Chương 18 : Nghiên cứu và chế tạo (3)
Chương 18 : Nghiên cứu và chế tạo (3)
Citadel công xưởng
Công xưởng đang có một bàu không khí cực kì khẩn trương. Máy móc hoạt động hết công suất. Shen đi chỉ đạo một số kỹ sư đến các khu vực cụ thể. Commander không làm phiền đến mọi người mà chọn đi đến cái bàn trưng bày một số v·ũ k·hí mới.
Anh ngạc nhiên khi thấy các v·ũ k·hí thế hệ mới, công nghệ laze được áp dụng cho súng trúng trường, súng lục, smg và súng máy.
" Chào ngài, Commander" Shen hứng khởi nói. " Thấy ngài đã tìm thấy dự án mới nhất của chúng tôi."
" Vahlen nói với tôi rằng ông đang xem xét tạo ra các biến thể v·ũ k·hí laze." Commander trả lời trong lúc cầm khẩu súng trường. " Tôi không nghĩ là ông đã có sản phẩm luôn rồi."
"Mới ở giai đoạn thử nghiệm," Shen đính chính. "Dù vậy, chúng tôi khá hài lòng với kết quả. Hy vọng ngài muốn thử chúng?
" Tất nhiên"
Cả hai tới khu vực thử nghiệm v·ũ k·hí. Commander cầm khẩu súng trường laze bắn vào hình nộm. Nó nhẹ hơn so với súng bình thường, bắn y hệt bản súng lục lúc nãy anh thử, hình nộm bị đốt cháy thành tro.
Anh lắc đầu kinh ngạc. Thật may mắn khi loại v·ũ k·hí này không được phát triển bởi chính phủ loài người. Bất cứ ai với dù chỉ một vài trong số này cũng có thể hủy diệt gần như bất kỳ đội quân nào.
“Tốt lắm,” anh nói với Shen. "Tôi đặc biệt thích cảnh tượng laze xuất hiện"
Shen mỉm cười. " Việc khó nhất của v·ũ k·hí laze là phải giữ được hỏa lực bền vững. Quá yếu thì vô dụng, quá mạnh thì gây nguy hiểm cho người sử dụng."
"Vậy có thể điều chỉnh cường độ?" Commander hỏi, đặt súng xuống.
" Về mặt kĩ thuật có." Shen trả lời."Nhưng chúng tôi chưa thử nhiều thử nghiệm về tác động của sự khác biệt đối với các mục tiêu."
Hmm ... anh ta có thể thấy một số cách sử dụng phi chiến đấu cho v·ũ k·hí laser. Anh đã sử dụng khẩu súng lục, vì vậy anh lấy khẩu SMG. Anh chưa bao giờ thích những v·ũ k·hí này. Dù dễ sử dụng và rất cần thiết cho chiến thuật đánh và chạy, nhưng không đủ hỏa lực cho các trận đấu súng kéo dài.
SMG này nhẹ ngang một khẩu súng lục. Nắm chặt v·ũ k·hí, anh ta nhắm vào hình nộm thứ hai, Chùm tia laze nhỏ hơn nhưng vẫn dễ dàng cắt đôi hình nộm như cắt bơ. Thay vì duy trì tia laze, anh bắn nhiều phát súng tập trung vào tay và chân của hình nộm và hài lòng quan sát khi hình nộm rời rạc rơi xuống đất thành từng mảnh.
" Xin chúc mừng, ông khiến tôi phải cân nhắc sử dụng khẩu smg này."
Shen rõ ràng tự hào về công việc của mình, với thế đứng hãnh diện và ánh mắt lấp lánh. "Tôi rất vui vì chúng tôi đã làm ngài hài lòng, thưa chỉ huy."
Còn một cái nữa, anh cầm lấy súng máy laze đối mặt với hình nộm thứ 3. Nó nặng tương đương bản thường, các nòng súng thì nhỏ hơn. Anh bóp cò súng, không giống các v·ũ k·hí kia, súng máy sấy theo từng đợt, tự động. Hình nộm nổ tung với hỏa lực mạnh như vậy.
Anh hạ nó xuống, đặt trở lại nhẹ nhàng lên bàn, anh quay sang Shen. "Tôi muốn nói rằng ông đã vượt qua giới hạn bản thân, tuyệt vời"
Shen nghiêng đầu. "Cảm ơn ngài, đây là công sức của cả tập thể không phải riêng tôi."
Commander trở nên nghiêm túc hơn. Đặc biệt như những v·ũ k·hí này, luôn luôn có một điểm yếu. " Nhược điểm vũ khi laze là gì? "
Shen gật đầu. " Vũ khí laze ' hết đạn' nhanh hơn v·ũ k·hí thường, thời gian cần để ' nạp đạn' cũng lâu hơn"
" Hiểu rồi, ông chưa phát triển súng laze bắn tỉa với shotgun?"
" Vâng, thưa chỉ huy." Shen thừa nhận. " Cần bổ sung một số thứ để chúng phát huy tối đa sức mạnh. Súng bắn tỉa không vấn đề gì, còn shotgun thì có, chúng tôi hi vọng rằng sẽ giải quyết được trong mấy ngày nữa."
" Ừm, ông sản xuất được bao nhiêu những thứ này."
Shen suy nghĩ trong vài giây. "Súng laze cần nhiều các mảnh vỡ v·ũ k·hí ngoài hành tinh hơn là kim loại của Trái đất, nên chúng ta không tốn nhiều tiền để chế tạo. Nó phụ thuộc vào số lượng mỗi loại ngài mong muốn."
"Mười lăm khẩu súng lục, mười khẩu súng trường, hai khẩu SMG và hai khẩu súng máy" Commander liệt kê. "Có khả thi không?"
"Nó làm giảm đáng kể kho dự trữ mảnh v·ũ k·hí của chúng ta" Shen cảnh báo. "Nhưng vâng, có thể được thực hiện."
"Vậy thì làm đi," Commander ra lệnh. "Ông nghĩ mất bao lâu?"
"Một ngày cho súng trường và súng lục, hai cho SMG và súng máy."
" Tiếp đến". Shen chỉ về phía bàn để một thứ trông giống med-kit. " Tôi chắc tiến sĩ Vahlen nói cho ngài về symbiote."
"Đúng," Commander thừa nhận. "Cô ấy cũng nói rằng tốt hơn là nên thử nó ở đây."
"Cô ấy nói đúng, thứ này thật nhớp nháp."
" Để tôi thử". Commander cầm lấy, mang tới chỗ ném lựu đạn. Anh tìm thấy một nút bên cạnh. " kích hoạt?" Anh hỏi shen
" Ngài nên đặt 5 giây."
" Được thôi." Commander nhấn nút, ném nó ra xa. Vài giây sau, nó p·hát n·ổ phun ra các tua của chất màu đen. Các chất màu đen hình mạng nhện dọc theo một khu vực lớn, rung rung và sủi bọt.
" "Symbiote cứng lại thành như cao su sau một vài phút. Nó an toàn để bước lên, trong trường hợp tệ nhất thì chúng tôi sử dụng chất hòa tan do tiến sĩ Vahlen phát triển."
" Ông thử nghiệm trên người sống chưa? "
" Người sống? " Shen cau mày. " Tôi không muốn làm vậy. "
" Tôi cần đảm bảo thứ này có tác dụng trên chiến trường." Anh nói với Shen, tay cầm symbiote đặt vào tay ông ta. " Tôi nghĩ tôi phải đích thân trải nghiệm vậy."
Shen thở dài. " Tôi lo là ngài sẽ nói vậy."
Commander vỗ vai. " Tôi tin tưởng tiến sĩ. Nếu ngài làm tốt công việc của minuf thì chúng ta không có gì phải lo lắng. Anh bước tới khu vực ném lựu đạn, ra hiệu cho Shen.
Shen ném nó về phía anh. Trong vài giây nó bao phủ toàn bộ cơ thể và ép chặt anh vào tường. Kể cả có cố gắng hết sức, cũng không nhúc nhích nổi. Nó cứ như lớp da thứ hai vậy. Shen bước tới phun làn sương mịn lên người anh, symbiote từ từ hóa lỏng rớt xuống sàn.
" Thử nghiệm thành công." Commander thông báo
" Cảm ơn, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi sử dụng ngài thử nghiệm những v·ũ k·hí này."
" Cho đến khi chúng ta bắt sống được một số người ngoài hành tinh, ngài sẽ phải tiếp tục sử dụng tôi."
"Tôi cho là vậy. Chúng ta bắt đầu sản xuất những thứ này ?"
Commander gật đầu. "Hai cái mỗi cái, không cần nhiều hơn thế."
" Đã rõ" Shen xác nhận
"Đó là tất cả những gì tôi muốn thảo luận," Commander nói với ông ấy. "Một lần nữa, làm tốt lắm. Vũ khí mới có thể khiến cục diện c·hiến t·ranh có lợi cho chúng ta."
" Đó là những gì tôi muốn." Shen trả lời.
"Tôi sẽ gọi một cuộc họp hội đồng trong hôm nay hoặc ngày mai, hẹn gặp lại sau."
______________________________________________________________________
Citadel khu y tế
Shawn từ từ mở mắt trước ánh sáng trắng chói lòa.
Rên rỉ vì chói, anh nhắm mắt và quay đầu lại. Chớp mắt nhiều lần, anh bắt đầu nhìn nhận xung quanh mình. Nó trông giống như một phòng y tế. Nhận ra điều đó, anh nhấc cánh tay phải của mình lên để thấy mình bị dính vào máy móc.
Anh sợ hãi không dám nhìn xuống cánh tay mình, hi vọng nó không b·ị t·hương quá nặng, hoặc tệ hơn mất luôn. Lấy hết dũng khí Shaw cúi xuống thấy cánh tay trái và vai của mình được quấn bằng với loại chất lỏng nào đó.
Chà, ít nhất thì anh vẫn còn cánh tay, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cửa phòng mở ra và Abby bước vào. Cô ấy có nét tương phản rõ rệt khi ở trong phòng y tế với trên chiến trường. Anh cứ quên rằng cô ấy vốn là một bác sĩ phẫu thuật.
" Chào bác sĩ" anh xoay xở khi cô bước tới. "Vậy, tin tốt hay xấu?"
"Anh đã rất may mắn khi sống sót," cô nói với Shaw, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi. "Anh nên mừng vì Outsider bắn vào gần ngực hơn vai. Nếu không thì bây giờ anh không còn tay trái đâu."
"Vâng, Abby," anh đáp lại một cách mỉa mai. "Cảm ơn vì nhắc nhở tôi b·ị t·hương nặng như thế nào. Bản thân tôi không biết được."
“Anh c·hết trên bàn mổ,” Abby thẳng thừng nói với anh. "Mười giây. Thật may mắn vì tôi khiến tim anh đập lại lần nữa"
" Ồ, cảm ơn, tôi nợ cô lần này."
" Thế" Anh cô gắng ngồi dậy. " Toàn đội như thế nào? "
" Nhiệm vụ hoàn thành. Mendoza bị b·óp c·ổ bởi sinh vật máy móc đó, nhưng tôi chắc rằng anh ấy sẽ hồi phục khá nhanh."
Anh ngả người ra sau. Tốt, đó là tất cả những gì anh muốn. "Vậy, còn tôi thì sao? Tôi đoán mình phải ngồi ngoài một lúc."
“Mười tám ngày theo ước tính của tôi,” Abby nói với Shaw. "Tôi muốn lâu hơn, nhưng chúng ta không thể chờ được . Tin tốt cho là, trừ khi anh làm điều gì đó ngu ngốc, cánh tay anh được hồi phục hoàn toàn."
Đó là thông tin quan trọng nhất. Dù ngồi ngoài hơi lâu nhưng vẫn còn đủ tay chân, đáng lắm.
"Tôi từng c·hết một lần, chuyện này không quá tệ." Anh ấy nói đùa.
"Hài hước," cô trả lời, cụt ngủn. "Ít nhất thì anh cũng lạc quan về tình hình. Điều đó sẽ hữu ích. Anh có người tới thăm này."
"Tôi có người đến thăm?" anh ngạc nhiên hỏi.
"Không," cô trả lời một cách mỉa mai. "Tôi nói thế để làm cho anh cảm thấy tốt hơn," cô khịt mũi. "Thôi nào, anh nghĩ có người đến thăm anh thật sao?"
Shaw cố ngồi dậy hết sức có thể. "Tôi đoán là tôi chưa bao giờ mong đợi việc đó. Ý tôi là, tôi không lên kế hoặc b·ị b·ắn."
"Hãy mong đợi một số người trong vài ngày tới tôi rất vui vì anh chưa c·hết."
" Cảm ơn, tôi không làm thế một lần nào nữa"
" Nhớ lấy." Abby rời khỏi phòng bệnh.
Shaw ngủ lại ngay sau khi cô rời đi. Anh không biết trong bao lâu, nhưng anh b·ị đ·ánh thức bởi một tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa. Anh chớp mắt nhiều lần cho đến khi mắt nhìn rõ. Thật không may, anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì qua tấm kính mờ.
" Mời vào" Một giọng nói yếu ớt.
Carmelita bước vào. Cô ấy trông giống phụ nữ hơn khi không mặc giáp, cô đơn giản đi ủng chiến đấu và quần đen với áo thun có chữ XCOM. Anh nở một nụ cười yếu ớt.
" Hey, mừng vì cô không sao cả"
“Đó là câu tôi nên nói với anh,” cô đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng khi bước tới. Cô kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên phải. "Anh đã ở trong tình trạng tồi tệ khi ở trên máy bay"
" Abby kể cho tôi rồi' Shaw cố gắng ngồi dậy thì bị cản lại.
" Đừng làm vậy, với c·hấn t·hương nghiêm trọng như này, anh nên thả lỏng nhất là trong giai đoạn đầu." cô cảnh báo.
"Tốt thôi, nhưng nếu tôi cứ thế này, tôi có thể ngủ quên mất. Cảnh báo trước "
Cô cười khúc khích. "Ok."
“Dù sao đi nữa,” anh tiếp tục. "Tôi rõ ràng đã gây ra một chút rắc rối. Theo Abby, tôi c·hết trên bàn phẫu thuật."
Cô chớp mắt, đôi mắt hổ phách đầy ngạc nhiên. "Vậy cảm giác hiện tại ra sao?"
" Tôi nghĩ là ổn. Cả đội rời khỏi an toàn, tôi còn sống mà vẫn giữ được cánh tay, và mọi người có câu chuyện mới."
“Tôi muốn anh trở về an toàn rồi hãy kể chuyện mới,” cô buồn bã trả lời. "Tôi đã chứng kiến rất nhiều trường hợp, hầu hết đều không thành công như thế này."
Anh không biết phải nói gì. Làm thế nào để nói chuyện với một người về cơ bản từng mất bạn bè và đồng đội. Anh có thể đã từng là quân nhân, nhưng may mắn thay chưa từng chứng kiến bạn bè, đồng đội c·hết. Những n·gười c·hết thì chưa bao giờ có bất kỳ ai thân thiết. Càng tìm hiểu về các đơn vị lực lượng đặc biệt, anh càng cảm thấy biết ơn vì chỉ là người lính bình thường. Tỷ lệ t·ử v·ong thật đáng sợ và đáng buồn, anh thực lòng không biết Mira, Liam, Carmelita hay thậm chí là Commander tiếp tục ra sao sau nhiều lần chứng kiến bạn bè của họ c·hết.
"Tôi xin lôi." là tất cả những gì Shaw nói.
"Đừng như vậy. Đó là chuyện chúng ta phải làm quen khá nhanh."
"Tôi sẽ thành thật," anh nói. "Tôi không biết lực lượng đặc biệt của cô tiếp tục hoạt động như thế nào. Ngay cả theo tiêu chuẩn quân sự, tôi nghe nói có nhiều n·gười c·hết."
"Công việc của chúng tôi nguy hiểm hơn. Luôn xác định có n·gười c·hết. Chúng tôi đối mặt như thế nào? Mỗi người có cách riêng. Phải làm thế, nếu không anh sẽ phát điên."
Anh im lặng, một lần không có ý định châm chọc. Anh lo lắng rằng nếu nói sai điều gì đó sẽ làm cô ấy nổi điên. Chắc chắn không thể nào tinh thần cô ấy ổn định, bất chấp những gì cô ấy nói. Carmelita lắc đầu.
"Dù sao tôi cũng không đến để hồi tưởng lại quãng thời gian ở 707, tôi đến để cảm ơn anh cứu mạng tôi."
Shaw xua tay một cách miễn cưỡng. " Cảm ơn, nhưng theo những gì tôi nhớ, chúng ta hòa nhau. Tôi chắc chắn còn sống vì nhờ lời cảnh báo của cô và lúc cô đè tôi xuống tránh ảnh hưởng từ sức nổ của t·ên l·ửa."
Cô nở một nụ cười ấm áp. "Thật là ngọt ngào. Nhưng anh và tôi đều biết tôi không ở đây nếu anh không can thiệp. Tôi đã đánh giá thấp Outsider, một sai lầm không có lần thứ hai."
" Nhờ tiến sĩ Vahlen tạo ra v·ũ k·hí chống thấm nước. Shawn gợi ý. "Trong trường hợp dao của cô không có tác dụng."
“Tin tôi đi, tôi đã nói chuyện với ngài Shen về vấn đề nhỏ đó."
“Hãy hứa với tôi là cô sẽ không làm như vậy nữa. Rất ấn tượng, nhưng súng vẫn tốt hơn."
" Cảm ơn vì anh thấy ấn tượng." cô cười khúc khích. "Hy vọng lần sau anh có thể thấy tôi làm nhiệm vụ tốt hơn." Carmelita đứng dậy và anh thoáng thấy một tia sáng phản chiếu vết sẹo sâu trên làn da nâu rám nắng của cô. Nó kéo dài từ khóe mắt trái, xuống nửa má. Anh không chắc mình tại sao không thấy nó từ đầu. Một câu hỏi để sau.
“Tôi để anh nghỉ ngơi,” cô nói, một bàn tay đặt nhẹ lên vai Shaw. "Tôi rất vui vì anh không sao"
“Cô cũng vậy,” anh trả lời với một nụ cười khúc khích đau đớn.
Cô mỉm cười bước ra cửa, vài phút sau, anh lại chìm vào giấc ngủ.