Chương 19: Luke, Mira, Commander và Vahlen
Citadel, sảnh ăn
Abby mong chờ được giải lao
Uầy, bất cứ cái gì ở sảnh ăn thì nó mùi thơm tuyệt vời, hơn hẳn các bữa ăn nhàm chán trước đây. Cô lấy một cái khay và đi xem thực đơn có sẵn.
Đôi mắt cô mở to khi một loạt đồ ăn Trung Quốc bày ra trước mặt một thứ không được nhìn thấy trong nhiều tháng.
“Chúc ngon miệng,” một người đàn ông có gốc Trung Hoa tươi cười nói với cô. "Tôi có thể không có động lực để nấu ăn thêm một lần nữa, nấu ăn quá cực nhọc."
Abby nhìn anh ta, sau đó khuôn mặt cô sáng lên với sự công nhận. "Afif Lim, đúng không? Cậu ở trong nhiệm vụ trước."
Anh gật đầu." Vâng, cô Gertrude. Rất hân hạnh được gặp."
Cô mỉm cười và bắt tay anh. "Tôi cũng vậy, không ngờ là cậu biết nấu ăn."
“Đó là sở thích,” anh trả lời. " Nhưng được nhiều người đánh giá cao."
" Chắc chắn mọi người sẽ ăn ngon miệng, tôi đảm bảo."
" Hy vọng là vậy. Với những gì đang diễn ra, một bữa ăn ngon có thể giúp tinh thần lên cao."
"Chúng tôi rất cảm kích." Cô nói với anh một cách chân thành.
" Chúc ngon miệng, cô Gertrude" Afif nói khi bước vào bếp. " Bây giờ tôi phải chuẩn bị cho đồ ăn cho lượt người tiếp theo". Abby vẫy tay chào và lấy thức ăn. Hôm nay có vẻ đông hơn thường ngày hoặc nó luôn đông như vậy mà cô không để ý. Abby phát hiện ra Liam và Myra đang ngồi ăn cùng nhau nên quyết định tham gia.
Liam nhìn thấy, ngồi dịch ra một bên."Abby, rất vui được gặp. Nghe nói cô có một ca vất vả."
“Anh có thể nói như vậy,” cô lẩm bẩm khi ngồi xuống. "Cả hai người họ sẽ ổn thôi."
"Trông cậu thật mệt mỏi," Myra vừa ăn vừa nói.
" Đúng thế" Abby thừa nhận. " Lâu rồi tôi mới có một ca trực dài như vậy"
" Đổi lại, đêm nay cậu sẽ ngủ ngon." Myra trả lời
"Với điều kiện người ngoài hành tinh không gửi UFO hoặc b·ắt c·óc thị trấn nào đó," Abby nói. "Hy vọng chúng cũng biết nghỉ"
"Không có khả năng," Liam lưu ý trong khi ăn. "Tôi mong đợi trả đũa, chúng đang thất bại liên tiếp, chúng cần biểu hiện sức mạnh"
Abby lườm Liam. " Cảm ơn"
" Cậu có biết gì về sinh vật mới không?" Myra hỏi, nghiêng người về phía trước. "Các xác c·hết được giao tới công xưởng trước khi bất kỳ ai có thể nhìn rõ."
" Shaw cần nghỉ ngơi, còn Roman thì nói không ngừng." Abby trả lời khi gắp đồ ăn. " Anh ta mô tả nó là một con mực máy khổng lồ biết tàng hình. Từ đầu tôi nghĩ anh ta mê sảng, nhưng Mira xác nhận mô tả chính xác."
"Tôi tự hỏi điều gì đã thúc đẩy quyết định thiết kế đó," Myra cười khúc khích. "Một tên nào đó ở trụ sở người ngoài hành tinh quyết định rằng hình ảnh gây sợ hãi trong trái tim chúng ta là một con mực."
"Tôi cảm thấy không đáng cười," Liam nói với cô ấy. "Từ mô tả, đây là một sinh vật được thiết kế để t·ấn c·ông những người lính bị cô lập. Một c·ái c·hết đau đớn và từ từ."
"Anh ta nói rằng mình bị b·óp c·ổ" Abby xác nhận. "Có vết bầm tím nặng trên cánh tay và cổ họng của . Nó cũng phun một số loại khí gây ngạt vào người làm tắc nghẽn phổi của anh ta. Đến giờ vẫn bị khó thở."
"Khủng kh·iếp" Myra bình luận. "Được rồi, tôi rút lại. Tôi đoán mực có thể hơi đáng sợ."
Abby định trả lời thì phát hiện một người mới bước vào. "Nhìn ai kìa." Cô ấy ra hiệu về phía người phụ nữ.
Myra nhướng mày. " Tiến sĩ Vahlen? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy bên ngoài phòng thí nghiệm. Tôi thề rằng cô ấy sống ở đó."
Abby cắn chặt môi. Cô hiện tại không có hảo cảm với người phụ nữ này. Cô cho phép Vahlen quan sát cuộc phẫu thuật của Shaw vì cô ta muốn có dữ liệu về việc plasma gây tổn hại đến cơ thể ra sao. Nhưng Vahlen nhiều lần gián đoạn ca phẫu thuật để có kết quả chính xác hơn.
Tất nhiên Abby không cho phép, và có ý định đuổi Vahlen ra ngoài. Vahlen đành chấp nhận đứng phía sau, không can thiệp nữa.
Bất cứ ai đề nghị trì hoãn một cuộc phẫu thuật để thu thập thêm thông tin đều là một kẻ vô tâm. Đó là một khía cạnh của Vahlen mà cô không nghĩ là tồn tại. Ấn tượng ban đầu của cô đó là một người phụ nữ thông minh và năng động, quan tâm sâu sắc đến công việc của mình. Bây giờ cô ấy trong thâm tâm Abby như một người phụ nữ chỉ quan tâm đến công việc của mình, dù phải trả giá bằng mạng người khác.
Có thể không công bằng khi đánh giá một người chỉ qua về một việc, nhưng Aabby không thể gạt nó ra khỏi đầu mình.
" Có lẽ cô ta đến để ăn" Abby trả lời
Myra không nghĩ vây. " Không thể nào, tôi nghi ngờ việc đó."
3 người thấy Vahlen ngồi một bàn trống. " Đoán chừng, cô ấy cũng không muốn ngồi cùng ai"
" Mira và cô ta nên lập hội" Myra bình luận. Abby nhìn quanh thấy Mira cũng đang ngồi một mình. Không ngạc nhiên.
"Mọi chuyện giữa hai người thế nào?" Cô hỏi. "Tôi nghe nói rằng hai người ... đã cãi nhau."
"Ít nhiều được giải quyết," Myra thở dài. "Tôi đã xin lỗi cô ấy vì những gì tôi nói. Cô ấy chấp nhận và bỏ đi. Tốt hơn tôi mong đợi"
"Tốt rồi," Liam tham gia. " Hai người hành xử như người lớn."
" Yeah, nhưng hãy coi đó như một lời cảnh báo. Đừng nhắc tới Commander trước mặt Mira"
“Nói đến cô ấy,” Liam xen vào. " Cô ấy không còn đơn độc nữa"
Abby nhìn sang đầy ngạc nhiên. Luke Warner ngồi với Mira. "Anh ta đang làm gì vậy?" Cô tự hỏi lớn tiếng.
“Có lẽ chỉ là thân thiện thôi,” Myra gợi ý. "Tôi tự hỏi sẽ mất bao lâu để anh ấy nhận ra rằng cô ta không phải là một người thích xã giao, kết bạn"
" Dù sao anh ấy cũng cố gắng." Abby nói. " Mặc dù có chút vô ích"
"Bây giờ," Myra chuyển sự chú ý trở lại Liam. "Nói tới chuyện khấc " Myra gật đầu về phía Abby. "Cậu nói rằng đội nghiên cứu của tiến sĩ Vahlen đạt được bước đột phá, phải không?"
Liam trả lời. " Cô ta và ngài Shen gì đó về v·ũ k·hí laze"
Abby thì thầm. " Họ giải quyết được vấn đề tản nhiệt?"
"Không biết," Liam nói. "Tôi vừa nói chuyện với một kĩ sư. Hai người họ đều đang thử nghiệm một nguyên mẫu ban đầu. Anh ấy nói với tôi rằng ngài Shen sẽ sớm báo cáo kết quả cho chỉ huy."
" Ngon lành" Myra cười sung sướng. " Công nghệ mới luôn khiến tôi thích thú"
“Tôi hy vọng họ không chỉ áp dụng nó cho v·ũ k·hí,” Abby tự hỏi. "Công nghệ laze giúp ích rất nhiều đến lĩnh vực y tế. Nó có thể cứu mạng sống rất nhiều người."
Liam trầm ngâm. " Tôi cho là chỉ huy sẽ không để công nghệ này lọt ra ngoài chừng nào c·hiến t·ranh với người ngoài hành tinh chưa kết thúc. Một mặt nó có thể giúp ích cho thế giới, một mặt sẽ có những nước áp dụng để giải quyết mẫu thuẫn, phát động c·hiến t·ranh. Một cuộc chạy đua vũ trang là điều cần tránh trong lúc này."
"Ghét phải đồng ý, nhưng Liam có lý," Myra thành thật. "Ngay cả khi chỉ huy không để v·ũ k·hí laze ra bên ngoài, nó sẽ không khó để tái tạo. Với việc tản nhiệt được giải quyết, nhữnh quốc gia lớn không mất nhiều thời gian để phát triển v·ũ k·hí laze của riêng họ."
"Ai ngu ngốc đến mức bắt đầu một cuộc c·hiến t·ranh bây giờ?" Abby nghi ngờ hỏi. "Họ không nhận ra người ngoài hành tinh đang xâm lược?"
“Các quốc gia không nằm trong hội đồng,” Liam trả lời chậm rãi. "Rõ ràng nhất là Trung Đông đang suy yếu một thời cơ chín muồi để chinh phục và lý do duy nhất mà Israel không bắt đầu chinh phục khu vực đó là vì sợ thế giới đoàn kết chống lại họ. Họ đã phải đối mặt với đủ phản ứng dữ dội từ việc bình định Pal·estine. "
" À đúng" Myra gật đầu hồi tưởng.
Abby nghi ngờ. " Israel có đáng trở thành mối quan tâm không? Đất nước này nhỏ mà"
" To nhỏ không phải vấn đề." Liam giải thích. " Quan trọng là chất. Họ có sự phát triển vượt bậc trong vài thập kỉ qua. Nếu Israel phát triển v·ũ k·hí laze đầu tiên, Trung Đông nằm trong tay họ chỉ là vấn đề thời gian."
"Ngoại trừ việc Israel không có đủ quân lực để chinh phục dù chỉ một nửa Trung Đông" Myra chỉ ra. "Không quan trọng q·uân đ·ội của họ tốt như thế nào. Họ sẽ mất tất cả mọi thứ đơn giản là vì họ không thể kiểm soát được dân chúng."
“Đó không phải là cách họ vận hành,” Liam lắc đầu. "Israel không tiến hành c·hiến t·ranh như Mỹ hay Nga. Họ sử dụng chiến thuật du kích tăng cường; á·m s·át, p·há h·oại, gây bất ổn cho chính phủ hiện tại cho đến khi người dân gần như cầu xin họ xâm lược. Lý do duy nhất họ để Pal·estine còn thoi thóp như một thông điệp tới LHQ. "
"Và ở đây, tôi cho rằng Israel là một quốc gia nhỏ bé, không quan trọng trong lịch sử." Abby lắc đầu. "Ý tôi là, tôi biết về Pal·estine, nhưng nghĩ họ nguy hiểm như vậy."
Myra ngáp. " Tôi ghét chính trị"
"Vì vậy, ngoài Israel, còn ai khác đủ ngu ngốc để gây một cuộc chiến bây giờ?" Abby hỏi Liam.
"Triều Tiên," là câu trả lời ngay lập tức của Liam. "Israel có thể không tham gia nếu họ biết về mối đe dọa từ người ngoài hành tinh. Triều Tiên coi đó là cơ hội."
"Tôi cho rằng họ xâm lược Hàn Quốc trước." Abby đoán.
Liam cau mày. " Không cần thiết, Hàn Quốc quá yếu. Nếu muốn, họ có thể xâm lược Hàn Quốc trong vòng một tháng. Lý do duy nhất mà Triều Tiên không làm là sợ bị trả thù. Xâm lược Hàn Quốc chủ yếu mang tính biểu tượng. "
Myra bặm môi. "Vậy thì với nước nào?"
Liam nở một nụ cười nghiệt ngã. "Trung Quốc. Họ sống hay c·hết theo lệnh của chính phủ Trung Quốc, và họ ghét phải dựa dẫm."
Abby không tin." Đó là hành động t·ự s·át. Trung Quốc sẽ hoàn toàn nghiền nát Triều Tiên, kể cả khi Triều Tiên có vũ khi laze"
“Tôi có khuynh hướng đồng ý, nhưng Lãnh tụ tối cao là một k·ẻ g·ian xảo,” Liam cảnh báo. " Hắn không ngu ngốc đến mức t·ấn c·ông trực tiếp Trung Quốc, trong thời gian đầu. Nhưng nếu có thời gian và nguồn lực ... thì tôi không biết."
"Câu trả lời sẽ rõ trong tương lại." Myra tự hỏi. "Thế XCOM có tham gia không?"
“Đó không phải là mục đích của chúng ta,” Abby tuyên bố. "Chúng ta không thể chống lại hai cuộc chiến một lúc."
"Nhưng chúng ta có thể thực sự bỏ qua ảnh hưởng của nó?" Liam đặt câu hỏi. "Tôi nghi ngờ rằng Hội đồng sẽ đồng ý, nhưng chỉ huy thì không nói trước được."
" Chọc giận hội đồng?" Myra đặt câu hỏi. "Không có khả năng."
" Vừa nhắc đến." Liam ngắt lời, giọng nói của anh đầy ngạc nhiên. " Ngài ấy kìa"
Abby quay lại và thấy Commander tự mình lấy thức ăn trong sự nhạc nhiên của đầu bếp . Anh bắt đầu bước đến chiếc bàn mà Vahlen đang ngồi. Những người lính dường như không biết nên chào hay không. Anh ấy dường như không bận tâm, vài giây sau ba người quay lại cuộc trò chuyện của mình.
"Vậy là chúng ta đã tại sao tiến sĩ Vahlen ở đây." Myra lưu ý khi cả hai bắt đầu nói chuyện.
" Chắc về đột phá " Liam đoán
Abby không chắc. Đây không phải là nơi tốt nhất để thảo luận về công việc. Vahlen mỉm cười trước điều Commander nói. Hừ! Không, có lẽ là nói chuyện bình thường thôi. Phải thừa nhận điều gì đó mà cô chưa thấy ở hai người này.
_________________________________________________________________________________________
Luke ngạc nhiên về bữa ăn ngày hôm nay, so với nhà tù, đồ ăn ở đây thật tuyệt vời. Lấy được thức ăn, ánh mắt của anh quét khắp căn phòng, tìm kiếm một vị trí thoáng đãng.
Anh thấy Mira đang ngồi một mình, đây là cơ hội tốt vì lần trước cả hai chưa thực sự kết thúc cuộc trò chuyện. Tuy nhiên anh chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, nhưng anh cảm thấy không nên mặc kệ người nào đó chỉ vì họ là người đơn độc.
Luke bước tới đối diện cô. "Không phiền nếu tôi ngồi ở đây?" anh hỏi.
Cô trả lời " Nếu anh muốn." Với chiếc khăn trùm đầu che kín đi mọi cảm xúc của cô ấy.
Anh ngồi xuống bắt đầu ăn, để ý rằng Mira hầu như không đụng vào thức ăn của cô ấy. "Tôi nghe nói nhiệm vụ đã thành công," anh nói để bắt đầu cuộc trò chuyện. "Tất nhiên là với một số b·ị t·hương."
"Đúng," Mira nói." Nhiệm vụ có thể diễn ra tốt hơn, nhưng những gì chúng tôi thu thập được thì nguy hiểm này chấp nhận được."
“Chúc mừng” anh trả lời, tự hỏi tại sao cô không đề cập đến những v·ết t·hương. "Tôi cho rằng mọi người bây giờ đều ổn?"
" Ừ" Mira trả lời, không có một chút cảm xúc nào. "Shawn và Roman sẽ bình phục hoàn toàn."
" Cô dường như không quan tâm?" Anh lưu ý.
Cô ngước nhìn anh, ánh sáng soi rõ một phần khuôn mặt bị hủy của cô. "Tại sao tôi phải quan tâm? Họ sẽ hồi phục, tôi thấy lãng phí thời gian và sức lực vào một việc vô nghĩa."
Vẫn y như lần trước. " Tuy nhiên, Shaw gần như đ·ã c·hết, tôi cho rằng quan tâm một chút là cần thiết."
“Anh và hầu hết mọi người,” Mira thừa nhận. "Tôi đã đến thăm Shaw để xác nhận tình trạng. Tôi đảm bảo không có lý do gì để lo lắng."
"Vậy rốt cuộc là cô có quan tâm."
"Tôi quan tâm đến nhiều hơn một người," Mira trả lời. "Các binh lính phản ứng tốt khi họ biết rằng cấp trên quan tâm đến sức khỏe của họ. Đến thăm Shawn sẽ giúp thúc đẩy sĩ khí. Việc này quan trọng hơn ý kiến cá nhân của tôi."
Giọng điệu bình thường và những lời nói đầy tính toán của Mira thật đáng lo ngại. Anh đặc biệt không thích cách cô ấy thao túng, ngay cả khi nó có thể giúp ích cho toàn bộ. Một cảm giác không trung thực.
“Tôi hiểu rồi,” Luke trả lời. "Không hẳn như tôi mong đợi."
"Anh muốn tôi nói dối không?" Cô đặt câu hỏi.
“À thì...” anh ngập ngừng. "Có vẻ như cô đã nói dối."
"Tôi không," cô biện hộ. "Tôi nói với anh điều gì sẽ xảy ra khi đến thăm Shawn. Lý do của tôi không điển hình nhưng có tác dụng tương tự."
" Ừ, cô nói có lý, nhưng vẫn là thao túng." Anh chỉ ra
"Chắc chắn. Nhưng tôi không ngại sử dụng nó nếu nó có lợi cho XCOM."
" Hãy cho tôi biết." Luke nghiêm túc. " Cô làm lớn việc sống tách biệt và vô cảm với mọi người, việc này tốt mọi người hay cho riêng cô?"
Mira khoang tay, ngẫm nghĩ trong vài giây. Luke tự hỏi câu hỏi này quá cá nhân hay có ý xúc phạm không. Dù vậy, cô ấy vẫn trả lời." Cả hai. Chiến thuật của tôi ưu tiên các mục đích của XCOM và nhiệm vụ hiện tại. Bên cạnh đó, tôi tự tin rằng tôi là chỉ huy tốt hơn trước đây rất nhiều. Đúng, một phần là vì lý do cá nhân, nhưng khách quan mà nói thì tôi bây giờ là một siêu chiến binh."
" Vậy, trước đây cô không thế này?"
"Đúng," cô trả lời một cách trung lập. "Tôi giống anh, thân thiện và có lý tưởng."
" Cô có từng nghĩ những người quan tâm đến cô muốn cô trở thành như thế này sao?" Luke hỏi
" Tôi không biết, nhưng tôi không để ý kiến n·gười đ·ã k·huất ảnh hưởng đến bản thân. Nếu tôi ngày xưa được như bây giờ, họ chắc vẫn còn sống."
" Hãy kể cho tôi biết cô trốn thoát Caliphate như thế nào?" Luke rất muốn biết quá khứ của Mira
Mira vén tay áo lên để lộ cổ tay, hiện lên một vết sẹo lởm chởm trên làn nâu da sần sùi. " Đây là rủi ro có tính toán" Cô giải thích." "Vào thời điểm đó, tôi biết là không có ai đến cứu. Mossad từ chối mọi hành động giải cứu tôi phải tự lo liệu. Caliphate đã có được những gì chúng muốn và bỏ đi mặc kệ tôi c·hết đói hay c·hết khát. Tôi không còn giá trị lợi dụng.
Tôi biết lũ lính canh thường xuyên kiểm tra. Vài phút trước khi chúng đến, tôi cắt cổ tay giả vờ t·ự t·ử. Tôi để máu chảy đủ nhiều cho giống thật, sau đó cuốn một mảnh giẻ để cầm máu, tôi cũng rạch một vết nhỏ trên cổ họng, rất nông, nhưng đã bôi máu quanh cổ để lừa chúng.
Lũ lính canh dường như đã tin hoặc chúng không quan tâm. Chúng ném tôi vào đống xác đang thối rữa. Tôi kiệt sức, loạng choáng bò ra khỏi đống xác tiến về phía trước, chỉ mong tìm được nơi để ở lại.
May mắn đã mỉm cười, một bác sĩ ở thị trấn nhỏ cứu tôi và giúp tôi trở về Tel Aviv. Đó là toàn bộ câu chuyện trốn thoát đầy cảm hứng của tôi."
Anh lắc đầu ngạc nhiên. "Thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào cô vẫn còn sống."
" Tôi học được rất nhiều trong những hang động đó." Mira cúi gầm xuống. " Và cái giá của việc trốn thoát không nhỏ."
" Ý cô là gì?"
Cô giải thích " Tôi hoàn toàn mất cảm giác ở cánh tay phải. Đau đớn, lạnh hay nóng... mọi cảm giác đều không còn."
“Vậy cô đã làm gì tiếp theo,” anh hỏi. "Nếu không phiền trả lời."
" Không sao. Tôi biết vị trí nơi giam giữ của Caliphate. Ngay khi hồi phục, tôi dẫn đầu cuộc t·ấn c·ông, g·iết không để một tên nào sống sót"
" Tôi tưởng tượng ra trả thù rất thỏa mãn" Luke giả định
"Chúng xử tử tù nhân ngay sau khi chúng tôi t·ấn c·ông," cô trả lời thẳng thừng. "Tất cả những người tôi hy vọng giải cứu đều c·hết. Cảm giác thỏa mãn? Có, nhưng không nhiều như anh nghĩ."
Anh thở dài. "Tôi hiểu cô muốn nói gì."
" Những kẻ may mắn sống sót sau cuộc đọ súng đều được xếp thành hàng để xử tử. Tất cả ngoại trừ tên chỉ huy, tôi gửi hắn đến cho Commander làm quà tặng."
" Tôi ngạc nhiên là cô để chúng c·hết dễ dàng như vậy"
" Tôi từng dành rất nhiều thời gian để tưởng tượng những gì tôi sẽ làm với chúng khi tôi quay trở lại." Mira thừa nhận. "Tôi có đầy đủ lệnh trừng phạt từ Mossad để làm bất cứ điều gì . Nhưng khi tôi có cơ hội ..." cô ngập ngừng. "Đó không phải là con người của tôi. Tôi là một quân nhân chuyên nghiệp, trước hết. . Việc để bọn chúng chịu trừng phạt kéo dài không mang lại lợi ích cho bất kỳ ai, cũng như không mang những người bị chúng g·iết sống lại. Chúng xứng đáng bị như vậy? Tất nhiên. Nhưng đừng t·ra t·ấn một cách không cần thiết. Tôi tin rằng bọn chúng đang bị trừng phạt ở địa ngục.
"Cô tin vào điều đó?" Anh hỏi.
" Đúng thế." Cô khẽ trả lời. " Bất cứ tên t·ội p·hạm, khủng bố, người ngoài hành tinh hoặc kẻ độc tài đều phải đối mặt với công lý, với sự trừng phạt của Chúa."
" Cô rất cởi mở về chuyện này" Luke nhận xét
"Tôi không có vấn đề gì khi nói với mọi người nếu có ai thực sự muốn biết." Cô im lặng trong vài giây, sau đó đột ngột đứng dậy. "Cảm ơn vì cuộc trò chuyện, Luke, nhưng tôi cần phải đi. Để suy nghĩ." Mira rời đi.
Luke, hả. Ít ra cô ấy gọi tên của anh, có tiến triển.
_______________________________________________________________
Commander mỉm cười với Vahlen khi anh ngồi xuống. " Rất vui vì cô chấp nhận lời mời của tôi."
“Khi chỉ huy đề xuất gì đó, thường là ý kiến hay,” cô trả lời nhẹ nhàng. "Hơn nữa, tôi nghĩ anh nói đúng. Thật tuyệt khi được ra khỏi phòng thí nghiệm, dù chỉ một chút."
“Chà, tôi phải cảm ơn Afif đã nấu ăn ngày hôm nay,” Commander nói khi anh liếc qua nhà bếp.
" Anh không lấy cái gì sao." Vahlen để ý khay của anh chỉ cốc nước.
" Tôi không quan tâm tới đồ ăn Trung Quốc. Hơn hết, tôi chưa đói."
“Anh ổn không,” Vahlen quan tâm hỏi. "Đối với anh như vậy là bình thường sao?"
" Ít nhiều. ổn" Commander thừa nhận. " Cơ thể này thích nghi rất tốt hơn cô nghĩ."
" Tuy nhiên." Vahlen nói. " "Nó không tốt. Chuyên môn của tôi không phải là sức khỏe, nhưng với khối lượng công việc đang làm, cơ thể anh sẽ dần suy kiệt. Chưa nói đến căng thẳng."
Anh lắc đầu. " Tôi đã như vậy trong nhiều năm, không có vấn đề gì cả. Nói về tôi đủ rồi, tôi có thể giải quyết các vấn đề của riêng mình. "
Vahlen rõ ràng không chấp nhận câu trả lời này, nhưng tạm thời bỏ qua . Anh uống hớp nước. "Cho tôi hỏi một câu được không?"
"Tất nhiên," cô gật đầu. "Mời anh"
" Cô làm gì trước khi tham gia XCOM?"
Vahlen ngả người ra sau. “Chuyện đó quan lâu rồi… để tôi nghĩ,” cô dừng lại vài giây. "Tôi đã tham gia vào một dự án chung giữa Đức và Hoa Kỳ về thử nghiệm v·ũ k·hí c·hiến t·ranh. Đó là một trải nghiệm thú vị, một trong những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi."
" Loại thử nghiệm nào?"
" Phần lớn về di truyền học, v·ũ k·hí s·inh h·ọc và hóa học," cô trả lời một cách hóm hỉnh. "Nhóm của tôi chủ yếu tập trung vào việc phát triển vi rút hoặc v·ũ k·hí nhắm mục tiêu cụ thể vào các dấu hiệu di truyền ở người. Màu da, màu mắt, tuổi tác, bệnh tật, có hàng tá khả năng. Về mặt di truyền, chúng tôi thử nghiệm nhiều cách để ghép nối các đặc điểm khác nhau của con người làm một. tin rằng họ muốn tạo ra một siêu chiến binh. "
Thú vị. Mỹ có nhiều dự án phi đạo đức bí mật từng diễn ra. Anh tự hỏi liệu bây giờ có còn cái nào nữa không. "Nó có thành công?"
“Không hoàn toàn,” Vahlen buồn bã giải thích. "Vấn đề chính mà chúng tôi chưa bao giờ giải quyết được với v·ũ k·hí dựa trên gen là có quá nhiều người có chung gen. Việc tạo ra một v·ũ k·hí chỉ kích hoạt theo một trình tự cụ thể là điều gần như không thể. Tôi tin rằng cuối cùng thì mình có thể giải quyết được, nhưng tôi đã sớm tuyển dụng bởi XCOM"
Anh nhướng mày." Dường như hội đồng không biết việc này?"
"Đúng vậy. Hội đồng chỉ biết vỏ bọc công khai của tôi là Đức đề cử tôi làm nhà khoa học đứng đầu. Tất cả công việc đều không có trong hồ sơ, họ kiểm tra lý lịch không phát hiện ra điều gì bất thường. Vỏ bọc của tôi là hoàn hảo, anh chắc đã quen thuộc với nó."
"Rằng cô từng làm việc trong dự án sinh quyển ở Nga?" Commander chất vấn. "Đó là những gì tôi nghe nói. Cũng là lý do tại sao tôi cho rằng cô đã b·ị b·ắt hoặc bị g·iết."
" Vậy anh theo dõi tất cả nhà khoa học hay chỉ riêng tôi?" Vahlen vừa ăn vừa hỏi.
"Không chỉ cô," Commander thừa nhận. "Trong những ngày đầu của cuộc chiến, Caliphate bắt đầu ráo riết săn lùng các nhà khoa học và kỹ sư, với hy vọng chế tạo v·ũ k·hí h·ạt nhân hoặc hóa học. Cô thật may mắn khi nằm ngoài nhóm đó."
" Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Nó tùy thuộc từng người." Commander trả lời dứt khoát." Chúng tôi cố gắng giải cứu càng nhiều càng tốt, nhưng một số người trong số họ đã bị hành quyết trước khi chúng tôi đến. Những người khác từ chối rời đi."
" Tại sao?" Vahlen cau mày hỏi.
"Một số đánh giá cao công việc hoặc thích thú với thử thách. Nhưng phần lớn những người từ chối rời đi tin tưởng vào mục tiêu và sứ mệnh của Caliphate."
" Anh làm gì với họ?"
" Chúng tôi g·iết tất cả." Anh tuyên bố. " Không thể mạo hiểm để Caliphate có được v·ũ k·hí h·ạt nhân hay hóa học. Ngay cả khi chúng tôi áp giả họ về nước, thì họ cũng tìm cách quay lại. Chúng tôi gửi xác những người này đến các trường đại học và viện nghiên cứu họ từng làm việc, để cảnh báo cho những người có ý định gia nhập Caliphate."
“Tôi tò mò,” Vahlen chuyển chủ đề. "Các chiến thuật được sử dụng rất tàn bạo, tàn nhẫn không lường trước. Có ... lời giải thích hay lý do cho chúng không?"
Commander uống nước hết trong một hơi. " Một trong những lời đồn ở khoảng thời gian đó là những tên khủng bố không biết sợ. Đó là nói dối. Chúng không trọng mạng của bản thân nhưng coi trọng mạng sống của người thân. Chỉ huy của tôi biết rõ điều này. Để bẻ gãy Caliphate, cả thể xác lẫn tinh thần. Vũ khí mạnh mẽ nhất chính là nỗi sợ."
Vahlen giật mình khi nhìn vào mắt anh. " C·hết trong trận chiến với chúng chỉ mang tính tử vì đạo. Caliphate tin rằng không một ai dám vượt qua ranh giới mà LHQ áp đặt. Việc cắm cọc những đứa trẻ của Allah là lần đầu tiên có người thách thức chúng bằng chiến thuật của chính chúng. Cô cảm thấy chúng ra sao khi nhận ra rằng có kẻ thù còn kinh khủng hơn chúng?"
Khóe môi của anh nhếch lên. " Chúng sợ hãi. Với mỗi cây thánh giá được cắm xuống, một xác c·hết được treo lên, chúng tôi gửi đi một thông điệp rõ ràng ' mày sẽ là người tiếp theo'. Hành động của chúng tôi leo thang từ đó. Chúng tôi cho Caliphate thấy chúng yếu đến mức nào khi tàn sát thường dân ngay tại thủ đô của chúng. Chúng tôi cho Ả rập xê út và cả thế giới thấy hậu quả của việc tài trợ cho khủng bố có kết cục như thế nào. Toàn bộ gia tộc hoàng gia bị xử tử và các mỏ dầu bị phá hủy."
"Tại sao Commander không g·iết Caliph khi anh ta có cơ hội?" Vahlen hỏi.
" Vấn đề này được đưa ra nhiều lần." Anh thừa nhận. " Nếu g·iết hắn rồi, sẽ lại có một kẻ khác thay thế. Hắn và q·uân đ·ội của hắn cần phải bị sỉ nhục, suy yếu, kh·iếp sợ trước khi tiêu diệt tận gốc. Caliph hữu dụng hơn khi hắn còn sống."
" Anh tham gia bao nhiêu nhiệm vụ? " Vahlen bày tỏ
" Tất cả." Commander trả lời. " Chúng tôi chỉ là một đội nhỏ."
" Anh đã g·iết bao nhiêu người?"
" Rất nhiều, dân thường lẫn lính"
Vahlen im lặng. " Có gây khó chịu cho cô không." Anh hỏi
" Một chút." cô ngập ngừng. " Nhìn gần, đó là một hành vi khủng kh·iếp. Nhưng nhìn xa thì... là giải pháp duy nhất hiệu quả, một cách để cứu được nhiều mạng sống hơn."
Góc nhìn của cô ấy có nhiều sắc thái hơn hầu hết mọi người. Thật là sảng khoái khi nói chuyện với một người không nhìn thế giới bằng hai màu đen và trắng, thiện và ác.
" Tôi nghĩ rằng một lựa chọn tốt hơn là suy nghĩ về nó dọc theo ranh giới của sự cần thiết." Commander nói. " Đó là câu hỏi mà ngài ấy đặt ra. Điều gì cần thiết để chấm dứt cuộc chiến chống khủng bố? Và mọi người đã thấy giải pháp của ngài ấy. Mọi người có thể tranh luận về đạo đức hay luân lý, nhưng kết quả cuối cùng đã thành công, bất chấp cái giá phải trả."
“Tôi cho là vậy,” Vahlen thừa nhận. "Nhưng mọi việc giờ chỉ còn trong quá khứ. Cả hai chúng ta đều thay đổi và tôi nghĩ mọi người nên nhìn xa hơn những gì anh từg làm một thập kỷ trước với những gì anh đang làm bây giờ."
"Ước vậy, nhưng tôi sợ đó không phải là cách mọi người nghĩ." Commander nhăn nhó nhắc nhở cô.
"Thật đáng buồn," cô đồng ý. "Nếu có bất kỳ ai có thể dẫn dắt loài người đến chiến thắng, tôi nghĩ đó là anh."
Anh nở một nụ cười gượng. "Cảm ơn, Moira. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không thất bại trong cuộc chiến này."
"Ngay cả khi gặp vấn đề," cô nói. "Anh còn có tôi, Shen, Bradford và thậm chí cả Zhang. Đừng quên."
" Cảm ơn."
Vahlen đứng dậy, đi bên cạnh anh. " Đến lúc tôi phải quay lại" Cô nói, đặt một tay lên vai Commander. " Cảm ơn anh đã mời tôi hôm nay, tôi thực sự rất cần nó."
Anh ngẩng đầu nhìn cô. "Bất kì lúc nào, Moira."
Cô mỉm cười bước đi, để lại anh một mình.
Mặc dù có ý định muốn nói chuyện bình thường với cô ấy, nhưng anh chắc chắn rằng mình đã thất bại một cách ngoạn mục. Một lần nữa, anh không biết điều gì coi là bình thường bây giờ, mặc dù anh nghi ngờ nó bao gồm một cuộc thảo luận sâu về các phương pháp của cuộc chiến chống khủng bố. Dù sao thì, buổi trò chuyện cũng rất thú vị.