Chương 17 : Nghiên cứu và chế tạo (2)
Citadel, văn phòng chỉ huy
" Cô có muốn bổ sung gì nữa không?"
Mira đứng trước Commander, hai tay chắp sau lưng. " Không, thưa chỉ huy. Báo cáo bao hàm tất cả tất cả những gì đã xảy ra."
Commander gật đầu. " Cô làm rất tốt. Mặc dù quân địch rất đông kèm theo thời tiết bất lợi, chỉ có 2 người b·ị t·hương"
" Cảm ơn lời khen, thưa chỉ huy"
Commander nhìn xuống máy tính trên tay, với vào thao tác, hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn phía sau lưng anh. " Tôi muốn nghe đánh giá của cô về sinh vật biết tàng hình."
" Rắc rối, bếu người ngoài hành tinh có đủ những thứ đó, bất kỳ mối đe dọa nào mà chúng tôi gây ra đều có thể dễ dàng bị vô hiệu hóa."
" Tiếp tục"
" Nó dùng xúc tu để bóp nghẹt Mendoza thay vì bắn. Không gây một chút tiếng động. Nếu HUD của tôi không phát hiện ra dấu hiệu sinh tồn của anh ta giảm dần, anh ta chắc chắn đ·ã c·hết. Đổi lại, khả năng chống chịu của nó yếu, bằng chứng là Cage và Carmelita đã g·iết được một con dù trong điều kiện bất lợi."
"Chúng được thiết kế để chọn ra những mục tiêu cô lập" Commander đồng ý. "Thật may mắn khi chỉ có một con t·ấn c·ông Cage và Carmelita."
Mira gật đầu. "Đúng vậy. Họ rất may mắn"
" Chúng ta có được một số thông tin nhờ nó," Commander chỉ cho Mira . "Chúng có thể hoạt động dưới nước và có một v·ũ k·hí plasma nhỏ được tích hợp vào khu vực xương sọ . Hãy quan sát." Anh bật đoạn phim ghi lại từ camera của Shaw Cage.
Cả hai đều quan sát thấy Carmelita bị kéo dưới nước với Shawn điên cuồng cố gắng cứu cô ấy. Commander dừng cảnh quay ở đoạn cỗ máy bắn vào Shawn. " Câu hỏi được đặt ra là, tại sao chúng không bắn ở trạng thái vô hình?"
" Có thể là trong lúc tàng hình chúng không sử dụng được ?" Mira đoán.
" Cũng có thể. Shen và các kĩ sư đang xem xét từ xác của chúng, hi vọng tìm ra được bí mật, thử tưởng tượng chúng ta vô hình "
" Khả năng phát hiện chúng đầu tiên trước." Cô đề nghị. " Tôi cho rằng mất thời gian để làm được chuyện đó. Trong lúc này, chúng ta cần một cách để phát hiện ra chúng ngay . Nếu không thì binh lính sẽ c·hết."
Commander chắp tay. "Tôi biết rõ những gì cô cần trên chiến trường. Đừng lo lắng, phát hiện là tiền đề để cho việc mô phỏng năng lực của chúng."
Mira tỏ vẻ hài lòng. " Rõ, thưa chỉ huy. Ngài cần gì nữa không?"
" Không, tôi đã có mọi thứ tôi cần." Cả hai đứng dậy. " Làm tốt lắm, Specialist Vauner. Giải tán." |
Cô chào theo kiểu của anh. Thật thú vị, xong cô bước ra ngoài, để lại anh một mình.
Xem xét tất cả mọi thứ, đây là một nhiệm vụ thành công. Bất chấp thương tích của Shawn và Mendoza, mọi thứ thu thập được từ UFO rất xứng đáng. Những người b·ị t·hương ở trong tay Abby sẽ ổn thôi.
Dường như những người ngoài hành tinh bắt đầu triển khai lực lượng tiên tiến. Những cỗ máy cơ học này chỉ là khởi đầu của một cuộc xâm lược đang ngày càng gia tăng. Những người ngoài hành tinh vẫn đang ẩn mình, nhưng anh cảm thấy chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi thế giới biết đến.
Hy vọng rằng đến lúc đó XCOM sẽ sẵn sàng.
Vahlen nói với anh rằng kết quả từ các mảnh v·ũ k·hí có vẻ khả quan và dự kiến sẽ có kết quả vào cuối ngày hôm nay. Sau đó đến quyết định quan trọng tiếp theo. Họ có một kho lưu trữ lớn các hợp kim ngoài hành tinh và tiếc là không có cách nào để sử dụng chúng một cách hiệu quả. Có lẽ là khôn ngoan nếu bắt đầu nghiên cứu nó sớm hơn, đặc biệt là đối với những người lính.
"Xưởng đúc" đã hoàn thành và anh phải nói chuyện với Shen về các dự án trong đó. Tất cả tầng đầu tiên được dọn sạch và sẵn sàng để xây dựng. Công trình được xây dựng tiếp theo là điều mà toàn thể hội đồng nội bộ phải quyết định. Anh phải gọi một cuộc họp hôm nay hoặc ngày mai.
Về phần Zhang, anh ta hoàn thành xong danh sách những nguời phù hợp trong cục tình báo XCOM và chuyển nó đến để cho anh phê duyệt. Lý do cho lựa chọn của Zhang là đúng đắn, nhưng Commander nói rõ rằng anh chỉ chấp nhận miễn là những người lính được chọn đồng ý. Việc này sẽ làm tổn thất cho anh nhưng cục tình báo quan trọng hơn.
" Chỉ huy đến phòng nghiên cứu. Chỉ huy đến phòng nghiên cứu"
Anh mở hệ thống liên lạc nội bộ " Bradford, nói với Vahlen tôi đang trên đường đến."
" Rõ, thưa ngài"
________________________________________________________________
Citadel, phòng nghiên cứu
Có một cảm giác phấn khích và ăn mừng tràn ngập khắp phòng. Thật kỳ lạ với những người ở đây, bình thường các nhà khoa học nói chung đều nghiêm túc và tập trung. Vì vậy, nhìn thấy họ đi dạo quanh một cách ăn mừng trong khi mỉm cười thật kì lạ.
Bản thân Vahlen không nằm trong số đó. Theo thường lệ, cô ấy đang cúi xuống kính hiển vi để nhìn vào một loại chất màu xanh lá cây nào đó. Anh do dự trước khi đến gần, không muốn làm phiền công việc của cô. Ngay cả khi cô ấy không phiền, anh không thích làm gián đoạn mọi người một cách không cần thiết và bất cứ điều gì Vahlen và nhóm của cô phát hiện ra.
Anh bước đến khu vực kho lạnh và lấy một trong những cái xác ra. Với làn sương lạnh, tiết lộ đây là sinh vật biến hình ngoài hành tinh. Phải thừa nhận cái tên mà Mira đặt cho chúng " những tên gầy gò" khá hợp lý.
Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội xem xét cận cảnh các sinh vật. Thật thú vị khi các sinh vật giống nhau nhưng lại khác nhau. Bề ngoài, giải phẫu tương tự; đầu, tay, chân, thân, bàn tay, bàn chân. Nhưng ngay cả một người quan sát bình thường cũng có thể thấy một số điều đáng ngờ nếu quan sát kỹ.
Sự khác biệt rõ ràng nhất là tỷ lệ đã sai. Nó không khác nhiều, nhưng chân và tay dài hơn nhiều so với bất kỳ người bình thường nào. Theo quan sát của Mira, toàn bộ khung xương mỏng một cách bất thường trông giống một người đàn ông da trắng hơi suy dinh dưỡng.
Quan trọng nhất là những sinh vật này giống y hệt nhau. Từ kích thước, hình dạng và cấu trúc. Điều này tương tự với sectoid ít nhất là qua hình dáng. Nó nêu ra một số ẩn ý. Người ngoài hành tinh đã nhân bản tất cả quân của chúng hay sử dụng cùng một mã di truyền? Dù bằng cách nào, thì nghĩa là chúng có thể tiến hành một cuộc c·hiến t·ranh dài vô hạn mà không bao giờ hết quân số còn con người thì c·hết dần.
Trong trường hợp đó, ưu tiên là tìm nơi nhân bản để phá hủy nó. Nhưng những kế hoạch như vậy sẽ phải đợi cho đến khi Vahlen hoàn thành kiểm tra mẫu vật. Một lần nữa, người ngoài hành tinh chỉ cần đơn giản đặt cơ sở nhân bản trên một hành tinh khác.
Bàn tay anh vô thức nắm chặt. Nhiệm vụ bất khả thi này là điều anh không muốn nghĩ đến nhiều, vì nếu làm vậy, anh sẽ mất hy vọng khi đối mặt với khả năng chúng dẫn tới thất bại trong cuộc chiến này. Người ngoài hành tinh quá tiên tiến, quá mạnh mẽ, quá bí ẩn để có một chiến lược hiệu quả.
Anh nói với mọi người rằng họ đang làm tốt và đó không phải là một lời nói dối. Cho đến nay chỉ với ít t·hương v·ong nhưng anh biết đó chỉ là tạm thời. Đơn giản là không có cách nào mà XCOM có thể thắng cuộc chiến này nếu không có phép màu. Đây là cuộc đua với thời gian, người ngoài hành tinh đang để loài người có cơ hội phản ứng lại và anh phải tận dụng triệt để. Nhưng ngay cả khi đó, anh vẫn sợ rằng nó vẫn không đủ.
Anh là người duy nhất biết tình hình bấp bênh với hội đồng là như thế nào. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng nếu họ thực sự muốn, họ có thể đóng cửa XCOM. Anh bắt buộc phải phủ nhận ảnh hưởng của hội đồng. Và nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, nó sẽ hoạt động. Nhưng theo kinh nghiệm của anh, các sự kiện không bao giờ diễn ra theo kế hoạch.
Sẽ đơn giản hơn nếu nói, ít nhất là hội đồng nội bộ, danh tính thực sự của anh ? Nhờ đó loại bỏ mối đe dọa không lời mà hội đồng treo trên đầu anh?
Chưa, không phải bây giờ, nếu làm vậy, anh có thể mất đi sự ủng hộ . Vahlen và Zhang không vấn đề, nhưng không chắc về việc Bradford và Shen phản ứng ra sao . Quá mạo hiểm, quá nhiều người ghét anh không đáng để mạo hiểm.
Commander bắt đầu cảm thấy có một bàn tay trên vai mình. Anh đã chìm đắm sâu vào suy nghĩ đến nỗi không nhận thấy Vahlen. Anh tự hỏi mình đã đứng đó bao lâu rồi, nhìn chằm chằm vào sinh vật giống người gầy nhom như một tên ngốc.
"Xin lỗi, Vahlen." Anh nói, quay sang cô.
Cô ấy cau mày. "Anh ổn chứ? Anh có vẻ ... mất tập trung."
“Tôi không sao,” anh trả lời. "Tôi chỉ đang suy nghĩ quá chăm chú mà thôi."
Sự lo lắng trong mắt Vahlen không hề giảm. "Có chắc không? Anh không được nói dối"
Anh thực sự bị cám dỗ để nói với cô ấy. Nhưng thật không công bằng khi đổ mọi mối quan tâm của anh lên cô .Vahlen có những vấn đề riêng và anh không muốn thêm vào. Nhưng sẽ rất tốt nếu nói chuyện với ai đó, có lẽ là sau này nếu cô ấy kiên trì. Nhưng không phải bây giờ, anh đến đây vì những lý do khác.
“Nếu cô thực sự tò mò, tôi sẽ nói với cô sau. Nhưng đừng lo lắng về điều đó ngay bây giờ. Cô muốn thông báo gì với tôi?"
Cô ấy dường như chưa sẵn sàng để chuyển chủ đề, nhưng vẫn tiếp tục. "Đúng, hãy để tôi giảm bớt một số lo lắng của anh."
Quay lại hoàn toàn đối mặt với Vahlen, anh nhận thấy điều gì mà chưa bắt gặp trước đây. Thắt lưng của Vahlen có một khẩu súng lục. Khi kiểm tra kỹ hơn, nó không phải là một trong những khẩu súng lục bình thường mà là một thiết kế hoàn toàn mới. Nó to hơn và dường như được làm từ nhiều bộ phận hơn, một dải xung màu đỏ chạy dọc xuống như chứa một loại năng lượng nào đó.
"Cô đã quyết định tự trang bị cho mình."
Cô ấy nhìn xuống trong sự ngạc nhiên nhẹ. "Ồ, đây là thứ tôi muốn cho anh thấy."
Có thật không? Phát triển một loại v·ũ k·hí mới nhanh như vậy. Anh nở một nụ cười khích lệ. "Chà? Đừng để tôi hồi hộp."
Cô ra hiệu cho anh đến một góc của phòng thí nghiệm đã được chuyển đổi thành kuu bắn súng tạm thời. Nó chỉ chứa một hình nộm nhỏ, nhưng thế là đủ.
"Vài ngày qua, trong khi nghiên cứu các mảnh vỡ v·ũ k·hí, chúng tôi tình cờ giải quyết được một trong những hạn chế lớn của công nghệ v·ũ k·hí laze" cô nói với Commander khi cô lấy khẩu súng lục. "Hiểu biết mới về các mảnh vỡ v·ũ k·hí cho phép giải quyết vấn đề tản nhiệt. Khi biết được điều đó, chúng tôi mở lại tất cả các nghiên cứu đã thực hiện về v·ũ k·hí laze trong nỗ lực tạo ra v·ũ k·hí của riêng mình. Chúng tôi đã trải qua hàng chục thí nghiệm, đến 12 giờ trước, chúng tôi đến giai đoạn thử nghiệm. Tôi đã gửi sơ đồ cho Shen và ngài ấy tin rằng mô hình này có thể được áp dụng cho tất cả các loại v·ũ k·hí khác."
Commander chớp mắt. Thành công hơn nhiều so với những gì anh có thể hy vọng. “Tôi rất ấn tượng,” anh nói với cô, không thể kìm chế được sự kinh ngạc của mình.
Cô nở một nụ cười tươi và đặt khẩu súng lục vào tay anh. "Tôi nghĩ rằng anh nên là người đầu tiên bắn nó."
Anh từ chối "Cô là người thiết kế, cô nên là người đầu tiên."
Cô ấy cười toe toét và lắc đầu. "Tôi đã bắn một vài lần trong hai hôm. Vinh dự này dành cho anh."
Không thể từ chối. Anh nắm lấy khẩu súng lục và nhắm vào hình nộm. Sự cân bằng có một chút sai lệch, nhưng đó là điều có thể được sửa chữa trong tương lai. Anh bóp cò súng và một chùm ánh sáng nhỏ đốt cháy nơi nhắm bắn đi chệch hướng vài cm so với dự định. Anh bắn thêm lần nữa
Một chùm tia nổ tanh tách màu đỏ bắn ra từ nòng súng và hình nộm bùng cháy khi tiếp xúc. Anh tiếp tục giữ cò và chùm tia tiếp tục bắn. Giống như một lưỡi dao cắt xuyên qua thép, anh từ từ di chuyển xuống hình nộm, từ từ chia đôi nó khi ngọn lửa từ chùm tia t·hiêu r·ụi hình nộm. Ngay trước khi anh ta chạm đến đáy, hình nộm từ từ vỡ vụn thành tro.
Một cảm xúc vốn đã vắng bóng bắt đầu lớn dần lên khi anh nhìn ngọn lửa. Lạc quan. Thứ v·ũ k·hí nhỏ bé này mạnh hơn bất kỳ loại v·ũ k·hí nào đang tồn tại. Đây có thể là một v·ũ k·hí có thể đe dọa các lực lượng ngoài hành tinh. Vahlen tránh sang một bên, cắn môi chờ đợi phản ứng của anh. Cô ấy có vẻ lo lắng, cô ấy có thể lo lắng về điều gì?
Anh hạ khẩu súng lục xuống. "Những gì cô làm thật tuyệt vời." Anh không thường dùng những từ khoa trương như vậy. Nhưng lần này là ngoại lệ.
Cô thở phào nhẹ nhõm. "Xuất sắc, tôi không chắc."
Commander nhìn chằm chằm vào sự hoài nghi. "Cô vừa tạo ra một loại v·ũ k·hí đốt cháy mục tiêu đến tận tro, có thể duy trì lâu dài, và để làm được điều đó, cô phải giải quyết một vấn đề gây khó chịu cho các nhà khoa học và kỹ sư trong nhiều thập kỷ. Cô không chắc gì vậy?"
"Kinh nghiệm quá khứ, không phải lúc nào cấp trên cũng hài lòng với những gì chúng tôi đưa ra."
Đó là một trong những điều ngớ ngẩn nhất mà anh từng nghe. “Vậy thì tôi chỉ có thể cho rằng họ là những kẻ ngốc,” anh nói, cảm thấy bị xúc phạm hơn bao giờ hết. "Những gì cô và các nhà khoa học đạt được ở đây là lý do cuộc chiến sẽ có lợi cho chúng ta. Đó là lý do chúng ta sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến này. Bất cứ ai nói khác đều không đáng để cô dành thời gian hoặc cân nhắc."
Cô ấy ngạc nhiên trước lời khen ngợi. "Tôi-cảm ơn anh, Commander. Chúng tôi ... à, tôi thực sự không biết phải nói gì. Cảm ơn, tôi và đội vô cùng hài lòng."
Cô ấy thực sự có vẻ bối rối. "Đừng lo lắng, cô xứng đáng với lời khen" anh nói với cô, trao lại khẩu súng lục. Cô ấy cầm lấy nó và đặt nó trên một chiếc bàn gần đó.
“À, tôi còn có một việc nữa muốn cho anh xem,” bước tới chiếc kính hiển vi lúc nãy. Anh đi theo, tự hỏi cô có thể làm được gì khi tạo ra v·ũ k·hí laze.
"Còn nhớ dự án phụ mà anh từng giao cho tôi chứ?" cô hỏi trong khi nhặt một cái hộp trông có vẻ ngoài hành tinh.
Anh gật đầu. "Tôi có. Đừng nói rằng cô đã thành công."
" Tại sao không?"
Tsk, " Đùa thôi, Vahlen, tiếp tục đi."
Cô ấy gật đầu. "Đúng vậy. Thực ra chất này không khó để giải mã. Nó chỉ đơn giản là sự kết hợp của các chất liên kết và các hợp chất hóa học nhất định. Thực ra thì khá đơn giản."
"Các hợp chất đến từ Trái đất?" Anh bối rối hỏi. "Làm thế nào, chúng phải tạo ra những kén đầu tiên từ vật liệu không phải Trái đất."
“Tôi không nói tất cả đều có nguồn gốc từ Trái đất,” Vahlen đính chính. "Tôi nói rằng nó rất dễ giải mã. Một số liên kết và hợp chất không đến từ Trái đất, nhưng hoạt động theo cách giống hệt. Hãy xem này." Cô ấy bảo anh nhìn kính hiển vi.
“Đây là một số chất được thu hồi từ kén ” Vahlen nói
“Được rồi,” anh nói, không chắc.
Vahlen nhặt một lam kính khác và thay vào kính hiển vi. "Nhìn cái này."
Nó trông giống hệt nhau, ngoại trừ màu sắc là một màu đen tuyền đối lập với một màu xanh lá cây đậm. “Đó là phiên bản tổng hợp của chất này,” Vahlen giải thích, giọng cô ấy hiện rõ vẻ tự mãn. "Được tạo ra từ các hợp chất và liên kết từ Trái đất, nó hoàn toàn giống về mọi mặt, trừ màu sắc."
“Thật ấn tượng,” anh nhận xét. "Nếu cô có thể tạo ra chất này, liệu v·ũ k·hí h·óa nó được không?"
"Như tôi đã nói, việc phân tích và tổng hợp hợp chất không khó. Nhưng việc v·ũ k·hí h·óa nó sẽ đòi hỏi nhiều thời gian và nguồn lực và anh từng yêu cầu nó không can thiệp vào mục tiêu nghiên cứu hiện tại của chúng tôi. Vì vậy, tạm thời cứ để như thế."
Cô ấy đặt hợp chất ngoài hành tinh trông xuống và cầm một khẩu súng trường kỳ quặc. Nó giống một thứ gì đó gần với vòi chữa cháy hơn là một khẩu súng thực tế. "Sau khi tìm ra sử dụng các mảnh v·ũ k·hí, tôi đưa ra giả thuyết về cách phát triển vật chất này áp dụng lên súng trường và lựu đạn. Sau đó, thông báo cho Shen về dự án và chúng tôi cùng nhau tạo ra các nguyên mẫu của v·ũ k·hí. Đội của Shen đã đặt tên cho vật chất này" symbiote. "Có lẽ vì cách chất liên kết với mục tiêu gợi lên sự cộng sinh."
Vahlen và Shen đã làm được nhiều hơn những gì anh nghĩ có thể. "Tôi không nghĩ rằng cô có thể hoàn thành nhiều như vậy trong một khoảng thời gian ngắn."
Vahlen mỉm cười. "Rõ ràng anh đã coi nó là chuyện quan trọng. Tôi nghĩ tốt nhất nên hoàn thành càng sớm càng tốt."
Anh nhặt quả lựu đạn lên. "Tôi cho rằng cô đã thử."
Cô gật đầu. " Đúng vậy, và anh nên thử ở công xưởng, ở đây không phù hợp cho lắm."
" Tuyệt vời, thế cô đã tạo ra một chất hòa tan cái thứ màu xanh kia chứ?"
"Tôi đã làm," Vahlen nhặt một lọ trên bàn. "Một khi tôi biết nó được làm bằng gì, thật dễ dàng để phát triển một chất hòa tan."
Anh lắc đầu ngạc nhiên. "Tiến sĩ Vahlen, tôi không chắc bây giờ cô đang được trả bao nhiêu, nhưng cô xứng đáng được tăng lương theo cách này hay cách khác."
Cô cười khúc khích. "Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi không làm vì tiền bạc."
Đúng vậy. Giá như có nhiều người chia sẻ tầm nhìn của cô ấy.
Anh ngày càng nghiêm túc hơn. Với những đột phá trong công nghệ thế này, cho phép loài người tiến về phía trước . "Hoàn thành công việc xuất sắc, tiếp theo chúng ta phải quyết định nghiên cứu cái gì. Xin hãy nói ý kiến của cô cho tôi nghe."
Cô cầm một chiếc máy tính bảng lên chọn một dự án rồi đưa cho anh xem. Trên đó là một số phân tích sơ bộ về các hợp kim ngoài hành tinh. "Kim loại ngoài hành tinh lựa chọn hiển nhiên. Tuy nhiên, kẻ biến hình cũng đáng để chúng ta xem xét. Nếu muốn phát triển công nghệ để phát hiện chúng hoặc cách để vô hiệu hóa c·hất đ·ộc của chúng, chúng ta cần phải khám nghiệm và kiểm tra tử thi kỹ lưỡng."
"Đó có phải là hai lựa chọn duy nhất?"
"Còn một vài thứ nữa. Hệ thống năng lượng và máy tính của người ngoài hành tinh là những dự án cần được hoàn thành vào một thời điểm nào đó. Cũng như chất màu vàng mà chúng tôi đã thu hồi được từ UFO. Nhưng tôi nghĩ hai lựa chọn trên là cấp bách nhất. Nhưng nếu anh muốn, chúng tôi có thể bắt đầu những dự án này."
Anh giơ tay từ chối. "Sau những gì cô đã làm, tôi có xu hướng làm theo lời khuyên của cô. Lựa chọn của cô là gì?"
Vahlen cân nhắc trong vài giây. "Đây là một câu hỏi khó. Hợp kim ngoài hành tinh sẽ hữu ích với chúng ta nhanh hơn, nhưng sinh vật thay đổi hình dạng có thể cung cấp một số thông tin chi tiết về sinh lý học người ngoài hành tinh và cách kiểm soát gen của họ. Một thứ gì đó chúng ta có thể sử dụng cho quân lính của mình."
Commander hỏi tò mò. " Cô muốn chỉnh sửa gen sao?"
"Không thể với công nghệ hiện tại," cô nói rõ. "Nhưng nếu một cách đáng tin cậy để sửa đổi gen binh lính của chúng ta ... vâng, chúng ta quả thật ngu ngốc nếu không dùng nó."
Chỉnh sửa gen không phải là điều mà anh cân nhắc trước đây, chủ yếu là vì nó chưa bao giờ là một lựa chọn hình dung được. Anh không nhiệt tình với ý tưởng này, trừ khi có thể xem nó hoạt động hay mang một số lợi ích thực tế.
Vahlen tiếp tục. " Dù rất muốn nhưng tôi nghĩ bây giờ nên tập trung vào hợp kim ngoài hành tinh trước. Kẻ thù của chúng ta bắt đầu ngày càng nguy hiểm hơn, chúng ta phải giữ cho những người lính sống sót và hiện tại những thứ hiện có không đủ."
"Tôi đồng ý," Commander gật đầu. "Bắt đầu nghiên cứu các hợp kim."
"Vâng." Cô hào hứng
Commander nhướng mày. "Khi tôi nói vậy, tôi không có ý ngay lập tức. Cô xứng đáng được nghỉ ngơi, cô cần điều đó. Lần cuối cùng cô ngủ là khi nào?"
"Tôi đã ngủ được vài giờ cách đây ..." cô liếc qua đồng hồ. "Mười hai giờ trước? Đúng, chắc vậy."
Anh lắc đầu . " Cô thực sự cần nghỉ ngơi, cơ thể cô sẽ không chịu được nếu cứ tiếp tục như vậy."
" Còn anh thì sao?" cô nói. "Tôi dám cá là anh ngủ ít hơn tôi."
Anh cười lớn. " Đúng vậy, nhưng tôi quen như vậy từ rất lâu rồi"
" Tại vì anh ở trong lực lượng đặc biệt? "
" Một phần thôi". Anh thừa nhận
"Ồ?" cô hỏi nhẹ. "Còn lý do gì nữa?"
" Tôi không thể ngủ ngon được nữa."
Vahlen có vẻ ngạc nhiên, anh cũng vậy. Anh chưa nói với ai điều đó trước đây. "Xin lỗi" cô ấy vội vàng nói. "Tôi không cố ý-"
Anh giơ tay lên ngăn bất cứ điều gì cô ấy định nói. "Không sao cả, Moira. Đó là bí mật nhỏ của hai chúng ta"
Cô ấy im lặng. Đây chính xác không phải là cách anh muốn kết thúc một cuộc họp tuyệt vời, và cũng không nên như vậy. Anh nảy ra ý tưởng. Anh nói. "Cô làm gì vào 6h tối nay?"
"Có lẽ đang bắt đầu phân tích sơ bộ-"
"Không," anh cắt ngang. "Cả hai chúng ta nghỉ giải lao và ăn một bữa ăn thực sự ở sảnh ăn. Chúng ta không có một cuộc trò chuyện thực sự nào cả, lúc nào cũng chỉ toàn nói về công việc."
"Nghe hay đây," cô ấy gật đầu. "Tôi cho rằng cả hai chúng ta có thể dành cho bản thân vài giờ."
Anh mỉm cười. "Tôi có một số việc phải hoàn thành trước. Hẹn gặp lại, Moira."
" Anh cũng vậy, Commander"
Anh bước ra ngoài với vẻ mặt mãn nguyện. Bây giờ cần đến công xưởng gặp Shen.