi là không đi nữa.”
“Yêu đương sao mà quan trọng bằng cái này được chứ. Khoan hẵng nói tới con đường phát triển tương lai gì cả, học cái ngành này của chúng ta thì cũng không có tương lai gì khác để nói. Nhưng mà mày học thêm nhiều thứ là để về nước cứu giúp được nhiều người hơn mà?” Từ Dục đã từng thấy quá nhiều người vì người yêu mình mà từ bỏ cái này từ bỏ cái kia rồi, thế nhưng có sao cũng không ngờ tới lần này lại tới anh Thiên của cậu ta.
Đường Hành Thiên phì cười đá Từ Dục một cái: “Tao còn chưa nói là không đi mà, chỉ là thấy có lỗi với em ấy thôi.”
Vừa mới lên đại học đã bị mình vớt đi mất, tới lúc xong rồi thì còn phải đợi hắn về nước.
“Đi là được rồi.” Từ Dục làu bàu: “Cái này có gì đâu, không lẽ bé đàn em còn giận được nữa hả?”
Thế thì chắc chắn là không rồi.
Đường Hành Thiên biết chắc chắn Lâm Vũ Chi sẽ không giận dỗi mình vì chuyện này, em ấy cũng có cùng niềm tin với mình mà.
–
Đêm trước khi quay lại trường, trong nhà Lâm Vũ Chi đang chuẩn bị bữa tối. Cậu trai nằm trên ghế sofa, gác chân lên bàn, một tay cầm coca, một tay cầm điện thoại lướt.
Mạc Hạ đi qua lấy lon coca trong tay cậu đi, ngồi xuống cái ghế sofa đơn bên cạnh, hỏi cậu: “Cái cậu đàn anh trước kia con nói với mẹ là học trò của thầy Vương ấy, khi nào được nghỉ nữa thì con có thể dẫn người ta qua đây chơi được đó.”
Tay của Lâm Vũ Chi run lên một cái, giả bộ qua loa cho qua: “Người ta bận lắm.”
Đúng là rất bận thật, cả kì nghỉ Quốc khánh này chẳng trả lời tin nhắn của cậu được mấy lần. Nếu như không phải Từ Dục gửi video mấy người bọn họ ăn đồ ăn gọi về trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm thì Lâm Vũ Chi đã nghi là Đường Hành Thiên đang chơi khăm mình luôn rồi.
Nhắc tới Đường Hành Thiên với người nhà chỉ là do nhất thời lỡ lời, cậu vẫn còn chưa nói tới quan hệ của mình và Đường Hành Thiên cho mọi người biết
Cậu làm gì dám, mới nhập học đại học tháng đầu tiên mà cậu đã yêu đương rồi, ba cậu mà biết thì sẽ lại trở mặt không vui ngay.
Đang nói thì Lâm Hạo đã bước ra khỏi phòng làm việc, đi ra phòng khách ngồi xuống bên còn lại của Lâm Vũ Chi. Thấy cái tư thế ngồi này của Lâm Vũ Chi thì không vui, nói: “Ngồi đàng hoàng, con tưởng mình mới năm, sáu tuổi thôi à.”
Lâm Vũ Chi yên lặng bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lại.
“Sau này con…” Lâm Hạo trầm ngâm hai giây rồi nói: “Định học tiếp thạc sĩ ở trường này hay là ra nước ngoài?”
Lâm Vũ Chi sửng sốt, cả buổi vẫn chưa phản ứng lại kịp. Đợi tới khi cậu sực tỉnh lại thì mới nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Con không biết, bây giờ nói chuyện này thì sớm quá rồi.”
“Nếu như không ra nước ngoài thì cứ học tiếp, chuẩn bị học liên tiếp thạc sĩ lên tiến sĩ luôn.” Lâm Hạo nói rất nhẹ nhàng.
Lâm Vũ Chi: “…”
Học liên tiếp thạc sĩ lên tiến sĩ? Lâm Vũ Chi nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ tới rồi.
“Vâng.” Nhưng cậu không dám nói ra.
Ăn tối với mọi người trong nhà xong, Mạc Hạ vẫn không nỡ đi ngủ. Lâm Vũ Chi đang nằm trên sofa xem phim, bà ngồi ở bên cạnh vừa đưa nước vừa gọt trái cây, không có một khắc nào là dừng lại cả.
Mạc Hạ và Lâm Hạo đã cố ý xin nghỉ hai ngày nay về với Lâm Vũ Chi, nhưng nghỉ hết cả kì Quốc khánh là chuyện không thể. Ngày mai hai người ai cũng có ba ca phẫu thuật phải thực hiện, Mạc Hạ nhìn Lâm Vũ Chi tự dưng chóp mũi chua xót, hai mắt đỏ bừng.
Lâm Vũ Chi đang vớ tay lấy điều khiển từ xa thì tự dưng bị một màn này đập vào mắt, cậu hoảng hồn ngay tức khắc, tay chân luống cuống lấy khăn giấy cho mẹ mình: “Mẹ sao vậy? Sao tự dưng đang yên lành mà lại khóc rồi?”
Mạc Hạ vốn dĩ vẫn còn chưa khóc, nghe Lâm Vũ Chi dỗ dành như thể thì nước mắt giống như được bật công tắc lên, tuôn ra ào ạt: “Mẹ vừa nghĩ tới chuyện một mình con phải đi xa như vậy để học là mẹ…”
Lâm Vũ Chi nhìn mẹ mình thế này thì trong lòng cũng khó chịu, cậu vỗ vỗ lưng của Mạc Hạ: “Con học xong là về ngay mà được không? Mẹ đừng lo, con có bạn bè ở bên kia mà, sống ở trong trường cũng tốt lắm.”
Bây giờ rốt cuộc Lâm Vũ Chi cũng đã hiểu tại sao người lớn thường chỉ báo hỷ chứ không báo ưu về cho người nhà rồi, cậu không hề muốn nhìn thấy Mạc Hạ lo lắng thế này.
Mạc Hạ còn đang nói thì điện thoại của Lâm Vũ Chi đã reo lên, lúc này Mạc Hạ mới thấy hơi ngại vì mình đã một xấp tuổi rồi mà còn khóc trước mặt con trai mình, bà phất phất tay: “Con đi nghe điện thoại trước đi.”
“Cũng không có gì quan trọng…” Lâm Vũ Chi còn tưởng là Thẩm Chiếu lại gọi rủ mình chơi game, nhưng vừa cầm điện thoại lên xem thử thì thấy Đường Hành Thiên đang gọi video qua đây.
“Mẹ đợi một chút, con nghe điện thoại một cái.” Lâm Vũ Chi vứt cái gối ôm trong lòng mình ra, đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
Mạc Hạ: “…”
Vì điều kiện không cho phép nên Lâm Vũ Chi đã chuyển cuộc gọi video sang cuộc gọi thoại, cậu kề điện thoại vào tai: “Anh tan lớp rồi à?”
Đường Hành Thiên cầm cái áo blouse trong tay, trên khuôn viên trường đã không còn ai nữa rồi. Đèn đường sáng tỏ trên đầu cây, tán cây tản đầy bóng lá lả tả trên mặt đường nhựa.
“Ừm, em đang làm gì đó?”
Mặt của Lâm Vũ Chi nóng lên, không nói tới cái khác nhưng dù không nhìn thấy được mặt của Đường Hành Thiên thì cái giọng nói này của đối phương cũng đã rất trêu ghẹo cho lòng người ta rung động rồi. Mà cái kiểu đã quyến rũ mà còn không tự biết này của đối phương lại càng…
“Đang xem phim, anh ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Đường Hành Thiên cười một tiếng: “Bé cưng đã ăn gì chưa?”
“Dkm, đừng có gọi bé cưng.” Lâm Vũ Chi cầm điện thoại khẽ gào lên. Cái điện thoại không biết bị sao không mở loa mà tiếng cũng lớn muốn điên, lại cộng thêm mấy người đang ngồi trong phòng khách trong nhà, trông đang giả bộ xem tivi vậy thôi chứ thực tế thì đang vểnh hết cả hai tai nghe qua đây.
“Vậy thì phải gọi gì đây? Cục cưng Chi Chi nha? Khi nào cục cưng Chi Chi mới về lại vậy, anh nhớ em rồi.” Suốt cả ngày trời, giờ Đường Hành Thiên mới có được thời gian hiếm hoi gọi cho Lâm Vũ Chi một cuộc, hắn chỉ hận không thể nói hết mấy câu mình muốn nói luôn thôi mà Lâm Vũ Chi còn không cho nói, thế thì sao mà được.
Một tay Lâm Vũ Chi cầm điện thoại, một tay nắm cái lá trên cái cây cảnh, cạn lời, nói: “Đường Hành Thiên, mấy người ba em đều đang ở đây đó.”
Lúc trước khi cậu đi học đại học, Lâm Hạo đã ngầm ám chỉ là lên đại học phải cố gắng đừng yêu đương, phải đặt hết sức lực và tinh thần vào việc học. Thi đại học không có nghĩa là kết thúc rồi, mà là báo hiệu cho một cuộc tranh đấu tàn khốc, khắc nghiệt hơn đã bắt đầu.
“Đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà mặt đỏ chót thế này.” Lâm Hạo đột nhiên sấn qua đây, đột nhiên lên tiếng.
“Không có ai, bạn con thôi.” Lâm Vũ Chi vừa hết hồn, giật mình trượt tay một cái, ấn vào nút mở loa.
Giọng nói cà lơ phất phơ của Đường Hành Thiên vang lên từ loa điện thoại, vang hết cả phòng khách.
“Ba của cục cưng Chi Chi hả? Thế chẳng phải cũng là ba anh sao? Đưa điện thoại cho ba tụi mình để anh chào ba tụi mình một tiếng đi.”
–
Chi Chi: Ba, giờ con nói đây là đứa con trai rơi rớt thất lạc nhiều năm của ba thì ba có tin không?
Lâm Hạo: Còn có chuyện này nữa hả?