Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 17




Camera hướng thẳng vào mặt, mặt Lâm Vũ Chi đột nhiên đỏ bừng, lẩm bẩm cái gì đó không rõ rồi vùi mặt vào trong ngực.

Khi Trương Triêu Dương đi vào, hắn nhìn thấy anh Thiên, người mà hắn nói có ma mới yêu đang dựa vào tường trên giường với nụ cười si mê trên khuôn mặt.

Khi nãy hắn đang ở trong ký túc xá thì Mạnh Khiêm chạy tới gào lên anh Thiên thoát FA rồi, người yêu chính là cậu đàn em nhỏ xinh đẹp muốn chết kia, hưng phấn đến hắn ta không thèm mặc áo đã chạy tới. Mạnh Khiêm khẳng định hắn đang nói dối, mới thế mà đàn em nhỏ đã bị anh Thiên lừa rồi à?

Sự thật đã chứng minh là đàn em quả thực đã bị anh Thiên bắt cóc.

“Anh Thiên, mày đang trò chuyện với ai vậy?” Trương Triêu Dương cố ý hỏi, tay nắm thành giường của Đường Hành Thiên, vẻ mặt ranh mãnh.

Đường Hành Thiên xoay màn hình có Lâm Vũ Chi sang bên cạnh một chút, xác định Trương Triêu Dương không nhìn thấy rồi mới chậm rãi trả lời: “Người yêu tao.”

“Ồ, người yêu của anh Thiên hả, tao xem với được không?”

Đường Hành Thiên lộ ra vẻ mặt đầu óc mày có vấn đề gì không: “Người yêu tao mày nhìn cái gì?”

Trương Triêu Dương cũng không biết xấu hổ, đá dép lê, bò lên giường Đường Hành Thiên: “Anh Thiên ơi, anh Thiên, cho tao chào chị dâu nhỏ xíu thôi, người một nhà cả mà, khách sáo cái gì?”

“Chị dâu ơi chị dâu, em là ban trưởng ban thể thao, chị đã gặp em rồi á, lần trước chúng ta chơi bài chị còn tát em một cái, là em nè.”

Trương Triêu Dương không quan trọng nhan sắc lắm, người chung quanh đều nói đàn em năm nhất kia đẹp không chịu nổi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn cũng không cảm nhận được, dù nhất thời hắn có cảm thấy cậu đẹp thì cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Lần kia đánh bài ở quán tổ chức tiệc, Trương Triêu Dương đã chọn bị tát giữa hai lựa chọn bị tát và vẽ chữ ‘khốn nạn’ lên mặt, tưởng rằng đàn em sẽ ngại đánh mình, kết quả cậu tát một cái suýt nữa đánh bay hắn.

Sau ngày hôm đó, hắn đột nhiên rất thích khuôn mặt của Lâm Vũ Chi, ai mà không yêu hoa hồng có gai chứ.

Lâm Vũ Chi nhìn thấy Đường Hành Thiên dùng gối đánh Trương Triêu Dương: “…”

Nhưng thứ mà Lâm Vũ Chi nghe rõ hơn chính là vài câu chị dâu nhỏ do Trương Triêu Dương gào thét.

Ai là chị dâu nhỏ của anh đấy, Đường Hành Thiên mới là chị dâu nhỏ.

“Vừa rồi nói tới đâu rồi? Nói tới… Lâm Vũ Chi, em xuống lầu nhé?” Đường Hành Thiên ra hiệu cho bé con hoàn hồn lại.

Lâm Vũ Chi dừng một chút, vẫn không dám, lắc đầu: “Hai ngày nay em rất bận, có rất nhiều tiết học, cuối tuần sau chơi xong rồi chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối.”

Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, khóe miệng giật giật: “Lâm Vũ Chi, ông đây nói em xuống lầu, em nói nhăng cuội cái gì với anh vậy?”

“…”

Lúc Đường Hành Thiên trở nên nghiêm túc vẫn rất có khí chất, may là nói ở trong video chứ không nói ở ngay trước mặt.

Mí mắt giật giật, cậu không sợ chết khiêu khích, đưa tay chọc camera: “Đường Hành Thiên, anh xưng ‘ông đây’ với ai?”

Dưới ánh đèn, lông mày và ánh mắt của thiếu niên quá đỗi thanh tú, cậu liếc qua: “Hả cô vợ nhỏ?”

Đường Hành Thiên sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười, cúi người đến gần màn hình điện thoại: “Lâm Vũ Chi, em gọi anh là cô vợ nhỏ à?”

“Không thì sao?” Lâm Vũ Chi nói.

Đường Hành Thiên gật đầu: “Vợ nhỏ thì vợ nhỏ, vợ nhỏ vẫn có thể làm em khóc.”

Đường Hành Thiên vừa nói lời này, nam sinh trong ký túc xá của hắn và trên màn hình điện thoại di động đều rơi vào sự im lặng kỳ quái, Lâm Vũ Chi nhàn nhạt nhìn hắn.

Một lúc lâu, Đường Hành Thiên mới nghe thấy bé con tức giận mắng mình: “Làm cái con mẹ anh, tự làm anh đi.”

“…”

Video bị cúp cái ‘rụp’, Lâm Vũ Chi ngơ ngác ngồi trên giường, hai tai nhanh chóng đỏ bừng, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lưu Tiểu Thiên lộ ra một đôi mắt đánh giá cậu từ trong chăn.

“Lâm Vũ Chi, ai là cô vợ nhỏ cơ? Làm tới khóc? Tại sao lại khóc?” Ánh mắt của Lưu Tiểu Thiên rất ngây thơ. Từ nhỏ cậu ta đã chăm chỉ học hành, bạn bè duy nhất cũng như cậu, trừ sách vở ra thì bọn họ không hiểu rõ những thứ khác lắm.

Lâm Vũ Chi che giấu nói: “Trẻ con đừng lo chuyện của người lớn.”

Lưu Tiểu Thiên: “…”

“Cậu muốn bật điều hòa không? Mặt cậu đỏ quá.”

“Nóng lắm à?”

“Lâm Vũ Chi…”

“Lưu Tiểu Thiên, câm miệng, cẩn thận tớ đánh cậu.” Lâm Vũ Chi dùng giọng ác độc uy hiếp, sau đó thấy Lưu Tiểu Thiên trợn to hai mắt không thể tin được nhìn cậu, cuối cùng bật cười.

Lâm Vũ Chi: “…”

Ký túc xá của Đường Hành Thiên bên kia cũng rất yên tĩnh, Từ Dục đi vệ sinh xong ra khỏi toilet, Trương Triêu Dương và Mạnh Khiêm vòng lại ký túc xá lấy điện thoại di động.

Bọn họ không hẹn mà cùng im lặng, đồng thời cũng nghe thấy sự tự tin vô cùng của Đường Hành Thiên trước mặt đàn em.

Từ Dục ho hai tiếng, leo lên giường: “Anh Thiên giỏi thật đấy.”

Mạnh Khiêm giơ ngón tay cái lên với Đường Hành Thiên: “Anh Thiên của bọn mình dâm dễ sợ, chắc bây giờ đàn em nổ tung thành pháo hoa rồi.”

Đường Hành Thiên không để ý tới bọn họ, hắn không biết Lâm Vũ Chi có nổ thành pháo hoa hay không, hắn chỉ biết ý đồ dùng lời nói chiếm tiện nghi nhóc con nhà người ta của hắn đã thất bại rồi.

Đã gần đến giờ tắt đèn, Đường Hành Thiên nghĩ đến tính tình của Lâm Vũ Chi.

Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho Lâm Vũ Chi một tin nhắn WeChat.

[Đường Hành Thiên: Cục cưng ơi anh sai rồi.]

Lúc hắn bấm gửi tin nhắn, đèn trong ký túc xá cũng tắt, vòng tròn phía trước hộp thoại không ngừng quay, Đường Hành Thiên nheo mắt lại, tưởng mạng không tốt.

Sau vài vòng quay nữa, phía trước hộp thoại xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

“Đm.” Đường Hành Thiên tức giận ngồi dậy khỏi giường: “Không phải chứ Lâm Vũ Chi.”

Từ Dục rất là “lo lắng”, không ngừng hỏi: “Sao vậy sao vậy sao vậy sao vậy?!”

Đường Hành Thiên dừng một chút, lật điện thoại, đối mặt với Từ Dục, khuôn mặt đầy dầu của Từ Dục viết một câu tươi sáng theo đúng nghĩa đen: Cãi nhau thì nói ra mau để tao vui tí.

Khóe miệng rộng ra sau đầu luôn rồi.

“…”

Đường Hành Thiên ném một cái gối vào người hắn: “Câm miệng.”

Từ Dục rên rỉ, ngã xuống giường, ôm gối Đường Hành Thiên trở người: “Anh Thiên, nếu muốn thì tao nói cho mà biết, mày nóng nảy quá, giống như mấy lão biến thái…”

“Tao chỉ đánh giá khách quan thôi, mày đừng đánh tao chứ.”

Đường Hành Thiên cười nói: “Mày tiếp tục đi.”

Anh Thiên đã nói tiếp tục, Từ Dục càng bạo dạn hơn, thoải mái phân tích: “Anh Thiên, mày nghe tao nói. Mày xem, đàn em nhiều lắm chỉ mới mười tám tuổi đúng không, vừa mới trưởng thành, chỉ là nụ hoa thôi!”

“Nhìn lại mày đi.” Từ Dục dừng lại hai giây: “Trong đám năm ba, người giảo hoạt nhất đại học S không phải mày thì còn là ai nữa, mày xem lần này năm nhất ai cũng như hoa. Mày phải nâng đỡ người ta, phải chậm chút. Tao thấy đàn em còn dễ nổi nóng nữa, anh Thiên làm như vậy không sợ người ta bạo lực gia đình mày hả?”

Không biết câu nói nào của Từ Dục làm cho Đường Hành Thiên ngứa ngáy, Đường Hành Thiên khoanh tay dựa vào tường, mắt uể oải rũ xuống: “Hiểu rồi.”

Dù gì cũng là mối tình đầu, phải kiềm chế một chút.



Thành phố S trải qua lần giảm nhiệt độ nghiêm trọng vào cuối tháng Chín trước Quốc khánh một ngày. Cả thành phố bất ngờ bị một đợt không khí lạnh càn quét, lá cây dường như đã chuyển sang màu vàng và héo quắt chỉ sau một đêm, mây bay ngang bầu trời, một trận mưa như trút nước đang kéo tới.

Lâm Vũ Chi bị người khác đánh thức, cậu mở mắt ra, là Triệu Lương.

“Có người ở dưới lầu chờ cậu đã lâu.” Triệu Lương trầm giọng nói.

Lâm Vũ Chi hoàn toàn không nghe rõ Triệu Lương nói gì, cậu xoay người, quấn chăn lăn đến góc tường: “Ai tìm tớ?”

Triệu Lương cũng nhìn xuống tầng dưới qua cửa sổ, bên cạnh bồn hoa tầng dưới có một chàng trai cao lớn, rất dễ thấy, mặc áo khoác denim màu đen, tay xách một đống đồ, tay còn lại kẹp một điếu thuốc.

Là đàn anh Đường, anh ấy tới sớm thế?

“Người yêu cậu.” Triệu Lương nói.

“Tớ đâu có người yêu, người yêu đâu ra?” Lâm Vũ Chi còn chưa hoàn toàn thoát khỏi độc thân, chưa quen với thân phận có người yêu, cậu vùi đầu trong chăn thật lâu mới đột nhiên tỉnh lại.

“Người yêu tớ? Đường Hành Thiên á?” Lâm Vũ Chi nói, nhảy xuống giường mà không đợi câu trả lời của Triệu Lương, xoắn xuýt hai phút giữa áo hoodie màu đen và màu trắng.

Triệu Lương nhịn không được cắt ngang cậu: “Màu trắng nhìn rất đẹp.”

Nhìn thấy Lâm Vũ Chi nhanh chóng chạy ra ngoài, Triệu Lương thở dài, không ngờ bạn cùng phòng mới vào đại học tháng đầu tiên đã thoát FA, còn mình thì huấn luyện quân sự phơi nắng tróc da.

Cậu ta leo lên giường, áp mặt vào cửa sổ, nhìn Lâm Vũ Chi vừa đi ra khỏi ký túc xá, thở dài, cậu cũng phải tìm cách thoát FA mới được, nhưng làm sao thoát đây?

Triệu Lương suy nghĩ hồi lâu, dần dần đưa ánh mắt về phía Lưu Tiểu Thiên đang ngủ say, hay là gặm cỏ gần hang?

Ngoài trời lộng gió chỉ trong một đêm, quần áo mọi người mặc đã từ áo thun áo sơ mi thành áo khoác áo len.

Lâm Vũ Chi bị gió thổi thì lập tức tỉnh lại, không phải cậu đang giận à?

Qua loa quá qua loa quá.

Cậu căng da đầu đi đến trước Đường Hành Thiên, cứng ngắc nói: “Có gì không?”

Sắc mặt Đường Hành Thiên hơi tái nhợt, đứng ngoài gió lâu như vậy nên sắc mặt hắn không được tốt. Hắn cắm ống hút vào sữa đậu nành, nhét vào tay Lâm Vũ Chi, sau đó đưa tay nhéo nhéo mặt đối phương. “Cục cưng, đừng giận nữa mà.”

“Anh đùa thôi, không làm không làm.” Thái độ của Đường Hành Thiên rất khiêm tốn và chân thành, chân thành đến mức Lâm Vũ Chi cảm thấy nếu mình không tha thứ thì sẽ là không tha thứ cho người có lý.

Lâm Vũ Chi không nói chuyện, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, vẫn còn nóng.

Đường Hành Thiên vuốt thẳng chiếc mũ áo hoodie cho Lâm Vũ Chi, hỏi anh: “Khi nào thì em về nghỉ Quốc khánh?”

Lâm Vũ Chi suy nghĩ một lúc: “không phải hôm nay anh chơi bóng à? Em đặt vé máy bay buổi tối rồi, xem xong em về.”

“…” Đường Hành Thiên cau mày nói: “Lâm Vũ Chi, em chạy vội như vậy à?”

“Anh có biết nói chuyện không vậy?” Lâm Vũ Chi ngước mắt lên: “Em nhớ nhà không được à?”

Thật ra đây vốn là dự định của Lâm Vũ Chi, ban đầu cậu định nghỉ Quốc Khánh vào hôm nay, chẳng qua vì buổi chiều Đường Hành Thiên còn có trận bóng rổ nên mới phải hoãn lại, Lâm Vũ Chi đã nể tình lắm rồi.

Đường Hành Thiên dịu giọng, đưa tay sờ sờ cổ Lâm Vũ Chi: “Vậy anh muốn ở cùng em thêm một lát nữa có được không?”

Lâm Vũ Chi rụt cổ lại, nói: “Dm anh đừng có động tay động chân chứ?”

“Ồ.” Đường Hành Thiên thu tay lại, vẫn để mắt tới Lâm Vũ Chi. Chắc là vừa mở mắt ra cậu đã chạy xuống nên tóc cậu rối bù, vừa mới ngủ dậy nên trông cậu rất vô hại. Áo hoodie trắng vừa vặn làm yếu đi sự xinh đẹp sắc bén của Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên không khỏi muốn chạm vào cậu.

Những gì Từ Dục dày công phân tích và thuyết phục đêm qua đều trở thành nhảm nhí, không chạm vào người mình thích thì chạm vào ai, Từ Dục à?

Lâm Vũ Chi hỏi Đường Hành Thiên: “Buổi chiều anh chơi lúc mấy giờ?”

“Hai giờ, anh đến đón em cùng đi hay em gọi cho anh?” Lúc này Đường Hành Thiên đang cảm thấy rất phức tạp, một mặt nóng lòng muốn cho người khác biết mình có người yêu, mặt khác lại không muốn bé con của mình bị người ta thèm muốn.

Lâm Vũ Chi mơ hồ nói: “Không sao đâu, đến sân vận động rồi em sẽ gọi cho anh, buổi sáng em phải thu dọn hành lý.”

“…” Sắc mặt Đường Hành Thiên đột nhiên tối sầm, bình tĩnh nói: “Lâm Vũ Chi, có phải em chỉ thích nói mấy câu anh không thích không?”

Lâm Vũ Chi ngơ ngác ngẩng đầu, trên môi còn dính sữa đậu nành màu trắng, môi đỏ và nước trắng trong chốc lát đã cướp đi mạng sống của một người khác.

“Anh không thích nghe gì?”

Đường Hành Thiên cong môi, rút tay từ trong túi ra, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra: “Có phải sữa đậu nành hơi ngọt quá không?”

Lâm Vũ Chi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Đường Hành Thiên: “Cái gì?”

“Không ngọt lắm, vừa phải.” Lâm Vũ Chi đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đường Hành Thiên.

“Để anh thử xem.” Đường Hành Thiên vừa nói vừa kề răng môi tới, nhưng Lâm Vũ Chi lại không kịp phản ứng nên bị hôn một cái.

Trước đây Lâm Vũ Chi chưa từng được hôn, sau khi hơi ngạc nhiên thì môi răng cậu bị dễ dàng cạy mở ra. Đây cũng là lần đầu tiên Đường Hành Thiên hôn, nhưng bản năng của hắn là chiếm đoạt, chiếm đoạt Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi bị giữ sau gáy, buộc phải nhìn lên, có lẽ Đường Hành Thiên đã lên kế hoạch cho những gì mình sẽ làm trước khi hắn tới, hương vị bạc hà nhanh chóng quét qua miệng Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi cảm thấy không chỉ không khí trong cổ họng và miệng mà cả oxy trong phổi cũng bị Đường Hành Thiên lấy đi.

Sao lại mạnh mẽ như vậy?

Lâm Vũ Chi cố gắng quay đầu đi, nhưng trước khi cậu có thể cử động, Đường Hành Thiên đã cắn mạnh vào môi dưới, lưỡi cậu bị ngậm lấy mút vào thật mạnh, bị liếm láp rồi lại bị đè giữa hai răng cửa khẽ cắn.

Đầu óc Lâm Vũ Chi ong ong, toàn bộ môi lưỡi đều tê dại.

“Đủ… đủ rồi.” Lâm Vũ Chi khàn khàn cầu xin khi Đường Hành Thiên có ý định cắn vào tai cậu: “Đường Hành Thiên, đủ rồi.”

“Ngày mai đi cũng được, ngày mai em đi.” Lâm Vũ Chi lùi lại một bước, hy vọng Đường Hành Thiên có thể nhanh chóng kết thúc nụ hôn, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Đường Hành Thiên trước đây lại nói hắn rất mạnh. Lâm Vũ Chi cảm thấy mình hoàn toàn dựa vào chút dưỡng khí Đường Hành Thiên bố thí cho mà hô hấp.

Đường Hành Thiên buông Lâm Vũ Chi ra theo như ý cậu, kéo ra một chút khoảng cách, Lâm Vũ Chi liếm đôi môi bị một tầng ánh nước bao trùm, hai mắt Đường Hành Thiên tối sầm, lại nghiêng đầu liếm cậu.

Lâm Vũ Chi lùi lại, được Đường Hành Thiên đỡ lấy phía sau lưng kéo vào lồng ngực của hắn, do đột ngột tới gần, Lâm Vũ Chi nhận ra đầu lưỡi của Đường Hành Thiên lại đang cố gắng xâm nhập vào miệng cậu một lần nữa.

“Dm anh có thôi đi không?” Lâm Vũ Chi cau mày, giả vờ tức giận.

Đường Hành Thiên không tiến thêm nữa, hắn đã được nếm ngon ngọt rồi, vẫn còn nhiều thời gian.

Đợi thêm chút nữa, hoặc đợi đến khi kết hôn rồi, hắn sẽ hung hăng làm.

Xù lông cũng không được.

“Xin lỗi, anh không nhịn được, cục cưng của anh ngọt quá.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi không biết nhìn đi đâu, đấm vào vai Đường Hành Thiên: “Ngọt con mẹ anh chứ!”

“Được rồi được rồi, mẹ anh ngọt, mẹ anh ngọt.” Trước Lâm Vũ Chi Đường Hành Thiên cảm thấy mặt mũi hắn không là cái gì, hắn nói xong liền xoa xoa tóc Lâm Vũ Chi: “Buổi chiều tới sân vận động thì gọi điện thoại cho anh, anh để chỗ lại cho em.”

Lâm Vũ Chi cứng ngắc bị Đường Hành Thiên xoa tóc, gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”

Đường Hành Thiên nhìn cậu một hồi, trong lòng cảm thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của bé con cũng thật đáng yêu.

Triệu Lương đang nằm trên cửa sổ chứng kiến mọi chuyện thì chua thành chanh tinh, cậu ta tặc lưỡi, ghen tị đến nỗi sắp nhiễu cả nước bọt.

Phía sau giường bỗng có động tĩnh, hai mắt Triệu Lương sáng lên, quay đầu hưng phấn hỏi Lưu Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, hôn không?”

“…” Lưu Tiểu Thiên như bị sét đánh, thậm chí còn không thể hiện qua biểu cảm được, chỉ có thể ngơ ngác trả lời Triệu Lương: “Cậu bị điên hả?”

Triệu Lương: “…” Bạn cùng phòng không có trái tim.



Trên đường đến sân vận động, Lâm Vũ Chi nhận được cuộc gọi từ Lâm Hạo, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu không thể tin được nhìn người gọi, sau đó áp vào tai, vừa chột dạ vừa áy náy gọi: “Ba ạ.”

Người đàn ông im lặng hồi lâu rồi hừ lạnh nói: “Con ra ngoài lâu như vậy mà cũng không gọi điện cho ba? Nếu ông nội không nói cho ba biết chuyện con làm ở trường thì bố cũng sẽ không biết.”

“Là con trai của Lâm Hạo làm cho con cảm thấy mất mặt lắm à?”

Lâm Vũ Chi nhanh chóng phủ nhận: “Con chưa bao giờ cảm thấy như vậy.”

“Quốc khánh khi nào về?” Lâm Hạo hồi lâu sau mới hỏi.

Lâm Vũ Chi nói mà không cần suy nghĩ: “Tối nay con về.”

Nói xong, Lâm Vũ Chi hối hận, cậu nhớ ra hồi sáng mình vừa mới hứa với Đường Hành Thiên sẽ ở lại thêm một ngày nữa, dù là bị dỗ dành ép buộc để cậu phải tự nguyện nói ra nhưng đó vẫn là lời hứa.

Lâm Vũ Chi nhăn mặt, đang định giải thích với Lâm Hạo thì nghe thấy giọng điệu của Lâm Hạo đột nhiên trở nên vui vẻ: “Vậy sao con không sớm gọi điện thoại cho nhà mình, vé máy bay khi nào? Buổi tối ba tới đón con, nhà mình ra ngoài ăn cơm, nhà dì của con cũng tới.”

Lâm Vũ Chi không nói ra được câu mai con mới về, niềm vui của ba quá rõ ràng nên cậu không nói ra lời được.

“Con chưa mua vé, con mua liền đây.” Lâm Vũ Chi nói.

Vậy chỉ có thể tổn thương Đường Hành Thiên thôi.

Lâm Vũ Chi đến lối vào của sân vận động rồi gọi cho Đường Hành Thiên, trong vòng hai phút, có thể nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên cạnh, Lâm Vũ Chi nhìn qua, nhìn thấy Đường Hành Thiên đã thay sang đồ chơi bóng.

Hắn mặc đồng phục màu đen, phía trên in số 11 to màu vàng, Đường Hành Thiên có đôi chân dài, nét mặt lạnh lùng, mỗi khi nhìn thấy Đường Hành Thiên mặc đồ đen, Lâm Vũ Chi đều hơi sợ hãi không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lần này càng thêm không dám, dù sao cũng chột dạ.

“Anh mua trà sữa cho em, em đi ngồi chung với Từ Dục đi.” Đường Hành Thiên kéo cổ tay Lâm Vũ Chi đi về phía sân, Lâm Vũ Chi ngoan ngoãn đi theo Đường Hành Thiên, không lên tiếng.

“Đường Hành Thiên, em nói với anh chuyện này.” Lâm Vũ Chi thấp giọng nói.

Đường Hành Thiên ậm ừ nói: “Em nói đi.”

Lâm Vũ Chi giả vờ dùng ngữ khí chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, hời hợt nói: “Em mua vé về thành phố A lúc tám giờ tối rồi.”

Lâm Vũ Chi vừa dứt lời, bước chân của Đường Hành Thiên đồng thời dừng lại, Lâm Vũ Chi không kịp phản ứng, va vào lưng Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên không quay đầu lại, Lâm Vũ Chi nhìn phần tóc ngắn đến mức hơi châm chích tay ở gáy hắn, trong lòng không hiểu sao hơi hốt hoảng.

“Không phải…” Lâm Vũ Chi cố gắng giải thích, có gì cậu có thể đến trường sớm.

Đường Hành Thiên ngắt lời cậu, xoay người, không rõ cảm xúc nhìn Lâm Vũ Chi, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Lâm Vũ Chi, em có biết hình phạt cho việc chơi anh là gì không?”



Anh Thiên: Làm chết em luôn