Lâm Vũ Chi chưa bao giờ bất lực với người khác như vậy: “Em về đây trước hai ngày là được chứ gì?”
Lâm Vũ Chi nói lời này cũng không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ tự nhiên lựa chọn lùi lại một bước, trong tiềm thức không muốn nhìn thấy Đường Hành Thiên tức giận và thất vọng.
“Thật không?” Đường Hành Thiên xoay người, ngữ khí lạnh lùng.
“…” Lâm Vũ Chi thỏa hiệp: “Thật.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng Đường Hành Thiên vẫn hơi tức giận, hắn dự định tối nay dẫn Lâm Vũ Chi đi ăn cơm với một nhóm bạn bè, dù trước đây mọi người đã từng gặp nhau nhưng hiện tại thân phận của bọn họ đã khác.
Kết quả là bé con đã thay đổi ý định mà không nói tiếng nào.
Vị trí Đường Hành Thiên để giành cho Lâm Vũ Chi là ghế nghỉ ngơi cạnh sân thi đấu, đám người Từ Dục đều ở đó, khi nhìn thấy Lâm Vũ Chi đi vào, họ lập tức đứng dậy vẫy tay chào cậu.
“Chị… không, đàn em nhỏ ơi, ở đây, ở đây!” Khi Từ Dục gặp phải ánh mắt của Lâm Vũ Chi, cậu ta dùng sức nuốt lại cụm từ “chị dâu”, đàn em còn block cả anh Thiên thì chắc đánh mình càng không hạ thủ?
Lâm Vũ Chi đi tới, Đường Hành Thiên lấy một chai nước trong thùng giấy bên cạnh ném cho cậu, sau đó không nói một lời đi về phía huấn luyện viên.
Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên đi xa, lại nhìn Lâm Vũ Chi, cảm thấy có gì đó không ổn: “Đàn em, em và anh Thiên xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Vũ Chi mở nắp chai uống một ngụm, nói thật: “Hơi mâu thuẫn.”
Từ Dục trợn to hai mắt: “Hai người mới quen nhau được bao lâu, anh Thiên quá vô nhân tính rồi, vậy mà cũng nỡ cáu kỉnh với em?”
Trong mắt Từ Dục, nỡ mất bình tĩnh với một sinh viên đẹp trai như đàn em thì đầu óc người đó chắc chắn có vấn đề.
Đường Hành Thiên lơ đãng nghe huấn luyện viên bố trí chiến lược, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Vũ Chi. Vốn tưởng rằng Lâm Vũ Chi sẽ lộ ra vẻ mặt hơi bất an lo sợ, nhưng khi nhìn sang lại thấy Lâm Vũ Chi và Từ Dục anh một câu em một câu không biết đang nói gì, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Dm!
Thì ra Đường Hành Thiên hắn đây nổi giận mà như đang diễn kịch một vai thế à?
“Lát nữa những người khác phòng thủ, Đường Hành Thiên cứ ném bóng là…” Huấn luyện viên bình tĩnh sắp xếp mọi người một cách thích hợp, còn chưa nói xong đã nghe thấy ai đó ở bên cạnh trào phúng nói ra hai chữ.
“Chết tiệt!” Đường Hành Thiên lạnh lùng nói.
“…”
Trong toàn sân vận động không có ai thay thế được Đường Hành Thiên, mồ hôi chảy xuống tóc hắn, hormone giữa các nam sinh làm cho sân vận động nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt của Lâm Vũ Chi đặt hết lên người Đường Hành Thiên, từng bắp thịt trên cánh tay, mái tóc hất lên trên, từng ngón tay sau khi ném quả bóng rổ đi cong thành một độ cong đẹp mắt.
Quả thực, người giỏi thì chỉ cần họ muốn thì có thể làm được tốt nhất ở bất kì lĩnh vực nào.
Trong thời gian tạm nghỉ, Đường Hành Thiên không đến chỗ huấn luyện viên như những người khác mà ném quả bóng rổ rồi đi thẳng đến chỗ Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi tưởng rằng Đường Hành Thiên đến lấy nước nên mở chai đưa cho Đường Hành Thiên khi hắn dừng lại trước mặt cậu.
Ánh mắt Đường Hành Thiên không đặt trên nước nhưng vẫn cầm vào tay nhấp một ngụm, liếm khóe môi, dùng đầu lưỡi chạm vào má mình: “Lâm Vũ Chi, em nghĩ anh tốt tính lắm đúng không?”
Lâm Vũ Chi hơi bối rối, không phải hắn còn đang giận đấy chứ?
Lâm Vũ Chi cau mày nói: “Anh còn giận à? Không phải em đã nói rồi à, em sẽ quay lại sớm hơn.”
Đường Hành Thiên nhìn cậu một hồi, đột nhiên cười nói: “Được.”
Hắn xoay người bỏ đi, nhưng nụ cười hơi lạnh lùng.
Đều là người yêu nhau, rõ ràng là cái gì cũng muốn nói nhưng lại không nói gì, Đường Hành Thiên căn bản cũng không muốn nổi giận với Lâm Vũ Chi, hắn làm sao nỡ.
Thích người ta tận mấy năm, giận cái gì mà giận.
Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên rời đi, trong lòng không biết nên làm gì bây giờ.
Từ Dục nghiêng người nhỏ giọng nói: “Này đàn em, đừng thấy anh Thiên dâm đãng, nó chỉ dâm với mình em thôi, nó chưa từng yêu ai đâu.”
Chơi bóng xong cũng đã là năm giờ chiều, Đường Hành Thiên nắm áo dưới cằm lên tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, mấy người quen ở học viện thể thao cũng qua giúp hắn: “Anh Thiên, đi thôi, đi ăn cơm tối chung.”
Chuyện này đã được thống nhất xong từ đầu.
“Không phải mày nói muốn khoe người yêu với bọn tao à?”
Đường Hành Thiên liếc nhìn Lâm Vũ Chi vẫn ngoan ngoãn ngồi ở ghế nghỉ đợi mình, nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình, chậm rãi nói: “Không đi…”
“Người yêu thì bây giờ bọn mày có thể gặp luôn.”
Đôi mắt của các nam sinh, họ ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Ở đâu ở đâu?”
Đường Hành Thiên nhìn về phía Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi cũng tình cờ nhìn sang, ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, những người ở bên cạnh Đường Hành Thiên cũng nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn thấy Lâm Vũ Chi.
Lúc này, Đường Hành Thiên nghiêng đầu, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên đặt ở huyệt thái dương rồi cúi chào Lâm Vũ Chi một cách đẹp đẽ.
Lâm Vũ Chi: “…”
Thế thì còn gì mà đám người bọn họ còn không hiểu nữa.
“Cậu này trông quen quen.”
“Thôi thôi thôi, ai đẹp mà mày chả thấy quen, mày thấy cả học viện thể thao quen rồi đấy.”
“Không, đây không phải là cái cậu đàn em gần đây rất nổi tiếng trên diễn đàn à? Bạn gái tao suốt ngày gọi người ta là hoàng tử bé.”
“Vậy thì mày nên cảm ơn anh Thiên vì đã giúp mày giữ bạn gái, ít nhất thì, mày? Mày và đàn em hoàn toàn không cùng đẳng cấp, so với ngta mày cứ như thằng chạy nạn.”
“???”
Đường Hành Thiên ra hiệu dừng lại: “Tụi mày đi ăn cơm đi, lần sau có cơ hội thì ăn chung.” Đường Hành Thiên nói, trong đầu tính toán xem mình có thể ở một mình với Lâm Vũ Chi bao lâu.
Vừa mới quen nhau, Đường Hành Thiên ước gì mình có thể ở bên Lâm Vũ Chi mọi lúc, nhưng cuối cùng đối phương muốn làm gì thì vẫn làm cái đó, điều này khiến Đường Hành Thiên buồn bực trong lòng.
Lâm Vũ Chi đi theo Đường Hành Thiên, cùng hắn đi vào phòng thay đồ, cố gắng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Anh hết giận chưa?”
Đường Hành Thiên chậm rãi nói: “Anh giận hồi nào?”
Lâm Vũ Chi: “Trước đó anh đang giận còn gì?”
“Anh đang nghĩ.” Đèn trần trong hành lang không sáng lắm, mơ hồ như giọng nói của Đường Hành Thiên: “Là sao Lâm Vũ Chi không thương anh chút nào?”
Lâm Vũ Chi dừng một chút, không biết trả lời thế nào, cậu vốn đã rất dễ bị dắt mũi, cho dù có chắc chắn về tình cảm của mình đối với Đường Hành Thiên thì cậu cũng vẫn âm thầm so sánh trong lòng hồi lâu, bảo cậu chủ động không bằng chém cậu một dao cho nhanh.
May mà người cậu gặp là Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi sờ mũi, thấp giọng nói: “Cũng có thương mà.”
Sau khi nhận ra mình đã đồng ý với ba là tối sẽ về, Lâm Vũ Chi lập tức hối hận, không phải cậu cảm thấy có lỗi với Đường Hành Thiên mà là cậu nhận ra rằng mình thực sự muốn ở lại với Đường Hành Thiên một thời gian.
Cậu há to miệng, không nói nên lời, nhưng cậu lại có thể nói và làm bất kì chuyện gì với Thẩm Chiếu.
Đường Hành Thiên bước đi chậm hơn một chút, đi theo bước chân của Lâm Vũ Chi, giơ tay bóp chặt mặt Lâm Vũ Chi: “Lâm Vũ Chi, em đừng cẩn thận ở trước mặt anh như vậy, cứ nói những gì mình muốn, muốn làm gì thì làm.”
“Bảo anh cút, bảo anh chết đi đều tùy em.”
“Nhưng em phải làm thật tốt. Hứa với anh em sẽ không bao giờ có ý định chia tay.”
“Dù em đến thành phố S hay là anh đi thành phố A, em vẫn luôn là của anh, hiểu chưa?”
Trong một mối quan hệ, luôn phải có người chủ động, cũng luôn phải có người trả giá nhiều hơn, ngay từ đầu Đường Hành Thiên đã là người này, sau này hắn cũng không ngại trở thành người này.
Lâm Vũ Chi bối rối gật đầu, sau đó nhìn thấy Đường Hành Thiên mỉm cười hài lòng.
Ánh sáng trong mắt hắn nhấp nháy, nhưng không hiểu sao Lâm Vũ Chi lại nhìn thấy vài tia nguy hiểm khó lường sau ánh mắt đó của Đường Hành Thiên.
Trong phòng thay đồ có mấy cái ghế dài, mỗi cái lại có hai dãy tủ quần áo, bên cạnh là phòng tắm, nói là phòng tắm nhưng thực ra rất đơn giản, không có cửa, chỉ kéo rèm mỏng.
Nước chảy ào ào, Lâm Vũ Chi đi đến bên cạnh liếc nhìn một cái, Đường Hành Thiên đang đi chân đất đứng trên mặt đất, nước chảy dọc theo bắp chân và mắt cá chân, vòng qua chân hắn chảy vào cống thoát nước dưới sàn.
Mặc dù cũng thường xuyên được nhìn thấy Đường Hành Thiên mặc quần đùi, bắp chân cũng để trần, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ… Lâm Vũ Chi biết bên trên của đối phương cũng để trần.
Lâm Vũ Chi nhìn chỗ này chỗ kia, nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên vì nước nóng, Lâm Vũ Chi vuốt ve cổ áo của mình, cảm thấy mình mặc hơi nhiều.
Lúc đi ra Đường Hành Thiên mặc một chiếc quần boxer, bên trên để trần, đôi chân của hắn quả thật là đôi thân dài nhất mà Lâm Vũ Chi từng thấy, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc cảm thán chuyện này, Lâm Vũ Chi đỏ mặt giận dữ nói: “Dm anh không mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra được à?”
Đường Hành Thiên ngừng dùng khăn lau tay, nhướng mày: “Ở đây có người ngoài hả?”
“Liên quan gì đến có người ngoài hay không?” Lâm Vũ Chi trừng mắt, chỉ khoanh chân ngồi trên ghế, ngửa mặt lên: “Lão già không có tố chất.”
Lão già?
Đường Hành Thiên mỉm cười, tùy ý ném chiếc khăn tắm lên ghế, sải bước về phía Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi không lùi được đành phải ngồi xuống ghế.
“Ai là lão già?” Đường Hành Thiên từ trên cao nhìn xuống Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi ngẩng đầu nheo mắt, Đường Hành Thiên che đèn trên trần nhà làm cho Lâm Vũ Chi không nhìn thấy được mặt mũi và biểu cảm của hắn, Lâm Vũ Chi cũng không sợ, cậu chọc vào cơ bụng săn chắc của Đường Hành Thiên, nói: “Anh là lão già đó.”
Vừa nói xong liền bị người ta bế lên, ném sang một bên ghế, lưng tựa vào tường, Đường Hành Thiên trực tiếp ngồi xổm trên ghế, chen vào giữa hai chân Lâm Vũ Chi: “Vậy Chi Chi có muốn thử một chút xem anh có già thật không?”
Cổ Lâm Vũ Chi nóng bừng: “Cút.” Cậu nói, giơ chân đá Đường Hành Thiên, nhưng Đường Hành Thiên né được, dùng tay trái tóm lấy mắt cá chân của Lâm Vũ Chi rồi đặt lên vai mình.
Tư thế rất không an toàn đối với Lâm Vũ Chi, không chỉ không an toàn mà còn rất xấu hổ.
Dang rộng bị người ta đè vào trong góc tường, Đường Hành Thiên kéo một cái là cậu liền gần như nằm dưới người đối phương, vậy mà đối phương còn đang ngồi xổm, trên người gần như không có vải che thân, Lâm Vũ Chi bị kích thích đến dựng cả tóc gáy.
“Đường Hành Thiên, em đjt anh!” Cuối cùng Lâm Vũ Chi cũng thoát khỏi tay Đường Hành Thiên, nhưng cậu lại bị đối phương khống chế chặt, Đường Hành Thiên ôm cậu trong ngực, Lâm Vũ Chi căn bản không thể động đậy.
“Ừ, cho em đjt.” Đường Hành Thiên dỗ dành bé con, nhân lúc Lâm Vũ Chi hùng hổ chuẩn bị nói tiếp thì hắn nghiêng đầu hôn cổ cậu.
Gần như ngay lập tức, sức vùng vẫy của Lâm Vũ Chi giảm xuống.
Đường Hành Thiên đưa lưỡi của mình vào trong miệng Lâm Vũ Chi, dùng ngón tay nhéo cằm cậu, bảo cậu hé miệng rồi tùy ý chiếm đoạt.
Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên hôn đến mức không phân biệt được ngày hay đêm, trong lúc tạm nghỉ, Đường Hành Thiên ấn vào trán Lâm Vũ Chi, nhẹ giọng thì thầm.
“Chi Chi, anh mạnh không?”
“Hả? Nói đi, lão già này mạnh không?”
“Em không nói gì thì anh sẽ tiếp tục.” Đường Hành Thiên chỉ là cho mình một lý do chính đáng để không buông tha cậu, Lâm Vũ Chi còn chưa kịp trả lời thì bóng đen trước mắt đã bao phủ cậu, cậu bị bị cuốn vào vòng xoáy.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Vũ Chi với hai mắt đờ đẫn ngồi trên ghế, không biết môi tê hay đau, gốc lưỡi hơi nhức, cổ áo lệch sang một bên, làn da xung quanh nốt ruồi son ở cổ bị đỏ lên vì bị Đường Hành Thiên liên tục liếm cắn.
Đường Hành Thiên mặc áo hoodie xong thì đi tới, cúi người nói: “Bé ơi, đi thôi. Anh sẽ cùng em về ký túc xá lấy hành lý. Em bay lúc mấy giờ?”
Lâm Vũ Chi nghe thấy giọng Đường Hành Thiên thì định thần lại, cậu mở miệng hồi lâu mà không nói gì, đa số nước bọt tiết ra cũng đều bị Đường Hành Thiên cuốn đi.
Giọng nam sinh hơi khàn khàn: “Đường Hành Thiên, anh có còn là người không?”
Đường Hành Thiên dẫn người đứng dậy đi ra ngoài: “Em sắp đi rồi, bảy ngày không gặp, hôn một chút như vậy làm sao đủ?”
Lâm Vũ Chi ngơ ngác nói: “Như vậy anh cũng… không được hôn như vậy.”
Trên TV toàn là hôn dịu dàng như nước, sự dịu dàng đó có thể làm cho người ta hòa tan.
Tưởng tượng thì đẹp đẽ nhưng hiện thực lại tàn khốc, Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên hôn suýt ngất.
Đường Hành Thiên nhéo ngón tay út của Lâm Vũ Chi, cười nói: “Bé cưng, em đang nghĩ gì vậy? Có phải anh đã nói với em từ lâu cho em chuẩn bị tâm lý rồi không?”
Lâm Vũ Chi nghĩ lại một chút thật, hình như hắn có nói thật.
Đường Hành Thiên kéo tay Lâm Vũ Chi chui vào dưới áo hoodie, đặt lên cơ bụng của mình, liếc nhìn Lâm Vũ Chi đang bối rối, cười nói: “Bây giờ anh lại nói với em chuyện này, em chuẩn bị tâm lý đi.”
Lâm Vũ Chi dùng ngón tay gãi bụng Đường Hành Thiên, tay cậu bị Đường Hành Thiên cầm trong tay, Lâm Vũ Chi nghiêm mặt: “Em không muốn nghe.”
Đường Hành Thiên lắc đầu: “Cục cưng, nói cho em biết sớm sẽ tốt cho cả anh và em.”
“…” Lâm Vũ Chi im lặng, tốt cho cả anh và em cái ***, dù sao cũng sẽ không tốt cho cậu.
“Nếu tối nay không phải là chúng ta ở trong phòng thay đồ thì Lâm Vũ Chi, một nụ hôn đơn giản là chưa xong đâu.” Đường Hành Thiên chậm rãi nói: “Lần này anh tha cho em.” Đường Hành Thiên nghiêm túc nói, siết chặt lòng bàn tay và khớp xương của Lâm Vũ Chi.
“Đây chỉ là món khai vị thôi, bé con, tuy anh không biết khi nào mới được làm nhưng nếu ngày đó đến thật thì em đừng khóc to quá nhé.”
Anh sợ sẽ thật sự tổn thương em.
–
Anh Thiên: Anh cũng không muốn Chi Chi khóc đâu (tin nổi không)