Chương 20 : Giấc mơ và quá khứ
Citadel
Commander đi dọc hành lang của Citadel trong lúc rắc cát trong đôi ủng khi đi tới phòng tình huống. Đã đến lúc nghĩ kế hoạch đối phó với Đức nếu sự hoảng loạn trong cộng đồng vẫn tiếp tục tăng lên. Lý do chưa thể tìm ra nhưng tình hình hiện tại không thể bỏ mặc được nữa. Anh cau mày khi rẽ về phía bên phải, tự nhủ bản thân là mình đã đi đúng hướng
Có gì đó kì lạ đang diễn ra.
Anh ở đâu trước đó vài phút? Từ phòng nhiệm vụ? hội trường? Anh không thể nhớ. Bây giờ Commander quan sát kĩ xung quanh liền nhận ra nhiều chi tiết kì lạ. Ánh sáng kém hơn, hành lang phủ đầy cát, các bức tường màu nâu thay vì màu xám lạnh lẽo của thép ở Citadel.
Trên hết, toàn bộ khu vực đều hoang vắng, không có tiếng máy móc, không có tiếng trò chuyện, nơi này sở hữu bầu không khí ngột ngạt đầy c·hết chóc.
À
Cuối cùng anh đã biết mình ở đâu. Căn cứ cũ trong cuộc chiến chống khủng bố năm đó, nằm sâu trong lãnh thổ ở Ả Rập Xê Út, Nếu anh ở đây thì cô ấy cũng vậy.
Anh đứng một mình trong khoảng thời gian không xác định cho đến khi cảm thấy bị theo dõi. Anh quay lại và thấy cô ở đó, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh thở dài. "Chào em, Farida."
Cô từ từ bước tới. "Em nghĩ rằng anh sẽ hạnh phúc hơn khi gặp em." Farida nói sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói của cô. Cô ấy không bao giờ bỏ được giọng Iran của mình, điều đó không khiến anh bận tâm vì nó rất dễ thương.
Anh giơ tay ra hiệu cho cô dừng lại. "Chúng ta từng giải quyết vấn đề này trước đây. Em biết tại sao."
“Anh cứ nói với em như vậy,” cô cố chấp. "Nhưng em không chắc anh tin điều đó."
"Em không còn nữa." Anh buồn bã nói.
" Và nó có khiến em lu mờ đi chút nào không? Em vẫn như những gì trong kí ức của anh."
Anh lắc đầu. "Cô chả giống vợ tôi chút nào."
Cô nở một nụ cười với khi tiến lại gần Commander hơn cho đến khi họ chỉ còn cách nhau vài cm. "Anh có chắc không?" Cô hỏi nhẹ nhàng khi dùng tay vuốt lên một bên khuôn mặt của anh.
Sự tiếp túc giúp anh lấy lại tỉnh táo, anh hất tay và đẩy Farida ra xa. " Đừng chạm vào tôi."
Cô giật mình, trừng mắt nhìn. " Không còn chút hào hiệp nào. Anh thay đổi rồi, em không hiểu tại sao cũng như chưa bao giờ thấy."
" Tôi thay đổi?" Anh hỏi một cách hoài nghi. " Còn cô thì sao?"
" Em luôn luôn thế ." Cô phân trần. " Là lỗi của anh do anh không nhận ra."
" Không " Anh lắc đầu. " Người tôi yêu không giống cô chút nào. Cô ấy tốt bụng, thông minh đầy lý trí còn cô xảo quyệt, cuồng tín."
" Thôi nào." Cô nói. " Một phần bên trong anh luôn tự hỏi em như thế này từ đầu, chả qua anh quá mù quáng, không dám nhìn vào bản chất thật của em."
"Cô sai rồi." Anh nói một cách thách thức.
Đôi mắt cứng cỏi của Farida nhìn thẳng vào Commander và nở nụ cười lạnh lùng. " Nếu tất cả chỉ là giấc mơ? Tại sao em lại ở đây? Tại sao không phải người vợ anh từng biết và yêu "
Anh im lặng.
"Bởi vì anh biết em đúng." Cô nói xong nhẹ nhàng bước lại gần.
" Tôi không biết. Có lẽ cô với vợ tôi là một. Nhưng cô không phải là người tôi yêu."
Commander đau lòng khi thấy vẻ mặt thất vọng của cô, nhưng anh tự nhủ bản thân phải cứng rắn.
" Em vẫn yêu anh." Cô nói. " Chưa bao giờ thay đổi."
Anh lắc đầu. " "Bây giờ cô cảm thấy thế nào không quan trọng. Cô đã đưa ra quyết định của mình và tôi đưa ra quyết định của tôi. Nếu thực sự yêu tôi, cô đã không làm thế. "
" Em không còn lựa chọn nào khác. " Cô bào chữa. " Anh là người biết rõ hơn ai hết là em sẽ làm mọi thứ vì gia đình mình."
Anh thực sự phát điên. " Còn tôi thì sao? Tôi là người thừa? Cô có biết cô đặt tôi vào nguy hiểm đến mức nào không? "
" Em biết anh sẽ sống sót." Cô giải thích. " Em cần thêm thời gian để thuyết phục anh."
" Cô thực sự bị ảo tưởng nếu nghĩ rằng nó mang lại hiệu quả. Mọi chuyện nên kết thúc ngay bây giờ."
" Anh biết làm thế nào mà. Nhưng liệu anh có muốn bóp cò lần nữa."
" Biến đi." Anh ra lệnh.
Farida tan biến, để lại anh một mình.
Cô ta sẽ trở lại. Chỉ có hai cách để kết thúc giấc mơ, mặc dù trên thực tế anh có thể thay đổi nó theo ý muốn, nhưng thực ra lại vô ích. Tiềm thức của bản thân đã chống lại anh, nó luôn hiển thị tất cả mọi kế hoạch được soạn ra từ trước. Cảm giác khó chiu, nhưng chả để làm gì vì nó thật vô nghĩa khi tự đi tức giận với chính bản thân mình theo đúng nghĩa đen. Thực tế, những giấc mơ dạng này là kiểu tự mình tranh cãi với bản thân.
Commander lắc đầu. Đến lúc xem giấc mơ này mang đến cho anh điều gì. Anh tiếp tục đi về phía trước trong các hang đá tưởng như vô tận. Khi đi qua anh thỉnh thoảng nghe thấy tiếng những người đồng đội từng sát cánh. Anh cũng thấy luôn cả hình bóng bản thân ở căn phòng liền kề, khiến anh nhận ra mình đang lướt qua các kí ức.
Con đường anh đi bắt đầu trở nên dốc hơn, đích đến đã gần kề. Mặt trời ở sa mạc làm anh lóa mắt khi anh bước ra bên ngoài. Anh đưa tay che đi ánh sáng chói lòa và dùng ý chí để hạ thấp mặt trời xuống. Khi anh hạ cánh tay xuống,bầu trời đaz chạng vạng. Giá như anh có thể kiểm soát được người mà anh nói chuyện trong những giấc mơ này.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, anh nhìn quanh sa mạc rộng mở khi gió quất cát vào quần và ủng của anh. Tay anh bất giác thò xuống nắm lấy khẩu súng lục luôn đồng hành cùng mình. Anh cởi bao đựng và nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
Một viên đạn, như thường lệ.
Anh quan sát nó, biến nó thành khẩu súng laze mới nhất ở phòng thí nghiệm. Anh đặt nó vào trong bao súng cũng đã biến to hơn cho phù hợp. Nhìn xuống dưới cồn cát anh phát hiện ra những cây thánh giá. 20 cây thánh giá trên sa mạc trống trải, mỗi cây có một cái xác của đồng đội anh. Da bị cát xé rách, cơ thể tong teo đến da bọc xương do mất nước và đói. Máu khô ở trên cổ tay, chân của họ.
Commander quan sát họ trong vài phút. " Tôi ở đây" anh không nói với ai cụ thể. Anh được dẫn đến đây là có lý do, mặc dù ở đây thời gian không có ý nghĩa gì, nhưng anh cũng không muốn lãng phí nó.
Một tiếng cót két, người đàn ông trên cây thánh giá ngẩng đầu lên, khuôn mặt rách rưới thối rửa không ngăn cản Commander nhận ra anh ta. Ethan Delger, đội phó, cánh tay phải của Commander.
" Tại sao ngài còn sống?" Ethan hỏi, giọng nói yếu ớt khàn khàn.
Commander thở dài. " Câu hỏi hay. Hội đồng tin rằng một ngày nào đó họ có thể cần tôi. Nhưng tôi không biết chắc."
"Ngài đã nói dối chúng tôi," Ethan tiếp tục. "Chúng tôi đã tin tưởng ngài."
" Tôi không bao giờ nói dối cậu. Tôi giành được sự tin tưởng của cậu."
Người đàn ông bật ra một tiếng cười khô héo." "Vậy hãy nói cho tôi biết, tại sao chúng tôi lại c·hết?"
Cái xác của Ethan xé toạc cả cánh tay của anh trên thánh giá, tiếng thịt dứt ra không tự nhiên cùng với tiếng xương va vào những chiếc đinh cắm trên bàn tay. Anh ta cũng làm thế với chân của minh.
Không còn bị trói buộc, anh ta tiếp cận Commander, n·gười c·hết và người sống đối diện nhau. Ethan nhìn với ánh mắt đầy c·hết chóc, trong khi Commander đứng thẳng lưng sẵn sàng cho tất cả.
"Tôi không ngờ họ sẽ hành quyết cậu," Commander thừa nhận. "Thỏa thuận là tôi tự nộp mình và mọi người được tự do. Cậu biết đấy."
"Và ngài thực sự mong đợi chúng làm theo," Ethan nghi ngờ. "Ngài, người liên tục nói về Liên hợp quốc không đáng tin cậy và chuyên quyền. Ngài biết điều gì sẽ xảy ra nhưng ngài vẫn đâm đầu vào."
“Đó là một sai lầm,” anh buồn bã. "Một điều mà tôi luôn hối tiếc mỗi ngày. Cứ kéo dài thì tất cả mọi người cũng sẽ bị săn lùng. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoành thành. Tôi nghĩ cách này cho phép tất cả có cơ hội tự do trở lại."
" Trong khi ngài bị nhốt trong nhà tù, chúng tôi bị gửi đến những địa ngục trần gian. Mọi người bị bỏ đói, t·ra t·ấn, t·hiêu s·ống những gì đã làm. Ngài chính là nguyên nhân."
" Tất cả chúng ta đều đồng ý." Comamnder la lên. " Tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi chỉ làm vậy nếu mọi người đồng ý. Và mọi người đã làm như vậy!"
Cái xác lắc đầu, cười khúc khích. "Ngài mong đợi gì? Rằng mọi người sẽ chống lại vị tư lệnh vĩ đại, người dẫn đầu một cuộc c·hiến t·ranh làm rung chuyển toàn thế giới ?"
"Tôi không đưa ra quyết định đơn phương và cậu biết!" Chỉ huy đáp trả, sự tức giận ngày càng tăng trong mắt anh ta. "Tất cả mọi người, bao gồm cả cậu đã đồng ý với tôi vì cậu tin tưởng tôi!"
"Tin tưởng? Ngài tin rằng chúng tôi tin ngài ?" Ethan lắc đầu. " Ngài tin rằng chúng tôi theo ngài vì một mục đích lớn lao nào đó để bảo vệ thế giới? Ngài tin rằng chúng tôi theo ngài vì khả năng lãnh đạo của ngài và thứ gọi là tình bạn?"
Ethan tiến một bước . "Chúng tôi theo ngài vì chúng tôi sợ."
" Tôi?"
"Còn ai nữa? Chúng tôi thấy những gì ngài có thể làm được. Chúng tôi thấy ngài hủy diệt Ả Rập Xê-út, Caliphate, Mecca; chúng tôi biết cách ngài đối phó với bất kỳ ai mà ngài coi là kẻ phản bội. Tại sao chúng tôi lại sẵn sàng tàn sát hàng nghìn người vô tội theo lệnh của một người? "
"Cậu không có thật," Commander tuyên bố, như một sự biện hộ. "Và cậu đã nhầm. Tôi luôn làm việc chăm chỉ để đảm bảo rằng tôi không như vậy."
"Tôi có tồn tại hay không liệu có quan trọng ?" Ethan hỏi. "Bởi vì nếu tôi ở đây, thì ngài tin đã ở một mức độ nào đó"
"Và cậu có bất kỳ bằng chứng?" Commander yêu cầu. "Hay chỉ nói câu này để dằn mặt tôi?"
"Ngài có?" Ethan đá[ trả. "Làm thế nào ngài biết mọi người tôn kính ngài nhiều như ngài nghĩ? "
"Không ai 'tôn kính' tôi," Commander trả lời gay gắt. "Tôi không chỉ huy bằng nỗi sợ hãi. Nếu ai đó không muốn thực hiện mệnh lệnh của tôi, tôi tìm một người khác thay thế. Nếu ai có vấn đề, chúng tôi nói chuyện với nhau. Cậu biết đấy, chúng ta đã làm việc cùng nhau, từng tranh luận nhiều lần nhưng cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề. Việc cậu khẳng định rằng mọi người làm theo lệnh của tôi vì sợ hãi là thiếu sót và không chính xác. "
Cổ Ethen kêu lên một tiếng rắc. " Nhưng ngài có biết chắc chắn không? "
" Không"
" Một khi anh chấp nhận sự thật, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn." Farida xuất hiện đằng sau lưng Commander, anh quay lại để thấy cô trong bộ đồ mà cô đã mặc trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.
"Chào mừng trở lại," Commander chào đón.
" Đuổi em đi thật thô lỗ" cô nói. "Anh biết em sẽ trở lại."
" Tôi mong muốn chút bình yên, mà có cô bên cạnh thì điều đó là bất khả thi."
Cô ấy cau mày. "Tại sao anh chống lạ bọn em ? Tại sao anh không chấp nhận em là ai và những gì anh đã làm?"
" Bởi vì cô là hồn ma hay bất cứ cái quỷ gì đi nữa tôi không quan tâm. Tôi không biết tại sao cô lại xuất hiện, cũng không biết tại sao tôi liên tục bị dày vò. Nhưng giấc mơ này diễn ra đủ lâu rồi, đã đến lúc kết thúc."
" Đừng bác bỏ mọi thứ chúng tôi nói vì ngài bất mãn." Ethan cảnh báo. " Với sự chỉ dẫn của ngài, những người hiện tại theo ngài rồi cũng có kết cục tương tự như chúng tôi mà thôi." Anh ta vẩy tay, tất cả xác c·hết trên thánh giá biến thành Bradford, Shen, Zhang, Abby, Patricia, Luke.
Vahlen.
"Ngài sẽ dẫn họ đến c·ái c·hết" Ethan báo trước . "Giống như chúng tôi."
"Anh lại trở nên mù quáng không biết họ thực sự là ai," Farida nói. "Rồi anh sẽ g·iết họ, như đã g·iết em."
Commander cầm khẩu súng lục nhắm vào người phụ nữ trông giống như vợ anh ta. "Tạm biệt, Farida". Sau đó bóp cò, tia laze xuyên thủng một lỗ xuyên qua đầu và cô gục xuống đất, khói bốc lên từ v·ết t·hương.
________________________________________________________________________
Citadel, văn phòng chỉ huy
Anh thức giấc, nhanh chóng ngồi dậy, cơn buồn ngủ không còn trong tâm trí anh.
Những giấc mơ trở nên tồi tệ và thường xuyên hơn kể từ khi nắm quyền chỉ huy XCOM. Anh có thể đếm số lần đã ngủ được mà không có chúng. Mọi chuyện không tồi tệ như thế này khi anh ở trong tù. Chắc chắn rồi, thỉnh thoảng vẫn có, nhưng nhìn chung nó không phải là một vấn đề.
Chính những lúc như thế này, anh ghen tị với những người quên đi giấc mơ của mình khi tỉnh dậy hoặc không nhận ra rằng đã có bất kỳ giấc mơ nào. Có rất nhiều người mong muốn trải nghiệm lucid dream, nhưng khi trải qua trăm lần thì nó thực sự rất rất tệ. Trẻ con có thể thích nhưng người lớn thì không.
Nhưng bạn không thể kiểm soát ai hoặc những gì xuất hiện. Bạn có thể loại bỏ chúng tạm thời hoặc trì hoãn những gì tiềm thức đang cố gắng cho bạn thấy, nhưng cuối cùng, bạn bị mắc kẹt cho đến khi một sự kiện nhất định được kích hoạt. Những giấc mơ của anh cũng theo một mô hình tương tự: anh phải c·hết, hoặc g·iết người khác.
Anh thở dài và đi mặc quần áo. Ít nhất thì giấc ngủ này khá lâu, sáu giờ. Cơ thể có được thời gian nghỉ ngơi cần thiết. Ít nhất anh có đủ sức bắt đầu làm những dự định trong ngày hôm nay. Nếu cơ thể cho phép, anh hy vọng sẽ giành được một số lợi ích, từ từ gỡ bỏ ảnh hưởng của hội đồng lên XCOM và đối phó với tình hình ở Đức.
Công việc đầu tiên là nhờ Bradford kết nối tới Đức và Israel. Tiếp theo, anh tập hợp hội đồng nội bộ, bàn kế hoạch cho tương lai.