“Lâm Vũ Chi, em thích anh nên mới đồng ý đúng không?” Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi, chậm rãi hỏi.
Lâm Vũ Chi không biết trả lời thế nào, có người này ở bên cạnh, cậu cực kì kiên định và an tâm. Ngay từ đầu cậu đã không chán ghét sự tồn tại của Đường Hành Thiên, tới giờ thì đã thành quen, cậu không thể nào tưởng tượng được chuyện nếu Đường Hành Thiên rời đi.
Không giống với cảm giác cậu dành cho Thẩm Chiếu.
Nếu bây giờ Đường Hành Thiên nói với cậu là hắn không thích cậu, Lâm Vũ Chi nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của cậu sẽ không phải là nói nhảm mà là ném gạch vào đầu Đường Hành Thiên.
Chết mẹ anh đi.
Có lòng chiếm hữu thì là thích rồi.
Lâm Vũ Chi đang định gật đầu, nhưng còn chưa kịp thì đã nghe thấy Đường Hành Thiên tự mình trả lời: “Nhưng không sao, bây giờ không thích thì kiểu gì cũng sẽ thích.”
“Dưa hái sớm thì cứ phải hái trước đã.”
“Ngọt hay không ngọt, cắn một miếng sẽ biết.”
Lâm Vũ Chi: “…”
Nhìn thấy Lâm Vũ Chi đi về phía ký túc xá mà không quay đầu lại, Đường Hành Thiên đứng dậy, hướng về phía bóng lưng cậu hét: “Chiều chủ nhật trường Y và trường đại học thể dục chơi bóng, em có đến không?”
Thành thật mà nói, mỗi lần trong đội bóng có thành viên được người yêu ở cạnh đưa nước hoặc khăn mặt, Đường Hành Thiên đều cảm thấy khá ghen tị.
Mà với nhan sắc của người yêu hắn mà tham gia đội thì chẳng làm cho bọn họ hâm mộ chết à.
Nhưng rất nhanh sau đấy hắn lại không muốn đưa Lâm Vũ Chi đi chơi nữa, rất dễ bị người thương nhớ, ý hắn là nhan sắc của Lâm Vũ Chi sẽ bị người ta thương nhớ.
Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ trộm nhớ thương, lúc này Đường Hành Thiên cảm thấy khắp trường toàn là trộm.
–
Chuyện của Miêu Bân đã gây chấn động lớn trong trường, ban đầu nhà trường muốn trấn áp chuyện này, sau đó bàn bạc với phụ huynh học sinh về việc tạm nghỉ học và chuyển chuyên ngành, gia đình có tiền sử mắc bệnh tâm thần phân liệt sẽ tái phát vì nhiều nhân tố bên ngoài, có lẽ sẽ không phù hợp để tiếp tục học Y.
Nhưng việc Miêu Bân nhảy xuống hồ làm tất cả mọi người đều bất ngờ, thật ra trường học đã đủ nhân đạo rồi, đã xét đến nhiều yếu tố khác nhau, cũng cho học sinh cơ hội tự do lựa chọn. Miêu Bân vẫn có thể chuyển sang những chuyên ngành khác có danh tiếng tốt hơn, không nhất định là phải nhất quyết lâm sàng.
May là phụ huynh cũng không phải là người vô lý, thậm chí họ còn cảm thấy mình đã gây rắc rối cho nhà trường.
Sau khi Lâm Vũ Chi trở lại ký túc xá, cậu nhận được cuộc gọi từ Miêu Bân. Cậu ta ở trong một phòng đơn tại bệnh viện chăm sóc đặc biệt ở thành phố S, tình trạng khá tốt, cậu ta nói xin lỗi trước rồi cảm ơn lần nữa.
(*)
“Không có gì.” Lâm Vũ Chi nói.
Triệu Lương đợi Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, sau đó xoay ghế ngồi đến bên cạnh Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi tưởng rằng cậu định hỏi về Miêu Bân, kết quả cậu ta lại hỏi: “Cậu quen đàn anh Đường rồi à?”
“…” Lâm Vũ Chi mở sách giải phẫu ra: “Cậu lại biết à?”
Triệu Lương xua tay nói: “Vừa rồi tớ ở trên ban công, nhìn thấy anh ấy đưa cậu về.”
“Tớ đoán mò đó.” Triệu Lương nói.
Lâm Vũ Chi quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Triệu Lương, tim Triệu Lương đập thình thịch, cậu biết Lâm Vũ Chi dễ tức giận, vội vàng nói: “Tớ đoán mò thật mà.”
Cậu vốn tưởng Lâm Vũ Chi sẽ nói cút đi, nhưng ai mà ngờ đối phương lại nhìn cậu hai cái, sau đó lại đưa ánh mắt về phía cuốn sách, sau đó Triệu Lương nghe thấy Lâm Vũ Chi thản nhiên nói: “Chúc mừng, cậu đoán đúng rồi.”
Hồi lâu sau Triệu Lương mới phản ứng được.
Mắt cậu ta chớp chớp mấy lần.
Sau khi xác nhận mình nghe không lầm, cậu ta điên cuồng xoay ghế nói: “Chi Chi Chi Chi Chi Chi Chi Chi…”
Lâm Vũ Chi: “…”
Sau khi hú xong, cậu ta quay lại nhìn Lâm Vũ Chi, hưng phấn hỏi: “Mau nói, sao mà quen nhau rồi?”
“Có bày nến thành hình trái tim, xài bóng bay và hoa không? Có đàn guitar hát tình ca không?” Sau khi trường đại học khai giảng không lâu, Triệu Lương đã nhìn thấy được đủ kiểu tỏ tình. Hầu như hai tuần một lần sẽ có người đến tỏ tình dưới khu ký túc xá, đại đa số là tỏ tình thành công.
Lâm Vũ Chi lắc đầu: “Không có mấy cái đó.”
“Tớ không thích mấy cái đó.” Lâm Vũ Chi nói.
Đường Hành Thiên không chút do dự đứng ở bên cạnh cậu, vào thời điểm như vậy mà không buông tay, không hoảng sợ theo cậu, Lâm Vũ Chi cảm thấy thế là đủ.
Triệu Lương cũng không phải là người để ý nhiều đến lễ nghi, cậu ta dán lấy Lâm Vũ Chi đòi cậu mời mình uống trà sữa, Lâm Vũ Chi đẩy cậu ra, đưa tiền hai cốc trà sữa cho cậu: “Mua thêm một cốc cho Tiểu Thiên. “
“Được!” Triệu Lương vui vẻ đi ra ngoài, đi xuống lầu.
Lưu Tiểu Thiên đang làm bài tập, nhỏ giọng cảm ơn.
Lâm Vũ Chi từ chối lời mời đến sân chơi chơi vào buổi tối của khoa, mặc dù ở trường Y việc học rất bận nhưng họ vẫn đang ở độ tuổi đôi mươi, cũng không thể dành cả ngày để đắm mình trong sách, vậy nên sân chơi buổi tối rất sôi động. Mạnh Khiêm vốn muốn dẫn Lâm Vũ Chi đi chơi, một phần là muốn uống trà sữa của anh Thiên, nhưng chủ yếu là muốn kết nối với đàn em để làm sâu sắc thêm mối quan hệ.
Lâm Vũ Chi từ chối, đúng lúc Đường Hành Thiên đi ra khỏi phòng tắm, Mạnh Khiêm quay người nói: “Anh Thiên, nhiệm vụ thất bại có được trà sữa không?”
Đường Hành Thiên vô tình nói ngắn gọn: “Không.”
Mạnh Khiêm cũng không cần một ly trà sữa kia, hắn cầm lấy áo khoác đứng dậy: “Đàn em không đi thì ngày đó mày còn đi không?”
Đường Hành Thiên trùm khăn lên đầu, cũng không có lau khô, tùy ý lau, vứt sang một bên rồi leo lên giường: “Không, ngủ đây.”
“Ở cùng một đám độc thân bọn mày có gì vui?” Đường Hành Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, tra cứu thông tin liên lạc của Lâm Vũ Chi.
Mạnh Khiêm giẫm lên thành giường, vẻ mặt đầy bất mãn: “Anh Thiên, mày không thể trọng sắc khinh bạn, chơi ba năm rồi mà còn ghét bỏ bọn tao vậy?”
Mạnh Khiêm cho rằng Đường Hành Thiên sẽ hơi ngại một chút, nhưng đối phương lại quay đầu cười nói: “Tao muốn gọi video cho người yêu, mày đi xuống được không?”
Mạnh Khiêm: “…” Đúng là đ* phải người!
Lâm Vũ Chi vừa tắm xong, ngồi trên giường bật máy tính xem phim. Điện thoại reo lên, cậu vừa nhấc máy đã nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, sau đó nhìn thấy lời mời gọi video của Đường Hành Thiên. Hơi thở của cậu cứng lại, mặt nóng bừng, nhanh chóng từ chối.
“…”
Đường Hành Thiên ở bên kia: “…”
Lâm Vũ Chi chột dạ gọi lại, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Đường Hành Thiên nói: “Bé ơi, ngoan, mở video đi.”
“Ò.” Lâm Vũ Chi cúp điện thoại.
Đường Hành Thiên: “…”
Hắn tưởng bé con lại có chuyện gì, cầm điện thoại đang định gửi tin nhắn qua thì lại nhận được lời mời gọi video từ Lâm Vũ Chi, hóa ra là cậu cúp điện thoại để gọi video.
Trong nháy mắt đó Đường Hành Thiên thật sự muốn nhảy lên kêu dm, đây là người yêu hắn, đáng yêu ngoan ngoãn biết chừng nào!
Từ Dục ở giường bên cạnh không ra ngoài do bị cảm lạnh, nghe thấy Đường Hành Thiên không nén được mà cười khúc khích thì thò đầu ra khỏi chăn: “Anh Thiên, mày thương tao với.”
“Ngày mai mày có cần kết hôn với đàn em luôn không?”
Đường Hành Thiên nhận video, thuận tiện trả lời câu hỏi của Từ Dục: “Có thể cân nhắc, tao sẽ hỏi ý kiến của Lâm Vũ Chi.”
Từ Dục: “…” tự hỏi chính mình tại sao lại làm mình tức chết vậy?
Trên thực tế, Lâm Vũ Chi vẫn rất quan tâm đến hình ảnh của bản thân, hồi cấp ba cậu mặc đồng phục cũng phải mặc đẹp hơn người khác mới được.
Sau khi chắc chắn rằng mình trông đẹp trai trong bộ quần áo thường ngày sau khi tắm xong, cậu mạnh dạn bật máy ảnh, đặt điện thoại lên bàn trên giường.
Thứ đầu tiên Đường Hành Thiên nhìn thấy là khuôn mặt trắng trẻo đến chói mắt của Lâm Vũ Chi.
Đèn trong ký túc xá ở ngay trên đầu Lâm Vũ Chi, chiếu xuống như bạch ngọc.
Đường Hành Thiên dời mắt đi, hỏi Lâm Vũ Chi: “Em sắp ngủ à?”
Lâm Vũ Chi kéo cổ áo ngủ: “Lát nữa, xem phim xong rồi ngủ.”
Hành động của Lâm Vũ Chi tương đương với việc cậu đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Ánh mắt của Đường Hành Thiên nhìn xuống, nếu nam sinh trong video không kéo cổ áo thì hắn còn không nhận ra, áo của Lâm Vũ Chi là áo dài tay bằng vải cotton sọc xanh trắng đơn giản, nút trên cùng cũng ở dưới xương quai xanh, lỏng lỏng lẻo lẻo. Khi nói chuyện với Đường Hành Thiên, cậu sẽ hơi nghiêng người về phía trước làm bộ đồ ngủ trượt xuống, Đường Hành Thiên cảm thấy nếu người kia cúi thấp hơn thì hắn sẽ thấy được nhiều hơn.
Lâm Vũ Chi cau mày nói: “Anh nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn em đẹp.” Đường Hành Thiên chậm rãi nói, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở mép giường, trong đầu tràn ngập cái thoáng nhìn khi nãy.
Bé con thật là muốn mạng hắn mà.
Năm ngoái, một người bạn cùng phòng hắn thoát FA, một ngày hai mươi tư giờ chỉ hận không thể dính lấy đối phương, khi đó Đường Hành Thiên hoàn toàn không nghĩ đến Lâm Vũ Chi, cũng không nghĩ đến Lâm Vũ Chi sẽ thi ở đây, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng đi đến thành phố A.
Nhưng đôi khi hắn cũng tưởng tượng nếu Lâm Vũ Chi tới đây thì hắn sẽ làm gì, chắc chắn hắn sẽ không giống như bạn cùng phòng mình suốt ngày ôm hôn rồi chạm vào đối phương, sao có thể như vậy được.
Sau đó đến ngày hôm nay, hắn sâu sắc cảm nhận được.
Cũng không phải hôm nay, trước ngày hôm nay hắn đã cảm nhận được rồi, chỉ là hôm nay hắn có danh phận quang minh chính đại mà thôi.
Muốn hôn.
Muốn làm.
Lâm Vũ Chi ở bên kia màn hình căn bản không biết gì về chuyện này, chuyện cậu muốn làm khi yêu còn dừng lại ở thời cấp ba như nắm tay, chạm môi thử cậu cũng thẹn thùng nửa ngày.
Cậu không biết rằng Đường Hành Thiên đã có đủ thứ trong đầu.
“Xem phim à, được.” Lâm Vũ Chi bước vào cái hố do Đường Hành Thiên đào: “Đang xem gì vậy? Gần đây có phim gì hay không?” Lâm Vũ Chi nằm trên bàn, lơ đãng kéo chuột, cổ áo lệch cũng không nhận ra.
Đường Hành Thiên chậm rãi nói: “Lâm Vũ Chi, bây giờ em ra ngoài được không?”
Lâm Vũ Chi ngồi dậy, khó hiểu: “Ra ngoài làm gì?”
“Anh mua tới cho em ít đồ ăn, em xuống lầu lấy.” Vẻ mặt Đường Hành Thiên không thay đổi dỗ dành.
“Không muốn ăn, bạn cùng phòng sẽ mang cho em.” Lâm Vũ Chi không nói là cậu thực sự rất căng thẳng, gọi video với đối phương thế này đã đủ căng thẳng rồi Mối quan hệ giữa hai người không như xưa nữa, khi gặp nhau nên dùng giọng điệu và biểu cảm như thế nào đây, nên ở chung dưới hình thức nào, cậu còn chưa rõ nên trước tiên cứ từ từ.
Đường Hành Thiên tức giận đến mức bật cười trước đầu óc chậm chạp của Lâm Vũ Chi, hắn gõ nhẹ vào màn hình điện thoại nói: “Này, Lâm Vũ Chi, em đang giả vờ không hiểu à?”
Lần này Lâm Vũ Chi không hiểu thật.
“Ý anh là gì?”
“Xuống lầu đi bé con, cho anh hôn em.” Đường Hành Thiên thẳng thắn nói, chờ Lâm Vũ Chi tự hiểu ra thì tới lúc nào đây, không biết lúc đó hắn còn sống không nữa.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi, mẹ không cứu được con rồi.