Chương 22 : Đồng minh (2)
Israel, Tel Aviv
Cái nắng như thiêu như đốt cùng bầu không khí ngột ngạt là sự tương phản rõ rệt với vùng đất màu mỡ của nước Đức mà anh ta vừa đến cách đây vài giờ . Mất một chút công sức, nhưng anh tin rằng Bộ trưởng Quốc phòng sẽ làm theo nếu các sự kiện ở Đức trở nên tồi tệ hơn nữa.
Big Sky chở anh ta đến một tiền đồn quân sự nơi họ có thể hạ cánh trong bí mất, tránh ánh mắt của truyền thông. Một số binh sĩ hộ tống anh bằng một chiếc xe bọc thép đến thủ đô. Commander ước rằng mình được tiếp đón một cách bình thương hơn. Nhưng có thể hiểu, Israel không muốn xảy ra dù chỉ chút nguy cơ với tính mạng Thủ tướng nước họ.
Không ai nói cho anh biết đoàn xe đang đi đâu, nhưng vì anh đoán vì cánh gần Tel Aviv, nên chỉ có một vài địa điểm thích hợp để tổ chức một gặp mặt an toàn. Doanh trại Rabin là một trong những căn cứ chính của Lực lượng Phòng vệ Israel, khả năng cao là ở đây.
Những người lính ngồi bên cạnh anh mặc quân phục sa mạc với mũ Kevlar và khuôn mặt được che kín. Những chiếc kính tối màu che giấu ánh mắt nghi ngờ của họ khi nhìn Commander.
Chiếc xe dừng lại và những người lính ra hiệu cho anh. Anh thấy chói mắt trước ánh sáng chói lòa từ mặt trời. Nhìn xung quanh, suy đoán của anh đã đúng, đúng là doanh trại Rabin.
"Mời ngài đi lối này ." Người lính dẫn đường để Commander đi theo.
Con đường ânh đi rất phức tạp và vô nghĩa. Nhiều lúc có chút khó chịu khi đi qua hành lang này vài lần, dù biết một biện pháp phòng ngừa nhưng thực sự rất mệt mỏi. Cuối cùng họ dừng lại trước một cánh cửa. Người lính mở nó ra và bước vào cùng anh theo sát phía sau.
Dan Nowinski, Thủ tướng Israel đứng quay lưng về phía cửa, chỉ quay lại sau khi cánh cửa đóng lại. Người đàn ông này có đặc điểm của loài chim săn mồi, vẻ ngoài uy nghiêm, tư thế nghiêm nghị và đôi mắt xám tàn nhẫn. Ông ta đã ngoài 60, tóc có sợi bạc nhưng vẫn giữ được dáng vẻ phong độ thời trai trẻ.
" Tất cả lui ra ngoài." Ông ta ra lệnh.
Những người lính đứng chào rồi nhanh chóng rời khỏi, để lại họ một mình.
Nowinski mở lời. "Ngài không phải là người tôi mong đợi."
Commander nở một nụ cười. "Vậy ngài đang mong đợi ai?"
"Một con tốt của LHQ" Thủ tướng nói. "Ai đó như Van Doorn hoặc chó săn của CIA hoặc FBI. Một người để mắt đến vô số lợi ích thuộc phe phái do Liên Hợp Quốc kiểm soát."
Ông tiến lên một bước. "Nhưng tôi không ngờ rằng đứng trước mặt tôi là vị tư lệnh khét tiếng một thời, từng được thông báo trên toàn thế giới đã bị xử tử."
Hừmmm! Không hoàn toàn bất ngờ khi Thủ tướng biết được danh tính của anh. Đội của anh hồi trước đã gặp qua tổ chức Mossad vài lần. Trên thực tế, họ đã cung cấp cho anh nhiều thông tin trong thời gian đó. Cho nên Thủ tướng đã biết.
Commander giữ vẻ mặt bình tĩnh, vô nghĩa khi chối bỏ sự thật." "Thành thật mà nói, tôi cũng ngạc nhiên . Nhưng LHQ cũng biết khi nào họ bị đe dọa đến lợi ích."
" Thật ngạc nhiên." Nowinski nhận xét. " Nhưng xứng đáng được hoan nghênh. Ngài từng thanh tẩy thế giới một lần. Ngài có thể làm thêm một lần nữa."
"Đó là mong ước của tôi." Commander đồng ý.
"Có lẽ chúng ta có thể làm việc cùng nhau," Nowinski chắp tay sau lưng. "Tại sao ngài lại muốn buổi gặp mặt này?"
"Ngài quen với mối đe dọa từ người ngoài hành tinh và XCOM nói chung đến mức nào?"
" Tôi chưa có kinh nghiệm đối phó người ngoài hành tinh" ông nói. "Tôi biết chúng tồn tại, nhưng chúng ẩn nấp rất giỏi. Tôi cho rằng chúng đang chuẩn bị. Khi chúng t·ấn c·ông, đất nước tôi sẽ sẵn sàng."
"Tôi e rằng ngài không biết bản thân ngài phải chống lại những gì," Commander cảnh báo. "Những gì ngài cho là tiên tiến thì đối với chúng chỉ là đồ sơ khai thời cổ đại."
"Tôi cho rằng ngài biết nhiều hơn tôi." Nowinski thừa nhận. "Nhưng chúng tôi vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác."
"Còn XCOM. Ngài biết được bao nhiêu?"
"Chỉ những gì Mossad thu thập được," ông trả lời. "Tổ chức nhỏ, nhưng tập hợp chứa những người giỏi nhất từ khắp nơi trên thế giới. Ngài tình cờ có một trong những đặc vụ xuất sắc nhất của chúng tôi gia nhập, đúng không?"
"Mira Vauner, "Commander xác nhận." Đúng, cô ấy đã chứng minh được giá trị bản thân. "
" Nên như vậy," ông nói. "Giám đốc Mossad không hài lòng khi để cô ấy ra đi. Nhưng chúng tôi cho rằng việc này đáng để lấy lòng LHQ đặc biệt nếu mối đe dọa từ ngoài hành tinh là thật."
"Mối đe dọa rất thực tế" Commander khẳng định. "XCOM là tổ chức duy nhất có thể chống lại chúng."
"Một tuyên bố táo bạo," Nowinski hoài nghi. "Và điều mà tôi cảm thấy là phóng đại. Tổ chức của ngài còn chưa đến một trăm người. Dù ngài thất bại mỗi quốc gia sẽ đồng lòng bảo vệ loài người."
Commander cười nửa miệng. " Ngài và tôi biết chuyện đó là khoa học viễn tưởng. Chúng tôi đã phát triển công nghệ vượt xa bất cứ v·ũ k·hí hiện thông thường nào. Tôi dám chắc nếu XCOM sụp đổ, thế giới sẽ bắt đầu một cuộc c·hiến t·ranh giành tài nguyên và v·ũ k·hí còn sót lại của XCOM. Hội đồng đang bị chia rẽ và XCOM là thực thể duy nhất giữ họ lại. Còn chưa kể đến ngài, chỉ cần có cơ hội là ngài muốn chiếm trọn Trung Đông. Đoàn kết ư? Không bao giờ."
"Tôi cho rằng hội đồng là thực thể tài trợ cho ngài," thủ tướng hỏi, phớt lờ câu nói trên. "Một nhánh của LHQ."
"Đúng. Một số không hài lòng vì tôi phụ trách."
" Hiểu rồi," Nowinski trả lời. "Vậy ngài muốn gì ở tôi. Tiền? Tài nguyên? Nhân lực?"
" Tất cả". Commander gật đầu. " Tôi không cho phép hội đồng nhúng tay vào quyết định của tôi, nhưng họ có quyền kiểm soát tài chính, nên tôi muốn thoát khỏi sự phụ thuộc này. Ngài có thể không tin ngay bây giờ, nhưng tôi đảm bảo, nếu XCOM sụp đổ, thế giới sẽ theo chân."
"Và Israel thu được lợi lộc gì?" ông ta yêu cầu. "Những gì ngài yêu cầu khá lớn. Ngài không thể mong đợi chúng tôi tài trợ nhiều hơn hội đồng được "
"Tôi không mong đợi nhiều hơn từ một đất nước," Commander hứa. " Không gì miễn phí, XCOM có thứ để trao đổi."
Anh lôi ra hai ổ đĩa flash, một đen một trắng. "XCOM đã phát triển công nghệ và v·ũ k·hí mang lại lợi ích cho ngài. Một số có thể được chế tạo mà không cần công nghệ ngoài hành tinh."
" Cụ thể hơn." Nowinski yêu cầu.
"Dược phẩm chữa lành hầu hết mọi v·ết t·hương trên chiến trường, áo giáp vi tính hóa, v·ũ k·hí đi trước thời đại 5 năm."
Nowinski rõ ràng đang xem xét . "Cụ thể ngài muốn gì từ tôi?"
"Tiền là chắc chắn," Commander bắt đầu. "Nhưng ngài có một thứ giá trị. Tôi muốn những đặc vụ giỏi nhất từ Mossad bao gồm cả nhánh Kidon."
" Đòi hỏi quá nhiều."
"Và tôi có rất nhiều thứ để đổi lại. Cũng như cơ hội để ngài thực hiện vai trò tích cực trong việc bảo vệ nhân loại."
Nowinski ngẫm nghĩ. " Ngài đưa ra lời đề nghị thuyết phục. Nhưng tôi cần tham khảo ý kiến của các cố vấn trước khi đưa ra quyết định."
Commander gật đầu. "Đã hiểu. Trong khi chờ đợi ..." anh đặt ổ đĩa flash trên bàn. "Hãy coi đây là món quà. Một cái có bản thiết kế của công nghệ mà tôi vừa mô tả. Cái kia chứa cảnh quay từ camera áo giáp của người lính. Nếu ngày muốn thực sự nhìn thấy những gì chúng tôi phải đối mặt, tôi khuyên ngài nên xem chúng."
"Món quà của ngài rất hào phóng," Nowinski vui vẻ. "Ngài sẽ nhận được câu trả lời từ tôi trong vòng hai ngày." Ông đưa tay ra. " Hân hạnh được gặp ngài, Commander."
Anh nắm lấy bàn tay và cúi đầu. "Ngài cũng vậy, thưa Thủ tướng. Tôi hy vọng chúng ta trở thành đồng minh đáng tin cậy của nhau."
“Tương tự,” ông ta gật đầu, rồi quay đi. "Những người lính của tôi sẽ hộ tống ngài rời khỏi đây. Một ngày tốt lành, Commander."
Commander cảm thấy khá tốt khi được hộ tống ra ngoài. Sau khi xem xét, đây là cuộc gặp mặt thành công.
_______________________________________________________________________
Citadel, doanh trại
Abby cầm lấy khẩu súng trường và để nó vào lưng áo giáp. Càng dành nhiều thời gian mặc giáp, cô càng cảm thấy thoải mái hơn. Nó khiến cô cảm thấy được ... bảo vệ nhiều hơn. An toàn, được bao bọc, cô hiểu rõ hơn cơ thể người mỏng manh như thế nào và bất cứ điều gì cải thiện nó thường khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Chà, cô có lý do để làm vậy. Người ngoài hành tinh lúc này đang yên lặng, vì vậy cô quyết định dành thời gian để cải thiện khả năng bắn của mình. Và hy vọng tìm thấy tay bắn tỉa thầm lặng mà cô tò mò. Cô phải dậy sớm hơn nhiều so với bình thường, nhưng cô nghĩ rằng bản thân nên làm quen với điều đó. Chiến tranh càng kéo dài, cô càng phải bỏ ngủ nhiều hơn.
Cô vén tóc ra sau tai rồi kẹp chặt mũ giáp dưới cánh tay. Được rồi, cô đã sẵn sàng. Cẩn thận để không đánh thức bất cứ ai khác, cô lặng lẽ ra khỏi doanh trại và đi về phía t·rường b·ắn.
Hành lang lúc này im ắng vì mọi nhân viên đều đang ngủ. Cô tiếp tục đi và thấy Zhang đang đứng dựa lưng vào tường, mắt thì chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Cô đã không gặp anh ta kể từ lần cả hai gặp mặt Commander. Cô cho rằng anh ta sẽ làm gì đó liên quan đến những người lính, nhưng gần đây anh lại tập trung vào việc nào đó.
Anh phát hiện ra cô, hạ máy tính bảng xuống. "Specialist Gertrude," anh chào.
"Xin chào, Zhang," cô trả lời. "Đã lâu không gặp. Tôi cứ nghĩ anh rời đi rồi."
Anh lắc đầu. " Dạo này tôi... bận."
"À, tình báo XCOM," Abby nhớ lại. "Tình hình thế nào?"
Zhang lạc quan tuyên bố: “Nó sắp diễn ra theo chiều hướng tốt hơn. Tôi có ba nhiệm vụ được giao và nhờ Commander, có thể có thêm một số đặc vụ mới."
Cô đầu đầy khích lệ. Sau đó dừng. "Khoan." Cô nói như một cái gì đó giáng xuống. " Ba nhiệm vụ?"
" Đúng"
"Ừm..." Abby bắt đầu không chắc chắn. "Chỉ huy giao cho anh vị trí nào?"
"Giám đốc tình báo." Zhang trả lời nhanh gọn.
Cô chớp chớp mắt. " Xin chúc mừng. Tôi... không, mong đợi điều đó. Bảo sao anh có ánh mắt vậy sau cuộc gặp."
Zhang cười khúc khích. "Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên. Commander giao cho tôi việc xây dựng cục tình báo XCOM từ con số 0. Tôi còn một số vấn đề cần giải quyết, sau đó tôi sẽ tiếp cận một số người lính để chuyển công tác. "
Khá nhiều binh sĩ đến từ các lực lượng đặc biệt hoặc cơ quan tình báo, một kế hoạch thông minh. "Sáng suốt," cô nói với anh ta. " Anh đặc biệt nhắm tới ai chưa?"
Zhang đánh giá cô, nét mặt trở lại vẻ nghiêm nghị quen thuộc. "Tôi muốn giữ bí mật cho đến khi đưa ra quyết định cuối cùng."
"Ồ," cô giơ tay xin lỗi. "Xin lỗi, tôi không cố ý tọc mạch."
"Lời xin lỗi được chấp nhận," anh trả lời. "Tuy nhiên, cô nên biết rằng cô nằm trong danh sách trở thành đặc vụ tiềm năng của tôi."
Cô sửng sốt. "Tôi?" cô nói lắp bắp. "Tôi không biết gì về làm gián điệp ."
"Đúng. Cô cần được đào tạo chuyên sâu. Nhưng cô có tiềm năng, tôi không muốn lãng phí ."
Cô không thể nghĩ ra câu trả lời nên cô đứng ngây ngô ở đấy. "Đây chưa phải là quyết định cuối cùng," Zhang báo. "Nhưng hãy biết rằng cô đang được xem xét." Anh ta bắt đầu bỏ đi. "Tôi sẽ để cô đi. Bảo trọng, Specialist Gertrude."
"Yeah," Abby tự động trả lời. "Bảo trọng."
Cô bị kẹt trong tâm trí của mình. Zhang nhìn thấy gì ở cô mà khiến anh ta cân nhắc sử dụng cô khi có những người như Liam, Mira và Myra? Những cựu đặc vụ.
Abby cảm thấy vui khi bản thân được đánh giá cao. Nhưng thật vô lý, cô mới chỉ đang học cách làm người lính, chứ đừng nói đến học cách lén lút và âm thầm g·iết người. Hẳn là vì lý do khác... cô ấy nhận bản khá thông minh, nhưng nhìn xung quanh đây cô không khác gì con ngốc.Còn gì nữa ... cô thông thạo, giỏi quan sát và có trí nhớ tuyệt vời. Đó là tất cả để trở thành điệp viên?
Phải có thứ gì khác. Mặc dù ... có lẽ đó chỉ là câu nói đùa. Nếu là thật, thì Zhang muốn gì khi làm cô bối rối ? Anh ta nói thêm rằng bằng cách nào đó ngài chỉ huy đã giúp tuyển thêm nhiều đặc vụ, tại sao còn lại chọn cô?
Cô cau có. Sau cuộc nói chuyện ở hành lang, nó khiến cô ấy chán nản.
Cô nhận ra rằng cánh cửa dẫn đến t·rường b·ắn đang ở trước mặt cô. Xóa hết những câu hỏi trong đầu, cô đẩy cửa vào.
Cô đã gặp may. Anh chàng lính bắn tỉa thầm lặng đứng ở phía xa bên trái t·rường b·ắn, bắn súng của anh ta một cách đầy tính toán vào hình nộm ở nhiều khoảng cách khác nhau . Cô đưa tay về phía sau cầm lấy khẩu súng trường của mình và bước lên phía trước. Cô không muốn làm anh giật mình, nhưng không cảm thấy thoải mái khi trốn ở đằng sau đến khi anh ta nghỉ ngơi. Ít nhất cũng phải cho anh ta biết cô đang ở đây.
May mắn thay, cô ấy không phải là người bắt chuyện. Tay bắn tỉa nhận ra cô và ngừng bắn ngay lập tức rồi hạ v·ũ k·hí xuống. Cô hít một hơi thật sâu, không biết anh ta trả lời như thế nào. Cô nở một nụ cười. "Xin chào."
Cách đáp lại duy nhất của anh ta là nghiêng đầu về bên phải. May mắn thay, cô có chuyển tiếp tục." Tôi không thấy anh trong vài ngày, v·ết t·hương của anh đã lành chưa?"
Anh ta gật đầu, đặt khẩu súng xuống. Bỏ chiếc găng tay bên phải và xắn tay áo lên. Bước lại gần hơn, cô thấy một số vết sẹo bỏng do c·hất đ·ộc của những sinh vật biến hình gây ra, nhưng chúng sẽ biến mất trong vòng vài tuần.
"Tốt lắm, rất vui khi thấy anh khỏe lên"
Anh đeo lại chiếc găng tay và giữ ánh nhìn đầy ẩn ý về cô. Sự im lặng kéo dài cho đến khi Abby thở dài, cô ghét phải che giấu động cơ của mình "Ok," cô thừa nhận. "Tôi không ở đây chỉ để kiểm tra tình trạng của anh."
Anh dùng tay tạo chuyển động tròn ra hiệu cho cô tiếp tục. “Nghe này,” cô ngập ngừng bắt đầu. "Tôi không biết tại sao anh lại giả câm, không phải mối bận tâm của tôi. Nhưng trên chiến trường, đó là ý tưởng tồi tệ.
Anh ta dang rộng lòng bàn tay ra, thật ra không khó để đoán. Rõ ràng đang tự hỏi "tại sao?"
"Bởi vì nó nguy hiểm," cô giải thích. "Đối với anh hoặc những người trong đội. Vị trí của anh thường nhắc nhở cả đội về kẻ thù trước khi chạm mặt. Thật khó khi anh không nói."
Với tốc độ chóng mặt, anh ta rút khẩu súng lục bắn về hình nộm ở xa. Abby nhìn sang thì thấy một cái lỗ ở chính giữa . “Tôi hiểu rồi,” cô nói, quay lại phía anh. "Anh bắn súng rất giỏi không cần bàn . Nhưng im lặng sẽ không giúp ích được cho bất cứ ai.
Anh ta bắn súng lục mà không cần nhìn, lần này cái đầu hình nộm bị bắn trúng. "Anh đang cố nói điều gì vậy?" cô ấy hỏi. "Anh sẽ bắn tất cả kẻ địch trước khi chúng đến gần?"
Anh gật ngắn gọn. "Nếu anh bắn trượt ?" Cô chất vấn
Abby giật mình khi anh chàng cầm súng hướng về phía cô bắn. Những viên đạn sượt qua má cô khiến cô run rẩy. " Đúng.... anh không bao giờ bắn trượt..." Anh ta gật đầu và cất khẩu súng.
Khi nhịp tim của cô giảm xuống mức bình thường, cô can đảm tiếp tục. "Quan điểm của tôi vẫn như cũ, tôi muốn một cách giao tiếp với anh."
Anh ta nhìn lên trần nhà, trầm ngâm một lúc, rồi quay lại nhìn cô. Anh nhanh chóng thực hiện một số chuyển động nhanh với đôi tay của mình. Cô ngán ngẩm. " Chịu, tôi không biết ngôn ngữ tay trong q·uân đ·ội đâu"
[ Thế này thì sao] Cô chớp mắt khi tay anh di chuyển theo cách mà cô chưa từng thấy trong nhiều năm.
"Làm lại." Cô hỏi, để chắc chắn rằng .
Anh lại làm lần nữa. [hiểu chưa?]
"Anh biết ngôn ngữ ký hiệu" Cô không định tỏ ra quá ngạc nhiên.
Anh gật đầu rồi chỉ tay về phía cô để ra dấu.
Cô tin rằng bản thân đã hiểu. "Tôi từng phải chăm sóc những bệnh nhân tàn tật trước đây. Tôi không phải là chuyên gia, nhưng đủ để dùng "
Anh ta lại gật đầu. "Tại sao anh không sử dụng nó khi tôi đi vào?"
Anh nhún vai [ thiếu hiệu quả] anh thở dài. Cô đồng ý, trừ khi là người câm điếc thực sự thì họ ra dấu rất nhanh, còn gã này không chịu nói mà thôi, không phải dân chuyên. Anh ta dường như cũng thích cử chỉ, chuyển động hơn là sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Abby nhìn xung quanh. "Tại sao anh giấu mình ? Tôi thậm chí sẽ không biết tìm anh ở đâu nếu không có chỉ huy."
Anh ta lại nhún vai cân nhắc làm thế nào để truyền đạt những gì muốn nói trong một cử chỉ hoặc chuyển động. Không tìm được, anh ta đơn giản ra dấu [ tranh cãi]
"Tranh cãi gì?"
Anh chỉ vào biểu tượng trên cổ áo của mình sau đó chỉ vào cô. Cô đột nhiên cảm thấy nhớ về tất cả những gì cô đã nói khi anh ta ở bên cạnh một số nhận xét không hay cho lắm. . Anh ta đã nghe toàn bộ ?
Cô đỏ mặt. "À, tôi hiểu rồi. Xin lỗi về ý kiến của tôi trước đây."
Anh lắc đầu, chỉ vào cô, rồi vào đầu anh. “Tôi có lý do,” Abby đồng ý. "Nhưng thật sai lầm khi tự động phán xét ai đó vì quá khứ ."
Anh ta gật đầu một cái và dường như quyết định cuộc trò chuyện kết thúc khi anh ta cầm lấy khẩu súng bắn tỉa để bắt đầu tập luyện. Chuyện này diễn ra tốt hơn mong đợi. Ít nhất cô cũng có một cách giao tiếp, ngay cả khi anh ta không quen dùng.
Nhưng anh ta không phải là lý do duy nhất khiến cô đến đây. Thời gian để tập luyện trước nhiệm vụ tiếp theo. Cô nhắm vào một trong những hình nộm gần nhất và bắn một phát. Viên đạn xé toạc ngực hình nộm.
Cô vẫn phải bắn vài lần trước khi quen với độ giật. Đó là việc cần phải khắc phục. Đổi lại cô bắn khá ổn với lính mới. Cô tiếp tục bắn một cách bài bản, ít nhất bắn trúng mục tiêu trong hầu hết thời gian.
Một tiếng gõ vào hàng rào khiến cô mất tập trung. Cô nhìn sang tay bắn tỉa cách vài bước chân, anh ta chỉ vào khẩu súng trường. " Anh muốn dùng nó?" cô đoán. Anh ta gật.
"Được rồi." Cô đưa súng và nhìn anh ta ngắm nó trong vài giây trước khi bắt đầu nhắm mục tiêu. Anh ta nổ súng, không phải một viên nào giống như cô, mà là sấy đạn . Anh ta nhắm mục tiêu như một tháp pháo, chuyển từ mục tiêu này sang mục tiêu khác, bắn từng loạt một cách có phương pháp cho đến khi mục tiêu hình nộm đầy lỗ là lỗ. Anh dừng lại nhìn sang cô.
Abby không chắc anh ta ám chỉ gì. Anh ta đã chứng tỏ khả năng bắn hoàn hảo, chả nhẽ.
" Bắn liên tục?" cô hỏi. " Anh muốn tôi bắn liên tục."
Gật đầu.
Nó quá rõ ràng, điều hiển nhiên mà cô đã không nhận ra trước đây. Trong một cuộc chiến thực sự, cô sẽ không chỉ bắn một viên đạn vào kẻ thù. Đúng, cô phải bắn nhiều hơn thế.
“Cảm ơn,” cô nói với anh ta đầy chân thành. Lính bắn tỉa gật đầu và đưa lại khẩu súng trường cho cô. Cô nắm lấy nó và bắt đầu nhắm bắn. Lần này, cô sấn đạn thay vì bắn một viên duy nhất . Khẩu súng bắn khắp nơi, nhưng ít nhất một số viên đã trúng đích.
Cô thử lần hai, nhưng vẫn không tốt hơn la bao. Cô cảm thấy ai đó đang nắm lấy nòng súng và nhìn lên thì thấy anh chàng bắn tỉa đang cô định nòng súng. Anh di chuyển ngón tay cô sang một vị trí khác, đi vòng quanh điều chỉnh dáng bắn, báng súng làm sao cho chắc chắn trên vai cô hơn. Sau một hồi anh ra hiệu cho cô bắn lần thứ ba.
Lần này có sự khác biết đáng chú ý. Bắn vẫn rất tệ nhưng cô cảm thấy bản thân kiểm soát được khẩu súng tốt hơn nhiều. " Cảm ơn " cô nói, nhìn về phía người bắn tỉa, rồi thở dài.
Anh ta đã biến mất.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ,” cô hét lớn, hi vọng anh ta nghe thấy.
Chà, cô vẫn định tập tiếp. Bây giờ đã biết cách, hy vọng rằng bản thân có thể thực sự cải thiện khả năng bắn súng.