Ngày hôm sau là một ngày nắng.
Ôn Duệ Quân vẫn thức dậy đúng giờ dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, xem tin tức và thị trường chứng khoán.
Sau khi tất cả sẵn sàng thì ngồi vào trong xe, tranh thủ một giờ trên đường đến công ty, nhân tiện họp qua video với các giám đốc bộ phận để sắp xếp công việc ngày hôm nay và ý tưởng cho cuộc họp.
Trong thời gian tạm ngừng họp, Ôn Duệ Quân cúi đầu uống trà, tâm thần lơ đãng buồn chán nghịch di động, hôm nay là ngày Thương Hành trở về.
Thời tiết chuyển ấm, không cần phải mặc những chiếc áo măng tô dày nặng nữa, y đặc biệt chọn một bộ tây trang nhẹ nhàng màu lam đậm, cúc cổ áo cẩn thận đóng tới nút trên cùng.
Mỗi một sợ tóc đều được xử lí tỉ mỉ, nút thắt caravat cũng ở vị trí vừa vặn, phẳng phiu không một nếp nhăn.
Mỗi một chi tiết trên người từ trên xuống dưới, không chỗ nào không cẩn thận trang trọng.
Thời gian đợi chờ quá mức gian nan, giữa trưa lúc tan họp, Ôn Duệ Quân nhịn không được nhắn một tin cho Thương Hành, hỏi thời gian lên máy bay.
Cũng không biết là do hắn không phát hiện hay là đã lên máy bay mà mãi vẫn không nhận được hồi âm.
Đến tận lúc kết thúc một ngày công tác bận bịu, Ôn Duệ Quân lại theo lẽ thường gọi điện thoại cho Thương Hành, trong ống nghe chỉ truyền đến âm thanh gợi ý đối phương đã tắt máy.
Xem ra là đã lên máy bay.
Ôn Duệ Quân cúi đầu nhìn nhật kí trò chuyện trên màn hình di động, ngón cái nhẹ nhàng hoạt động, sau bao nhiêu chờ mong lại có chút cảm giác kì quái, nếu trước khi lên máy bay Thương Hành nhìn thấy tin mình gửi đến, hẳn là sẽ trả lời mình mới đúng.
Hay cố ý không nói cho mình biết thời gian, chẳng lẽ là muốn chuẩn bị sự bất ngờ gì cho mình?
Ôn Duệ Quân lấy hộp quà lam nhung nhỏ từ trong ngăn kéo ra, mở nắp hộp, nằm giữa là một cặp nhẫn đôi bạch kim kim cương, kiểu dáng đơn giản, khuynh hướng lại xa hoa.
Nhẫn được chia thành hai nửa dọc theo trục trung tâm kim cương, khi ghép lại thì vừa khít vào nhau, tách ra thì biến thành hai chiếc nhẫn cưới giống hệt nhau.
Ôn Nhiễm Nhiễm đưa ra cho y vô số chủ ý cầu hôn thời thượng, đều bị Ôn Duệ Quân kén chọn vô tình phủ quyết.
Cuối cùng, y vẫn quyết định dùng phương thức truyền thống nhất —— trực tiếp lĩnh chứng
(đăng kí kết hôn?).
Thư kí Ngô đã thay y chuẩn bị hết thảy các công tác cho tiệc cưới, hiện tại chỉ còn thiếu nhân vật chính Thương Hành chuẩn bị sẵn sàng.
Ôn Duệ Quân buông nhẫn xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ toàn cảnh, từ tầng cao của tháp song sinh nhìn khắp thành phố đắm chìm trong ráng chiều.
Y trông về một dải màu đỏ son nhợt nhạt phía chân trời xa, không biết lúc này Thương Hành có đang thưởng thức cùng một cảnh mặt trời lặn với y hay không?
※※※
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi khác trong thành phố, khu biệt thự Kim Linh Uyển vẫn đang đắm chìm trong một vầng ánh sáng, vẫn thản nhiên có trật tự như ngày thường.
Thương Hành tỉnh lại trong trạng thái hoa mắt váng đầu.
Hình như hắn đã ngủ rất lâu, lâu đến suýt nữa quên hôm nay là ngày mấy, trong giấc ngủ dài này, hắn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, lại mơ mơ màng màng ngủ, trước mắt có bóng ảnh lay động mông lung, tiếng bước chân đi tới đi lui, xa cuối chân trời, mờ mịt như sương mù.
Lúc ý thức dần dần quay trở lại, tất cả quanh mình đều có vẻ không chân thực lắm.
Tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vách tường màu vàng ấm nóng, và giường lớn mềm mại dưới thân, hắn cau mày nhìn phải trái chung quanh, ngón tay xẹt qua mặt vải tơ lụa mịn.
Đây là một gian phòng ngủ hoàn toàn khép kín, tường bốn phía đều rất nhẵn, gian phòng rộng rãi, sàn nhà trải thảm trắng như tuyết, tất cả đồ đạc đều là kiểu hắn quen dùng, trên bức tường đối diện giường còn gắn một màn hình TV.
Các góc cạnh bàn tủ đều được mài bo tròn, không có góc vuông nào, trong phòng còn có một cái cửa rộng mở, phía sau là phòng tắm.
Thương Hành ngồi dậy từ trên giường, vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, trong khoảnh khắc nhấc cánh tay lên, một trận leng keng loảng xoảng kêu vang.
Hắn cúi đầu chợt thấy, cổ tay phải đã bị khóa trong một vòng kim loại, bên trong nơi tiếp giáp với làn da còn rất tri kỉ mà nhồi đầy bông mềm mại thông khí, nối với khóa tay là một đoạn xích kim loại rộng bằng hai đầu ngón tay, đầu kia của xích được khóa chặt vào đầu giường cạnh vách tường.
Cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhẹ nhưng rất chắc bền, không dùng công cụ đặc biệt tuyệt đối không có cách chặt đứt.
Sợi xích này dài chừng hai đến ba mét, Thương Hành xuống giường bám vách tường đi lại xung quanh xem thử, hoạt động trong phòng cũng không có khó khăn quá lớn, khoảng cách tới phòng tắm cũng tạm coi như vừa tới.
Đủ thấy Dung Trí vì tạo ra một gian “Kim ốc” thế này, đã tốn bao nhiêu tâm tư.
“Em tỉnh rồi?”
Sau lưng cất lên một giọng nói ôn nhuận, Thương Hành lập tức quay đầu.
Chỉ thấy một bức tường khác mở sang hai bên giống như cửa thang máy, đợi Dung Trí vào phòng thì lập tức khép lại, mắt thường không nhìn kỹ thì gần như không thấy cái khe cửa kia.
Thương Hành đưa mắt nhìn quanh, gian phòng này nhất định có gắn theo dõi, nếu không Dung Trí tuyệt đối không thể mang cơm tới đây đúng lúc như thế.
Dung Trí đẩy chiếc xe để đồ ăn tới bên cạnh bàn, bưng thức ăn đã được nấu chín cẩn thận đặt lên bàn.
Bộ đồ ăn là đồ dùng để ăn bánh quy, Thương Hành cầm trong tay ước lượng, nếu dùng ăn cơm thì không thành vấn đề, nhưng hơi dùng lực một chút là sẽ gẫy, kể cả dĩa ăn cũng không hề có lực sát thương.
Dung Trí thoáng nhìn động tác của hắn, mỉm cười: “Đói bụng phải không, một ngày em chưa ăn gì rồi, mau lót dạ một chút.”
Nói xong, anh múc canh cho Thương Hành, lại chậm rãi mà chia thức ăn, từ bóng dáng đến động tác, đều nhã nhặn dịu hiền giống như một người vợ thiện giải nhân ý.
Nếu không phải thời gian và địa điểm đều không thích hợp, ký ức cũng không thiếu hụt chút nào, Thương Hành quả thực sẽ vì một màn hoang đường này mà vỗ tay.
Thương Hành bình tĩnh liếc anh một cái, nhẹ hừ một tiếng, đùa cợt nói: “Tôi còn cần ăn cơm cậu nấu sao? Ai biết bên trong lại bỏ thêm thuốc gì?”
Dung Trí bình tĩnh mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi, chỉ là đồ ăn bình thường mà thôi, anh ăn cùng em.”
Anh cũng lấy cho chính mình một phần tương tự, ăn hai miếng trước mặt Thương Hành.
Thương Hành vẫn như cũ không động đũa, quơ quơ xiềng xích trên cổ tay: “Đây là cách cậu đối đãi với bạn bè và bạn học cũ sao? Nhốt trong địa lao không thấy ánh sáng?”
Dung Trí yên lặng buông bát đũa xuống, cong xương ngón tay lên, gõ hai cái không nặng không nhẹ lên vách tường.
Bốn bức tường trong phòng thế mà sáng lên một tia sáng mong manh, trong nháy mắt, vách tường vàng bình thường không có gì đặc biệt hiện ra hình ảnh ánh nắng ngoài trời và cây cỏ xanh tươi dưới dạng hình chiếu.
Lại gõ nhẹ hai cái, hình ảnh lần thứ hai biến ảo, lần này là phong cảnh bờ cát ven biển.
Kinh ngạc chỉ trong một chớp mắt, Thương Hành gần như bị trò bịt tai trộm chuông của anh ta chọc cười: “Cậu cảm thấy làm như vậy, căn phòng này sẽ không phải là nhà tù nữa? Lừa mình dối người có ý nghĩa không?”
Hình ảnh dù có rõ ràng và chân thật, nhưng giả thì vẫn là giả!
Dung Trí tắt máy chiếu, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn: “Anh sẽ không thả em rời khỏi anh, thiết kế tường như vậy là để cố gắng làm cho cuộc sống của em thoải mái hơn một chút, không quá nhàm chán.”
Thương Hành không nói hai lời, gom góp sức lực nửa ngày, lúc này nhấc chân hung hăng đạp vào vách tường một cước, một tiếng nặng nề trầm đục vang lên, phía sau tường dày kiên cố, chỗ này chỉ sợ là hầm an toàn phía dưới biệt thự, thậm chí còn có thể đề phòng động đất và không kích.
Đá xong một cước này, Thương Hành mất hết lực lung lay một chút, dựa lưng vào mép giường ngã ngồi trên mặt thảm, lồng ngực hơi hơi phập phồng, tay chân đều run lên.
Dây xích trên cổ tay bắt đầu co rút lại về phía tường, từ dài biến thành ngắn, cuối cùng ngắn lại chỉ còn nửa mét, hắn không thể không ngồi yên dựa vào đầu giường, không còn đi đâu được.
Dung Trí có chút đau lòng mà nhìn hắn: “Trên người em vẫn còn tác dụng của thuốc giãn cơ, đừng làm lộn xộn nữa.”
Thương Hành hơi nhắm mắt, trào phúng nhìn anh ta: “Đây là thứ cậu muốn? Tôi vĩnh viễn sẽ không thích cậu, chỉ cần cậu dám bước tới gần tôi nửa bước, coi như cánh tay không còn, tôi cũng phải dùng sợi xích này xoắn đứt cổ của cậu, ngay cả như vậy, cậu vẫn vui vẻ sao?”
Trái tim giống như bị bọ cạp đốt một phát, đau nhức âm ỉ dồn dập lao tới tứ chi, ánh mắt Dung Trí tối tăm, một khắc sau đã kiên định đứng lên: “Phải, trong lòng em thích ai, anh cũng không quan tâm, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy mỹ mãn.”
Thương Hành híp mắt, không nói gì.
Dung Trí đem đồ ăn đến bên giường: “Nhiều ít cũng ăn một chút đi, suy dinh dưỡng sẽ rất khó chịu.”
Thương Hành nhẹ nhàng thở ra hai hơi, đừng nói đứng lên, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng tốn sức: “Tôi có bao nhiêu thù oán với cậu?”
Dung Trí lắc đầu: “Sao lại như thế?”
Anh vươn tay muốn chạm vào hai má của đối phương, lại bị tầm mắt bén nhọn của Thương Hành cản giữa không trung, cuối cùng cứng ngắc mà thu hồi về.
Anh dùng thìa thong thả khuấy canh nóng, nói: “Ở trong mắt em, anh cùng lắm chỉ là người qua đường không có cảm giác tồn tại, ở trong mắt anh, em là đối tượng thời niên thiếu mà anh muốn hướng tới, khát khao nhất.”
Thương Hành nhắm mắt, dứt khoát không nhìn tới anh ta.
Dung Trí cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm trải sàn, ánh mắt trống rỗng, ngữ điệu giống như hồi ức mờ mịt: “Khi còn bé, bởi vì nguyên nhân sức khỏe và diện mạo, anh thường xuyên bị bạn học bắt nạt thậm chí tống tiền, một khi không có tiền để đưa, ít thì sẽ bị một trận quyền đấm cước đá…”
“Anh cũng từng có ý định kêu cứu, chạy về nhà tìm mẹ khóc lóc kể lể, chỉ là không có tác dụng gì, mẹ cũng là người yếu đuối, bà chỉ biết mắng anh khiến cho bà mất mặt, một khi sự việc đến tai giáo viên, chỉ cần vài câu bạn học trêu đùa nhau là có thể giải quyết xong, mà chờ đợi sau đó, chính là ngày càng bị bắt nạt thậm tệ hơn…”
“Vì thế dần dần, anh không còn cầu cứu nữa.”
“Vẫn nhớ rõ có một lần, bọn họ đánh đổ cơm trưa của anh, dẫm giày thể thao đầy đất bẩn lên đồ ăn, bắt anh ăn hết, bọn họ nói anh chỉ xứng ăn đồ rơi bẩn, anh bị đáng nằm bẹp trên đất, mặt bị dẫm dưới đế giày, không biết làm sao…”
Rõ ràng là kí ức khổ sở, mà Dung Trí lại cười, trên mặt phiếm một tầng sáng nhu hòa: “Em cứ như thế đột nhiên xuất hiện, nhảy xuống từ tường hoa viên, một cước đá văng người lăn ra đất.”
Lúc đó, Dung Trí nằm dưới đất liều mạng ngẩng đầu nhìn lên, anh nhìn thấy bóng hình Thương Hành đứng ngược nắng, như một người rơi xuống giếng nước cạn, liều mạng bắt lấy ánh sáng nơi miệng giếng.
Thế nhưng bất kể có dùng sức như thế nào, vẫn là phí công.
Thương Hành nhăn chặt mày, hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà thời trung học hắn hoành hành vườn trường, không đếm hết một vài chuyện nhỏ tiện tay tham dự.
Dung Trí thở dài: “Kỳ thật anh biết, không phải là em đặc biệt tới cứu anh. Chỉ là bởi vì, những tên kia vừa lúc chắn đường của em.”
Thương Hành: “Một khi đã như vậy, cậu cũng không cần nhớ mãi ở trong lòng.”
Dung Trí cười cười: “Kỳ thật anh thực sự vui vẻ không phải vì em đã cứu anh.”
“Lúc đó sau khi đuổi những tên kia đi, cơm của anh rơi đầy đất, em thấy anh ấm ức đến phát khóc, thế mà nhặt một nắm cơm ở dưới đất lên, phủi hết đất bùn dính trên cơm, bỏ vào miệng cắn một miếng.”
“Anh lập tức ngây người, quên cả vết thương đang đau trên người, đồ bẩn như vậy làm sao em có thể ăn được?”
“Không ngờ, em lại hỏi anh có phải cơm trưa anh tự làm hay không, ăn rất ngon.”
Thương Hành trầm mặc không nói gì, Dung Trí gần như cười ra nước mắt: “Trên đời này, cho tới bây giờ cũng chưa có ai khích lệ anh, gia đình cũng vậy, trường học cũng thế, anh dường như luôn là một người dư thừa.”
“Còn em, tại sao em có thể tốt đến như vậy? Nhìn em, anh cũng không khổ sở nữa.”
“Anh sợ bọn họ quay trở lại, liền kéo góc áo em, hy vọng em đừng rời đi, tuy ngoài miệng em không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng ở lại cùng anh ăn xong bữa trưa ấy.”
“Từ khi đó anh đã nghĩ, nếu anh có thể giống như em thì tốt rồi, tự tin, mạnh dạn, mạnh mẽ, tuấn mỹ giống như em, thế giới của anh sẽ khác đi chứ?”
“Chỉ là khi đó anh căn bản không xứng với em, những thứ ấy một cái anh cũng không có, anh chỉ có tự ti, khiếp sợ, nhỏ yếu và xấu xí.”
“Anh chỉ dám đứng xa xa nhìn em, giống một bóng dáng vô hình.”
Thương Hành động dung nhìn qua anh ta, môi giật giật: “Sách là chuyện gì xảy ra? Thế giới trong sách này chẳng lẽ cũng là cậu viết?”