Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 21: Đêm nay anh không cho em về




Lâm Vũ Chi ngây người nhưng lại chả buồn quan tâm, nghiến răng vài cái: “Được thôi, là do anh muốn em nói đấy.”

Trong khoảnh khắc đó Lâm Vũ Chi hùng hồn hệt như Thẩm Chiếu vậy. Cậu đẩy mạnh Đường Hành Thiên ra, cố vờ như không thấy vệt thâm đen nhàn nhạt dưới mắt của đối phương và cả nỗi đau đớn, mờ mịt trong nháy mắt đó.

“Anh bận quá rồi, em không muốn làm chậm trễ anh, nên là, chia tay.”

Lúc Lâm Vũ Chi nói thì trong sân bay sau lưng vừa hay có máy bay cất cánh. Tiếng động cơ kêu ầm ĩ bên tai muốn thủng màng nhĩ nhưng Đường Hành Thiên vẫn đoán được lời của Lâm Vũ Chi qua khẩu hình của đối phương.

Chia tay?

Đường Hành Thiên sửng sốt, sau đó thì không biết mình bây giờ nên khóc hay nên cười nữa. Nhưng hắn biết chắc chắn sắc mặt của mình bây giờ rất khó coi.

Đúng thật là vì để ở bên Lâm Vũ Chi nên hắn đã cắt hết thời gian nghỉ lễ và nghỉ ngơi của mình. Tối qua sau khi gọi điện thoại với Lâm Vũ Chi xong hắn còn phải viết bản thảo luận văn tới ba giờ sáng, sáng sớm hôm nay năm giờ đã đứng đợi trước cổng sân bay rồi.

Hắn không hề nói cho Lâm Vũ Chi biết vì hắn cảm thấy chuyện này chẳng có gì hay để nói ra. Nhưng bây giờ hắn không biết mình có nên thấy vui vì Lâm Vũ Chi đã biết suy nghĩ cho mình rồi không nữa?

Đm, mẹ nó ai cho phép em ấy hiểu chuyện thế này hả?

Đường Hành Thiên cười một tiếng rồi đứng thẳng dậy đối diện Lâm Vũ Chi.

“Lâm Vũ Chi, có phải anh đã từng nói với em là nếu đã yêu nhau rồi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện chia tay không?” Giọng của Đường Hành Thiên lạnh băng: “Đầu tiên ấy, đm anh cảm ơn em vì biết suy nghĩ cho anh như vậy. Sau đó là, đm em có mà đang nằm mơ!”

Vành mắt Đường Hành Thiên từ từ đỏ bừng lên, hắn như thể đang cố kiềm nén cảm xúc không để mình sụp đổ trước mặt Lâm Vũ Chi. Hắn hung hăng bóp chặt cằm của Lâm Vũ Chi ép đối phương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đáy mắt của đối phương: “Đcm em đừng có mà ở chỗ của anh nhắc tới chuyện hi sinh gì hay là chia tay gì đó, anh không ngấm nổi cái trò này đâu.”

“Đkm nó chứ anh, anh thích em suốt bao nhiêu năm rồi…” Câu nói này Đường Hành Thiên gần như là nỉ non, Lâm Vũ Chi không hề nghe rõ hắn đang nói cái gì.

“Em không có ý đó.” Lâm Vũ Chi thấp giọng nói.

Không hề tự mình hy sinh, cũng không hề tự mình cảm động.

“Vậy em có ý gì?” Đường Hành Thiên truy vấn Lâm Vũ Chi: “Chơi khăm anh à? Lâm Vũ Chi em đang đùa giỡn anh phải không?”

“Em không…” Lâm Vũ Chi cảm nhận được lực trên tay đối phương dần buông lỏng ra. Cậu lướt mắt nhìn thấy sau lưng Đường Hành Thiên vừa hay có một chiếc taxi đang dừng trước cổng, cửa xe còn đang mở toang vì có hành khách vừa xuống xe.

Lâm Vũ Chi chạy rồi.

Cậu chạy mất rồi.

Chiếc taxi nhanh chóng rời đi mất, Đường Hành Thiên vẫn còn đang cầm cái mũ của cậu trong tay, ngay cả góc áo của người ta cũng không bắt lại được. Hắn đứng nguyên tại chỗ, điện thoại vang lên nhưng hắn chưa từng nghĩ là Lâm Vũ Chi sẽ gọi điện cho mình, là Từ Dục gọi tới.

Từ Dục cũng không hỏi Đường Hành Thiên đang ở đâu mà đã liến thoắng một tràng: “Anh Thiên, bên này không có mày không ổn thật đâu. Tao căng thẳng quá, năn nỉ mày luôn đó anh Thiên.”

Hôm nay là hội thảo chuyên đề bệnh vi mô của năm ba, là buổi nghiên cứu thảo luận về các vi sinh vật. Vốn dĩ lớp của bọn họ là do Đường Hành Thiên lên phát biểu, thế nhưng hôm nay muốn đi đón Lâm Vũ Chi nên đã giao chuyện này lại cho Từ Dục. Từ Dục vẫn thấy rén, mấy loại chuyện lộ mặt thế này trước kia đều do anh Thiên của cậu ta làm cả.

Đường Hành Thiên khựng lại một chút, thấp giọng nói: “Tao về ngay.”

Từ Dục không nghe ra được có gì khác thường trong giọng của Đường Hành Thiên: “Áaaaaa tao yêu mày quá anh Thiên ơi.”

Gió trên đường lạnh buốt nổi dậy, giữa căn phòng chắn bằng kính cường lực xung quanh, gió thổi vào chính giữa làm vạt áo của Đường Hành Thiên tung bay. Hơi lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay, chảy len lỏi vào trong mạch máu khiến trái tim đông cứng lại.

Thậm chí hắn còn không biết nguyên do.

Hắn cũng không thể để cho đứa nhỏ cứ thích gì làm nấy như vậy được.



Lâm Vũ Chi có thể nhìn thấy Đường Hành Thiên đứng đó qua kính chiếu hậu. Bóng dáng cao lớn từ từ thu nhỏ lại thành một dấu chấm đen. Lâm Vũ Chi sững sờ quay đầu lại, vùi vào trong đầu gối.

Những lời chất vấn của Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi không thể trả lời được câu nào cả. Từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn là cái bên đuối lý kia, tự mình quyết định mọi chuyện, tự cho là đây là vì muốn tốt cho đối phương.

Cậu lấy điện thoại ra mở Wechat lên, cứ cảm thấy bây giờ phải nên nói gì đó hoặc làm gì đó mới phải.

Nhưng vẫn còn chưa kịp làm gì thì tin nhắn của Đường Hành Thiên đã gửi qua trước.

[Đường Hành Thiên: Lâm Vũ Chi, em mà dám block anh thì em chết chắc.]

Lâm Vũ Chi: …

Lâm Vũ Chi về lại trường học, cậu cứ tưởng là Đường Hành Thiên chắc chắn sẽ bám lấy mình không tha. Thế nhưng mãi tới khi đi học vào thứ hai thì Lâm Vũ Chi vẫn chẳng hề nhận được tin nhắn nào của Đường Hành Thiên.

Lâm Vũ Chi thở phào một hơi, nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu nhiều hơn.

Cuối cùng Triệu Lương cũng phát hiện ra cái vẻ mất hồn mất vía này của bạn cùng phòng mình, thế nên vào giờ tự học buổi tối cậu ta đã lén hỏi Lâm Vũ Chi: “Này, hai hôm nay sao không thấy đàn anh Đường liên lạc với cậu vậy?”

Lâm Vũ Chi thấp giọng nói: “Bọn tớ chia tay rồi.”

Triệu Lương: “… Tớ không tin.”

Theo Triệu Lương thấy thì nếu chia tay chắc chắn là do Lâm Vũ Chi nói, chứ với cái nết dính người kia của Đường Hành Thiên thì không thể nào chia tay được, chắc chỉ là đang gây gổ với nhau vậy thôi.

Không chỉ bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi thấy sai sai mà ngay cả bọn Từ Dục cũng phát hiện ra sự khác thường Đường Hành Thiên. Trước kia cứ mỗi tới tối là hắn sẽ chạy về kí túc xá để gọi điện cho bé đàn em, trong giờ nghỉ cũng phải lấy điện thoại ra nhắn tin với bé đàn em. Vậy mà hai hôm nay ngày nào Đường Hành Thiên cũng chui trong phòng thí nghiệm tới gần sáng mới về lại kí túc xá, về tới kí túc xá cũng chẳng thèm xem điện thoại mà đi tắm rồi đi ngủ luôn. Sáng hôm sau lại mới năm giờ đã dậy đi lên lớp học.

Đúng là không phải con người nữa rồi.

Từ Dục và Mạnh Khiêm thì thầm, lít chít với nhau cả buổi rồi cuối cùng oẳn tù tì với nhau rồi quyết định phái Mạnh Khiêm đi dò thám tình hình của Đường Hành Thiên. Mạnh Khiêm xách một con thỏ qua để kế bên bàn của Đường Hành Thiên, vừa nói chuyện vừa hạ dao phẫu thuật xuống.

“Anh Thiên này, hai hôm nay mày không sao đó chứ?”

“Mày với bé đàn em bị sao vậy?”

Từ Dục đang nghe lén đằng sau: “…”

Cậu ta biết ngay để Mạnh Khiêm đi là một quyết định sai lầm mà, đậu má làm gì có ai mà mới vô đã vào vấn đề chính vậy luôn không, anh Thiên mà nói cho họ biết thì mới là lạ!

“Em ấy muốn chia tay.” Đường Hành Thiên nhàn nhạt nói.

Đường Hành Thiên nói là ‘em ấy muốn chia tay’ chứ không phải là ‘chia tay rồi’, cũng có nghĩa là chuyện này hắn vẫn chưa đồng ý.

Nhưng Mạnh Khiêm lại không hiểu được như thế, hắn tưởng là hai người chia tay rồi, thế là giật hết cả mình: “Vãi l!”

Cây dao trong tay lệch hướng chọt trúng chân con thỏ làm máu bắn tung toé khắp nơi, con thỏ kêu gào ầm ĩ như bị điên. Mạnh Khiêm sực tỉnh lại buông dao ra bắt đầu xin lỗi: “Bà nội ơi, bà nội thỏ ơi con sai rồi, con sai rồi!”

Con thỏ bị tiêm thuốc tê nhưng trên chân vẫn còn cảm giác, nó sắp bị đau chết rồi.

Đường Hành Thiên nhìn vệt máu dính trên áo mình, mặt không đổi sắc tiếp tục bắt đầu động tác trên tay.

Sau khi điên cuồng chui rúc trong phòng thí nghiệm và thư viện suốt cả kỳ nghỉ Quốc khánh không nghỉ ngày nào, cuối cùng Vương Giác Lệ cũng đã chịu cho bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, mới chín giờ tối đã thả người đi rồi. Đây là ngày mà cả bọn Đường Hành Thiên được tan học sớm nhất trong khoảng thời gian này.

Đường Hành Thiên cởi áo blouse ra vắt bên tay, hắn đi xuống lầu nhưng không rời đi ngay mà đứng dưới góc liễu bên hồ đợi người.

Trong toà học Y vẫn còn mở đèn sáng trưng, học sinh năm nhất chuẩn bị tan học rồi.

Tuy là tiết học của năm nhất vẫn khá là nhẹ nhàng nhưng thời gian lại xếp rất sát nhau, Lâm Vũ Chi vừa ngáp vừa đi xuống cùng với Triệu Lương. Triệu Lương đang líu ríu về game với Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi nghe mà cũng không để tâm lắm.

Ngay cả Triệu Lương ngừng nói từ lúc nào cậu cũng không biết nữa.

Trong đám học sinh rộn ràng, huyên náo, rất nhiều người đi ngang qua bên cạnh thanh niên kia. Đa số ai cũng sẽ nhìn qua đó một lúc, đúng thật là rất bắt mắt.

Triệu Lương còn nhìn thấy trước Lâm Vũ Chi, cậu tay đưa cùi chỏ qua chọc Lâm Vũ Chi một cái: “Lâm Vũ Chi…”

Người đã đến trước mặt rồi Lâm Vũ Chi mới sực tỉnh phản ứng lại, cùng lúc đó cậu đã bị Đường Hành Thiên tóm lấy cổ kéo đi mất. Đường Hành Thiên vẫn còn không quên chào Triệu Lương một tiếng: “Chào buổi tối nha đàn em.”

“Báo trước với em một tiếng chắc tối nay Chi Chi không về kí túc xá đâu.”

“Em làm gì…”

“Lâm Vũ Chi, nhân lúc anh vẫn còn đang nói chuyện đàng hoàng với em thì em câm miệng ngay đi.” Đường Hành Thiên véo mặt của Lâm Vũ Chi một cái, cùng không thu sức lại nên chỗ bị véo lập tức đỏ bừng lên.

Giọng điệu khác hoàn toàn với khi nói chuyện với Triệu Lương. Đây mới là Đường Hành Thiên chân thật, Lâm Vũ Chi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người của đối phương.

Lâm Vũ Chi bị kéo ra vườn hoa nhỏ sau toà học, thật ra vườn hoa nhỏ chỉ là tên do học sinh đặt đại thôi. Chứ trên thực tế thì ở đây là một bãi đất trống, cỏ dại um tùm, có bụi còn dài cao hơn cả người. Trước kia có học sinh đã từng đề nghị hay xây nơi này thành một vườn hoa đàng hoàng luôn đi, nhưng cuối cùng lại bị phản đối ầm ĩ của bên trường Mỹ thuật. Mấy người đó bảo chỗ này là nguồn suối linh cảm của bọn họ, là món quà do thiên nhiên ban tặng, sau đó thì cũng không được giải quyết tới nữa.

Mà cũng đúng là thế thật, những nơi hoang vu thế này rất dễ khơi gợi linh cảm. Nhưng tới tối thì ở đây lại làm người ta phải rùng mình sợ hãi, nhất là lại còn nằm đằng sau trường Y. Vì học sinh ngành Y đi học phải làm thực nghiệm, sát sinh nên lúc nào họ cũng đồn ở đây có âm khí nặng, lạnh buốt sống lưng, tới tối hầu như không có ai dám tới đây.

Bây giờ Lâm Vũ Chi cũng đang thấy lạnh sống lưng, cậu bị lôi tới đây, bị Đường Hành Thiên đẩy một cái lảo đảo mấy bước giẫm lên một mảng cỏ khô dưới chân.

Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên, muốn nói rồi lại thôi.

Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi, hồi lâu sau mới chợt bật cười: “Không phải em gan lắm à? Còn dám nói chia tay mà cũng biết sợ nữa sao?”

Lâm Vũ Chi xoay đầu qua chỗ khác, không nói gì.

“Lâm Vũ Chi, bé cưng ơi, em đang nghĩ gì vậy?” Một tay Đường Hành Thiên vắt cái áo blouse, một tay nhét trong túi áo hoodie, chậm rãi nói: “Sao em lại cảm thấy anh sẽ đồng ý chia tay với em vậy?”

Lâm Vũ Chi cứng cổ nói: “Không cần anh đồng ý.”

Em ấy vẫn nói nữa.

Vẻ tàn bạo dâng lên trong mắt của Đường Hành Thiên, lớp vỏ bình tĩnh bên ngoài lập tức nứt vỡ. Hắn đưa tay ra sau lưng Lâm Vũ Chi kéo cậu tới trước mặt, một tay khác giữ chặt sau gáy của Lâm Vũ Chi. Trong lúc cậu còn đang trợn trừng mắt thì hắn nghiêng đầu qua, cắn một cái lên môi của Lâm Vũ Chi: “Lâm Vũ Chi, nếu em muốn chết thì em cứ nói tiếp đi.”

“Anh cũng không ngại làm em ngay tại đây luôn đâu.”

Lâm Vũ Chi rùng mình một cái, Đường Hành Thiên bây giờ với Đường Hành Thiên bình thường mà Lâm Vũ Chi quen cứ như là hai người khác nhau.

Đường Hành Thiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Vũ Chi, tim nhói lên một cái. Tất nhiên là hắn sẽ không làm ngay tại đây, hắn sẽ làm, nhưng mà chắc chắn là không phải ở đây.

Chi Chi của hắn, phải ở một nơi tốt nhất, rồi bị hắn làm.

“Lâm Vũ Chi, anh không biết em có còn nhớ không nhưng chúng ta đã từng gặp nhau vào mấy năm trước. Ở trong bệnh viện nhà em, là anh đã đưa cô Mạc vào trong phòng cấp cứu.” Đường Hành Thiên nâng mặt của Lâm Vũ Chi lên, chậm rãi thốt ra từng chữ: “Anh yêu em, kể từ lúc đó, cho đến bây giờ, anh yêu em.”

“Nếu như em không đến đại học S thì anh sẽ đến thành phố A tìm em. Lâm Vũ Chi gặp được Đường Hành Thiên, ở bên Đường Hành Thiên rồi yêu đương, kết hôn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng cũng là chuyện chắc chắn phải xảy ra.” Vẻ lạnh nhạt trong mắt Đường Hành Thiên dần tan biến, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Chi tràn đầy tình yêu như có thể khiến cho Lâm Vũ Chi chết chìm trong đó.

“Em cảm thấy em sẽ làm chậm trễ anh, nhưng em không biết được là vì có sự tồn tại của em nên mới có được Đường Hành Thiên của bây giờ.” Đường Hành Thiên cụp mắt xuống, dịu dàng tới cùng cực.

Nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Vũ Chi thì Đường Hành Thiên cũng không biết hắn sẽ trở thành người thế nào nữa. Có lẽ cũng sẽ là một bác sĩ, nhưng là một bác sĩ thế nào thì chưa nói chắc được.

“Lâm Vũ Chi, anh sẽ không dùng bất cứ chuyện gì để uy hiếp em. Cho dù bây giờ em vẫn muốn chia tay thì anh vẫn sẽ là Đường Hành Thiên.” Đường Hành Thiên dừng lại một chút, đột nhiên bật cười: “Nhưng em phải chuẩn bị sẵn là sẽ bị anh quấn lấy cả đời này đi.”

Lâm Vũ Chi ngây ngốc hồi lâu, cũng mất rất lâu mới phản ứng lại được. Cậu nhìn Đường Hành Thiên, từ từ mới nhớ lại trong một kí ức rất lâu rồi, một gương mặt ủ rũ, suy sụp của thiếu niên mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai dần dần trùng khớp với Đường Hành Thiên trước mặt.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Chi cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói: “Nhưng anh bận quá, anh còn phải thi thạc sĩ…”

Đường Hành Thiên biết Lâm Vũ Chi đang do dự chuyện gì trong lòng, hắn cúi đầu xuống hôn lên mặt và tai của cậu: “Chi Chi, bé cưng ơi, em đang lo lắng chuyện gì vậy? Anh vô dụng tới mức đó sao?”

Lâm Vũ Chi không nói gì, lưỡi của Đường Hành Thiên liếm xuống dưới cằm của cậu, bàn tay im lặng thò ra sau lưng của Lâm Vũ Chi: “Bé cưng ơi, không chia tay có được không em, hửm?”

“Anh yêu em.”

“Lâm Vũ Chi ơi anh yêu em mà, nhé? Em có thích Đường Hành Thiên không?” Đường Hành Thiên giống như đang dỗ dành con nít học mẫu giáo vậy, từng bước, từng chút đánh tan tường thành yếu ớt mà ba mẹ Lâm Vũ Chi đã xây lên cho cậu.

Lâm Vũ Chi không đẩy Đường Hành Thiên ra, sự kiên định của đối phương đột nhiên tiếp thêm dũng khí vô tận cho Lâm Vũ Chi. Cậu gần như là ngoan ngoãn nghe theo ngửa cổ lên, một tiếng thích phát ra từ trong thanh quản.

Đường Hành Thiên còn hiểu rõ sự khó thân và thụ động của Lâm Vũ Chi hơn cả ba mẹ cậu, hiểu sự dè dặt và nhạy cảm của cậu, thế nên hắn biết cách chờ đợi kiên nhẫn hơn ai hết.



Lâm Vũ Chi bị đè trên vách tường xám trắng của toà học, cổ áo len rộng rãi bị kéo phăng xuống, cúc áo sơ mi trắng bên trong đã cởi ra gần một nửa, ngón tay đang chống trên vách tường thô ráp.

“Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên, dừng dừng dừng.” Giọng của Lâm Vũ Chi khàn khàn, đưa tay đẩy đối phương ra. Thế nhưng cậu vừa mới chạm vào lồng ngực của đối phương đã bị hắn dùng một tay giữ cổ tay lại đè lên vách tường trên đầu.

Gần như là đang trừng phạt.

Chính xác là đang trừng phạt.

Lâm Vũ Chi đã không còn hay biết gì về mọi thứ xung quanh nữa, cậu ngửa đầu lên, hít thở khó khăn. Nhưng dù có thế thì Đường Hành Thiên vẫn có thể bắt chuẩn lấy môi cậu, mặt lưỡi bị cắn mút tới đau nhói, lưỡi của đối phương gần như sắp luồn vào trong cuống họng của cậu.

“Em sai rồi, Đường Hành Thiên, em sai rồi, em không dám làm vậy nữa.” Giọng Lâm Vũ Chi khản đặc chủ động nhận sai, nước mắt từ từ ứa ra ngoài. Đm nó chứ cậu không hề muốn khóc nhưng mà không khống chế được.

Cậu đau, lưỡi đau, miệng cũng đau, gần như chỗ nào của cậu cũng bị hôn qua một lượt. Vành tai bị liếm tới tê dại, thậm chí cậu còn phải dựa vào người của Đường Hành Thiên mới đứng vững được.

Giọng của Đường Hành Thiên còn khàn hơn cả Lâm Vũ Chi, mắt hắn tối sầm, tay từ từ trượt xuống dưới: “Biết sai rồi à?”

Lâm Vũ Chi gật đầu lia lịa, rén cực nhanh: “Biết sai rồi, biết sai rồi.”

“Vậy…” Giọng của Đường Hành Thiên chầm chậm, từ tốn, cực kì mập mờ như đang cố ý dụ dỗ nhưng lại đột nhiên đưa tay ra nắm lấy “Lâm Vũ Chi”: “Tối nay ra ngoài ngủ với anh đi.”

Nhoáng cái, Lâm Vũ Chi mềm nhũn cả người ngả vào lòng Đường Hành Thiên.



Chi Chi: Vậy nên rốt cuộc tôi làm vậy để làm gì? Để bị làm hả?