Tầng hầm ngầm ngăn cách âm thanh bên ngoài, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Dung Trí lắc lắc đầu: “Từ thế giới trước, anh không dám dựa vào gần em, chỉ nhìn từ xa, ôm khát khao viết tiểu thuyết về em để trò chuyện an ủi, mãi cho đến một ngày, tại một tiệm sách cũ, trong lúc vô ý phát hiện một quyển sách mà nhân vật chính trùng họ trùng tên với em.”
“Lúc nhìn thấy quyển sách kia, trong u minh, anh cảm thấy như sinh ra cảm giác cộng minh và khát vọng mãnh liệt, nếu anh cũng giống như Dung Trí trong sách, có được gia cảnh ưu tú, gương mặt xinh đẹp, tính cách thiện giải nhân ý, có lẽ, anh có thể cải biến quỹ đạo vận mệnh nguyên bản, chân chính đứng bên cạnh em…”
“Anh cũng biết ý nghĩ như vậy không khỏi quá không thực tế, anh mới đọc được một nửa, kẹp ảnh của em vào làm tấm đánh dấu, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, lúc vừa tỉnh dậy, giấc mộng của anh thế mà đã thành sự thật, biến thành ‘Dung Trí’ trong sách thật sự!”
“Mà câu truyện tự anh viết về em kia đã biến thành một cuốn sách đặt trên giá sách trong thư phòng của anh. Biến thành một quyển tiểu thuyết bình thường trong thế giới này.”
Thương Hành há miệng, lượng tin tức quá mức lớn, hắn suy nghĩ vạn ngàn, nhất thời không nói gì.
“Anh nghĩ, anh có thể là người đầu tiên đi vào thế giới trong sách, sau khi xác nhận chính mình không hề nằm mơ, anh lập tức đi tìm kiếm quyển sách kia, chỉ là nó thật sự quá bình thường vô danh, anh tìm thế nào cũng không thấy.”
“Sau đó, cũng không lâu lắm, em cũng đến, Cố Lẫm, Lâm Dư Tình cũng đến, lần đầu tiên lúc mới gặp em, anh không thể tin được em thật sự là chính chủ, chỉ là nhất cử nhất động đều quá giống, anh đã thăm dò qua rất nhiều lần, mới rốt cuộc xác nhận em thật sự đến!”
“Nếu gặp được em, anh cũng không cần phải tìm được quyển sách này nữa, vì thế có một thời gian rất dài, anh gần như đã quên nó.”
“Cho đến cách đây không lâu, anh ngoài ý muốn nhận được thông tin từ một đại lý bất động sản, có một tiệm sách cũ sắp đóng cửa đang muốn rao bán trùng tên với tiệm sách kia, và rồi anh tìm được nó.”
Thương Hành cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc trước mình vô ý đọc được quyển sách này, thời gian trôi qua, phần lớn kí ức đã mờ nhạt, ấn tượng duy nhất có lẽ là cảm thấy tiếc hận cho nhân vật chính có được tài nguyên tốt lại không nắm chặt trong tay, nhất định cứ phải đi làm chim hoàng yến.
Hắn nhớ mang máng Lâm Dư Tình và Cố Lẫm cũng từng đề cập tới bản thân trước đó, đều không ngoại lệ là người ôm tiếc nuối trong cuộc sống hiện thực, sinh ra cộng minh đối với nhân vật cùng tên trong sách.
Lâm Dư Tình là thất bại buồn bã trên con đường làm diễn viên, uổng cho kĩ thuật và sự cố gắng nhưng không có chỗ dựa và cơ duyên; còn Cố Lẫm lại canh cánh trong lòng việc mình là con thứ xuất thân ngoài giá thú, sau khi xuyên vào sách bọn họ đều chiếm được thứ mà bản thân mình muốn.
Nói như thế, quyển sách bìa đen trong tay Dung Trí chính là chìa khóa nối liền hai thế giới.
Thương Hành giương mắt nhìn anh, bỗng nhiên trầm thấp cười hai tiếng, thanh âm mang theo khàn khàn mệt mỏi: “Kỳ thật cậu lại làm tôi sợ, cậu căn bản không dám đốt quyển sách này.”
Ngón tay đang khuấy thìa của Dung Trí hơi hơi ngừng, đặt bát xuống, đẩy kính mắt trên mũi, nhìn hắn không chuyển mắt.
Thương Hành: “Nếu bốn người chúng ta đều là bởi vì quyển sách này mà tới đây, cậu thiêu hủy nó, không chỉ có tôi sẽ biến mất, mà cậu, Cố Lẫm, còn có Lâm Dư Tình, đều sẽ biến mất khỏi nơi này.”
Thấy Dung Trí trầm mặc không nói, hắn biết ngay chính mình đã đoán đúng: “Đối với cậu mà nói, tất cả những gì đang có hiện giờ kiếm không dễ, một khi rời khỏi đây, trở lại thế giới trước, lập tức cậu cũng bị đánh về nguyên hình, tài phú, thân phận, địa vị, ngay cả dung mạo đều không còn.”
Ánh mắt Dung Trí hơi trầm xuống, vải quần trên đầu gối bị ngón tay vô thức nắm ra mấy nếp uốn.
Chỉ mất một khắc, anh nhẹ nhàng phun ra một hơi, cười cười: “Em nói đúng, gần như một giây cuối cùng, anh quả thật không muốn như thế.”
Dung Trí yên lặng thở dài, trước khi rời khỏi tầng hầm ngầm, nói câu sau cùng:
“Nhưng có một điều em đã đoán sai, nếu như không thể có được em, những thứ này, còn có ích lợi gì đâu?”
※※※
Đại trạch trang viên Ôn gia, thư phòng.
Trời mới rơi một trận mưa nhỏ, gió đêm đầu hạ đưa tới một tia lạnh ướt, xuyên qua cửa sổ rộng mở, thổi bay rèm thư phòng.
Ôn Duệ Quân đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mình nhìn cây kim của chiếc đồng hồ để bàn cổ điển kia, nó gần như đã quay vô số vòng rồi lại về điểm ban đầu, nhưng người nên trở về mãi vẫn không có một tin tức.
Lúc này đêm đã khuya, ánh trăng trắng một màu thảm đạm, rung rinh theo những bóng cây lay động đổ trên sàn khiến người phải nôn nóng.
Di động đã truyền đến tiếng gợi ý máy tắt vô số lần, lông mày Ôn Duệ Quân nhướng lên, ánh đèn bàn chiếu vào góc nghiêng của y, rọi dưới mí mắt hai bóng đen hình cung mờ nhạt.
Máy bay dù có chậm cũng nên đến nơi rồi, Thương Hành không phải là người không cẩn thận làm rơi mất di động, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dù có nhắm chặt hai mắt, cũng không thể giảm bớt bất an nội tâm.
Không có tin tức máy bay bay từ Paris gặp tai nạn, chẳng lẽ là trên đường gặp phải kẻ bắt cóc? Hay là bị chuyện gì khác trì hoãn?
Giờ phút này Ôn Duệ Quân thật sự hận không thể gắn chip định vị toàn cầu lên người Thương Hành, coi như bị mắng là kẻ cuồng kiểm soát, cũng tốt hơn là hiện giờ lòng loạn như ma, lo lắng sợ hãi vì hắn.
Cửa thư phòng bị gõ vang ba tiếng, thư kí Ngô đẩy cửa vào, khuôn mặt nghiêm túc.
“Ôn tổng, nhị thiếu gia lấy danh nghĩa công ty Thương tổng liên hệ với đối tác bên Pháp, lại được báo tin hội đàm đã hoàn toàn kết thúc từ một ngày trước.”
Lòng Ôn Duệ Quân bỗng nhiên chùng xuống, hai mắt hơi hơi nheo lại, khàn khàn bảo: “Nói tiếp.”
“Tôi đã kiểm tra qua tin tức của các chuyến bay về từ Paris mấy ngày nay, phát hiện Thương tổng đã về nước sớm một ngày.”
Ôn Duệ Quân dán chặt mép bàn đứng dậy, nhìn gắt gao chằm chằm thư kí Ngô đang rũ mắt: “Vậy cậu ấy ở đâu? Bây giờ ở nơi nào?”
Thư kí Ngô không tự chủ được khom thắt lưng, thanh âm chìm xuống:
“Căn cứ vào hình ảnh giám sát tại sân bay, cho thấy Thương tổng đêm qua đã lên một chiếc taxi, nhưng không quay được biển số xe, tôi đã phái người bắt tay phân loại điều tra những toàn bộ xe taxi đợi ở sân bay trong thời gian đó, còn cần chút thời gian, hiện tại chưa có kết quả.”
Trong lúc nhất thời, Ôn Duệ Quân giống như bị một móng vuốt sắc hung hăng nắm vào trái tim, đột nhiên giật lên hai cái rồi ngừng, nặng nề đến thở không ra hơi.
Tin tức hỗn loạn trong đầu, tốt, xấu, không rõ địch ta cùng nhau lao về phía y như dời núi lấp bể.
Thư kí Ngô nhìn sắc mặt âm trầm của y, thật cẩn thận nói: “Ôn tổng không cần quá lo lắng, Thương tổng nếu như gặp phải kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc, sẽ không đến mức một chút tin tức cũng không phát ra. Có lẽ, là có việc gấp khác.”
Ôn Duệ Quân nhíu mày, ngón tay chống mạnh bên mép bàn đã trắng nhợt: “Tôi lo lắng chính là cậu ấy ‘có việc gấp khác’, nếu không có chuyện lớn, cậu ấy sẽ không đến mức ngay cả tôi cũng không kịp liên hệ. Hoặc là, chính là cậu ấy đã gặp phải chuyện gì đó không thể chống lại được. Bất kể là gì, nhất định đã hãm sâu vào nguy hiểm…”
Thế mà y lại muộn hẳn một ngày mới phát hiện!
Trời biết một ngày này sẽ xảy ra chuyện gì!
“Liên hệ cảnh sát, nhưng chuyện Thương Hành mất tích quyết không thể để lộ ra một chút với truyền thông, đi thăm dò nhật kí trò chuyện của cậu ấy, tìm tất cả những chỗ cậu ấy có khả năng đến, người có khả năng liên hệ, một chỗ cũng không thể buông tha!”
Trong nơi khuất bóng, khóe miệng Ôn Duệ Quân hơi hơi hạ xuống, đường cong góc mặt nghiêng bị bóng tối cắt đến lạnh cứng như đao, không có một biểu cảm dư thừa: “Kể cả ba người Cố Lẫm, Lâm Dư Tình, còn có Dung Trí.”
Thư kí Ngô khom người: “Vâng, Ôn tổng.”
Ôn Duệ Quân không cần phải nhiều lời nữa, vừa cài lại cổ tay áo, vừa nâng bước chân đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe.”
“Ôn tổng ngài chuẩn bị đi đâu?”
“Đi tìm Thương Hành.”
Thư kí Ngô cả kinh: “Giờ là rạng sáng, tôi sẽ phái người đi tìm, ngài vẫn nên ở nhà chờ tin tức của tôi. Tìm người như mò kim đáy bể, ngài tính tìm chỗ nào?”
Ôn Duệ Quân dừng bước, không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tất cả mọi chỗ, đến từng chỗ đi tìm, chỉ cần cậu ấy còn ở trong thành phố này, dù có phải đào sâu ba thước, tôi nhất định phải tìm được cậu ấy.”
※※※
Trong đêm yên tĩnh này, theo sự quyết đoán của Ôn Duệ Quân, một dòng nước ngầm mãnh liệt bắt đầu từ trang viên Ôn gia, lập tức nổi lên sóng to gió lớn khắp bốn phương tám hướng.
Trong một đêm, hai tập đoàn lớn Phương thị và Cố thị đều bị kinh động, khả năng kiểm soát của ba tập đoàn lớn không thể nghi ngờ là rất rộng, lượng thông tin khổng lồ ào ạt tụ đến không ngừng, hiệu suất sàng lọc chọn lựa không gì sánh kịp.
Ôn Duệ Quân tự mình lái xe tìm kiếm mỗi một nơi Thương Hành có khả năng dừng chân, gần như trắng đêm không ngủ.
Căn biệt thự tại Kim Linh uyển mà Thương Hành mua kia, là mục tiêu tìm kiếm đầu tiên của y.
Thế nhưng tìm trong tìm ngoài hẳn ba lần, căn bản không thấy dấu vết trở về của Thương Hành, bởi vì gần đây hắn vẫn luôn ở trang viên Ôn gia, gần như chưa từng trở lại biệt thự, thềm nhà tay nắm cửa thậm chí còn phủ một tầng bụi bặm mỏng manh.
Ôn Duệ Quân thẫn thờ nhìn cửa biệt thự, thẳng đến lúc ngọn lửa nơi đầu mẩu thuốc lá nóng tới ngón tay, mới hậu tri hậu giác cảm thấy một chút đau đớn chết lặng.
Thư kí Ngô thở hồng hộc chạy đến: “Ôn tổng, tôi đã hỏi qua, chỗ này mới đây phải sửa chữa đường điện, đêm qua mất điện, không kiểm tra được máy theo dõi.”
Thật sự trùng hợp như thế?
Ôn Duệ Quân rũ mắt, yên lặng nghiền phẳng đầu thuốc lá đã cháy hết: “Đi tìm chỗ khác.”
Mây đen che khuất ánh trăng, bốn phía chỉ còn bóng tối tĩnh mịch.
Bentley đen chạy dọc theo con đường càng lúc càng xa, trong vườn bên cạnh biệt thự của Thương Hành, một con búp bê len lông nhỏ dính đầy bụi đất đang lẳng lặng nằm giữa bụi cỏ, khó mà chú ý thấy.
Bên cửa sổ phòng khách, bức rèm rất nặng màu đỏ sậm bị kéo ra một góc, trong khe hở, Dung Trí yên lặng đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn theo xe của Ôn Duệ Quân đến rồi lại đi, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười thản nhiên.
Lần này, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cướp được Thương Hành từ bên cạnh mình!
※※※
Tầng hầm ngầm của kim ốc.
Thương Hành bị tiêm một liều giãn cơ, an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trên giường.
Gối đầu trắng như tuyết, tóc đen nhánh hỗn độn, Thương Hành chau một đôi mày, cổ tay phải vẫn bị khóa chặt như cũ, hai chân vô thức vuốt ve tấm ga giường, cái trán có chút mồ hôi, trong cơn mơ ngủ cũng không thoải mái.
“Thương Hành, tỉnh dậy, em gặp ác mộng.” Dung Trí hơi hơi nhíu mày, lấy khăn ấm lau mồ hôi cho hắn.
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm chắc!
Lực tay kia lại nhẹ nhàng không gắng sức, trượt dọc theo xương cánh tay, so với gọi là đề phòng, ngược lại càng giống như vuốt ve.
Chủ nhân của cái tay kia run rẩy lông mi, chậm rãi mở mắt.
Dung Trí cúi đầu nhìn cổ tay của mình: “Em tỉnh rồi?”
Tầm mắt từ từ điều chỉnh tiêu cự, Thương Hành cau mày đón nhận ánh mắt ân cần của Dung Trí, cánh mũi mấp máy, cổ họng khàn khàn bất mãn mang theo chút giọng mũi: “Khó chịu…”
Dung Trí động lòng, cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, thử dùng đầu ngón tay thăm dò đụng vào hai má của đối phương, thấy Thương Hành không bài xích, lá gan lớn thêm vài phần: “Khó chịu chỗ nào?”
Thương Hành nghiêng mặt, cọ cọ trên gối đầu, phun ra một chữ: “Nóng.”
Dung Trí lập tức cứng đờ, non nửa xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo đối phương dán chặt vào tầm mắt của anh.
Anh đã từng nghĩ Thương Hành sau khi biết được chân tướng sẽ đối xử với mình như thế nào, nói lời lạnh nhạt hoặc chửi rủa quát lớn, nhưng chỉ có cảnh đẹp nhất trong mơ cũng chưa từng thiết tưởng qua, đó là hắn sẽ cho phép mình thân cận.
“Cậu hơi thả lỏng cho tôi một chút có được hay không, tôi rất là khó chịu…” Thương Hành nghiêng đầu, mi mắt nhẹ nhàng chớp chớp: “Nếu cậu sợ tôi chạy trốn, có thể nằm ở bên cạnh tôi nhìn tôi.”
Hầu kết Dung Trí hơi hơi hoạt động: “Có phải em đang lừa anh hay không?”
“Cậu không tin tôi sao?”
Dung Trí cười khổ, cho dù là lừa gạt, anh vốn cũng không có cách nào từ chối sự hấp dẫn được ngủ cùng giường…
※※※
Bên kia, ngay khi Bentley sắp rời khỏi Kim Linh uyển, thư kí Ngô bỗng nhận được tin nhắn —— đã thành công phá mở hòm thư của Thương Hành, bức thư của Dung Trí rốt cuộc lăn lộn rơi vào tay Ôn Duệ Quân.
Ôn Duệ Quân híp mắt, nhiều lần đọc mấy chữ ngắn ngủi trong thư: “Thế giới trong sách… Là có ý gì?”
Y hít sâu vào một hơi: “Lái xe trở lại, Thương Hành nhất định ở trong này! Coi như có lật ngược đất lên trời, cũng nhất định phải tìm được người!”
Không đến một khắc, một lượng lớn đèn pha đã được vận chuyển tới, lấy biệt thự Thương Hành làm tâm, nửa khu biệt thự nhỏ gần như bị chiếu sáng như ban ngày.
Một số xe cảnh sát cũng theo tới ngay phía sau, hai chiếc xe hạng sang ở trong đó đặc biệt khiến người chú ý.
Cố Lẫm và Lâm Dư Tình một trước một sau từ trên xe bước xuống, mặt hai người đều mang vẻ nghiêm túc thận trọng trước nay chưa từng có.
Cố Lẫm mặt âm trầm, nổi giận đùng đùng túm áo Ôn Duệ Quân: “Ôn Duệ Quân, sớm biết anh chỉ có từng ấy bản lĩnh, lúc trước tôi đã không nhường Thương Hành cho anh!”
Ôn Duệ Quân giữ cổ tay Cố Lẫm, từ từ tách ra, theo dõi Cố Lẫm bằng ánh mắt trên cao nhìn xuống, cười gằn: “Nhường? Cậu cũng xứng?”
“Anh!”
Lâm Dư Tình bĩu môi, đùa cợt nói: “Đợi tìm được người rồi, các anh muốn làm trò gì cũng không muộn.”