Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 78




Kim Linh uyển là khu biệt thự xa hoa số một số hai ở nội thành, khung cảnh thanh u nhã trí, ba bước một đình năm bước một hồ.

Thảm thực vật xanh phủ khắp che giấu những biệt thự ẩn hiện dưới bóng cây, tính riêng tư rất tốt, nếu quan sát từ trên không, những ngôi nhà tựa như một chuỗi hạt ngọc nằm nối nhau bên hồ nước nhân tạo, khoe sắc giữa không gian xanh biếc.

Thương Hành vội vàng đuổi tới căn biệt thự hắn đã mua mà chưa ở qua được mấy lần, cũng không biết hôm nay là ngày gì, gần đó hình như đang sửa chữa đường dây điện, ngoại trừ đèn khẩn cấp ở ngoài cửa nhà, đèn đường trong uyển toàn bộ tắt ngúm.

Xa xa truyền đến vài tiếng hét to như có như không, nghe như đang khuân vác nguồn điện dự phòng.

Tối đen bao trùm bốn phía, chỉ có ánh trăng mơ hồ chiếu sáng con đường nhỏ uốn lượn trong vườn hoa.

Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, tiếng bước chân vội vã của Thương Hành có vẻ càng thêm rõ ràng.

Đi tới trước cửa nhà, hai ngọn đèn đường đã mất đi sinh mệnh đứng trơ trọi ngoài cửa, không có một bóng người.

Thương Hành nhíu mày, Dung Trí không chờ hắn, chẳng lẽ mình gắng sức đuổi tới những vẫn đến chậm?

Hắn vừa mới sờ di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, từ phía sau lưng bỗng nhiên vang lên một đợt tiếng bước chân rất nhỏ, Thương Hành chợt quay lại, chỉ thấy dưới tàng cây có một bóng dáng gầy yếu chậm rãi đi ra.

Bóng dáng người nọ thong dong chậm rãi đi tới, lúc cách Thương Hành ba bước thì dừng lại.

Gió đêm thổi ngọn cây cành lá sàn sạt, ánh trăng cắt giữa tầng mây đổ nghiêng xuống, im lặng không tiếng động vắt ngang qua hai người, phân chia rõ ràng ánh sáng và bóng tối.

“Dung Trí.” Thương Hành cắm tay trong túi quần sờ sờ cạnh dị động, nhíu mày nhìn anh: “Không phải anh đã nói định rời khỏi nơi này?”

Thân ảnh Dung Trí hiển lộ môt chút dưới ánh trăng, anh ta vẫn mặc tây trang màu đen như lần đầu tiên hai người gặp mặt, khung kính gọng bạc nhã nhã nhặn nhặn, làn da được ánh trăng chiếu đến trắng bệch như tờ giấy.

Chỉ có thần thái là hoàn toàn bất đồng so với lúc mới quen.

“Không tồi.”

Đôi mắt Dung Trí sau thấu kính hơi hơi híp, đuôi mắt hiện ra một nếp nhăn khắc sâu trên da khi cười, một tay đút túi, ánh mắt dừng thẳng trên người Thương Hành, không thèm che dấu vui mừng.

Từ bỏ sự kiềm chế nội liễm tự thân, mũi nhọn bên trong ẩn ẩn phát ra bên ngoài.

“Thương Hành, chúng ta rốt cuộc lại gặp nhau.”

“Một khi đã như vậy.” Thương Hành bình tĩnh nhìn ánh mắt của anh: “Hôm nay hẹn gặp tôi, nếu như muốn trước khi chia tay nói lời cáo biệt cũng không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí như thế, lấy việc như thế ra nói giỡn, coi như tới đưa tiễn người đã từng là bạn bè, tôi cũng sẽ tới.”

Dung Trí lắc đầu: “Anh cũng không có lừa em. Anh nói rồi, muốn đưa cho em một món quà. Hôm nay tới, đúng là định nói cho em biết tất cả sự việc em muốn biết.”

Thương Hành hoài nghi nhìn anh ta.

Dung Trí không cho là ngang ngược, cười cười: “Đi theo anh.”

Anh cũng không quan tâm Thương Hành có đuổi kịp hay không, thản nhiên xoay người, dường như rất chắc chắn đối phương không có khả năng kháng cự sự hấp dẫn của việc chạm tới chân tướng.

Dung Trí rất nhanh đã dừng bước, mở ra cổng rào màu đen của hoa viên nhỏ, Thương Hành khiếp sợ mà nhìn căn biệt thự quen mắt này, thế mà lại là căn nhà ngay bên cạnh nhà mình!

Dung Trí mở cửa ra, đứng ở thềm nhà nghiêng người, quay sang nhìn hắn: “Đi vào rồi nói.”

Thương Hành nhíu mày, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nếu như Dung Trí quả thật đã từ bỏ và dự định rời đi, vì sao còn giữ lại căn nhà này?

Lúc này mời hắn đi vào, thật sự là trước khi sắp chia tay muốn đặc biệt tử tế tặng lời giải thích nghi ngờ cho hắn?

Hắn nắm chặt di động trong túi, lặng yên không một tiếng động mà mở khóa, ngón cái mò tới danh bạ bằng cảm giác ——

“Em muốn gọi ai cùng tới uống trà sao?” Dung Trí hình như đoán được tâm tư của hắn, mỉm cười: “Em muốn gọi ai tới, anh đều không để ý, bất kể là Ôn Duệ Quân, hay là Cố Lẫm, Lâm Dư Tình.”

Ngón tay Thương Hành hơi hơi khựng lại, ánh mắt giãn ra, cười nói: “Một khi đã như vậy, tôi gọi Ôn Duệ Quân cùng tới đây khai mở nhãn giới.”

Dung Trí: “Chẳng lẽ em không sợ y biết chân tướng?”

“Vì sao phải sợ?” Thương Hành vừa nói chuyện, vừa nhấn lên danh bạ, cuộc trò chuyện gần nhất chính là Ôn Duệ Quân: “Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói cho anh ấy.”

Ngay lúc hắn sắp bấm dãy số, Dung Trí lại lắc lắc đầu, lộ ra một biểu cảm tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, nếu như y tận mắt nhìn thấy em biến mất trước mặt mình, chỉ sợ sẽ nổi điên lên không chừng, anh ngược lại rất là chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của y.”

Thương Hành chợt biến đổi sắc mặt, đầu ngón tay đứng trên màn hình, không khí như có sức nặng ngàn quân, vô luận ấn thế nào cũng không xuống: “Lời này của anh có ý gì?”

Chẳng lẽ không phải Dung Trí cố ý dẫn hắn vào vòng vây chỉ để gặp mặt, mà là thật sự nắm giữ cái gì đó? Hơn nữa hoàn toàn không ngại bị người phát hiện, rốt cuộc là nhờ lực lượng gì mới có thể khiến anh ta tự tin như thế?

Nội tâm Thương Hành nhanh chóng cân nhắc thuận lợi và rủi ro, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, hỏi: “Nếu như tôi không vào, có phải hay không ngay bây giờ anh sẽ đưa tôi về thế giới gốc?”

Dung Trí không trả lời, chỉ mỉm cười, nho nhã lễ độ mà cúi người làm một dáng tay xin mời.

Thương Hành híp mắt, khóe miệng cong lên bỡn cợt, nếu là lúc trước, hắn căn bản không sợ uy hiếp dạng này, nhưng hiện giờ —— người này, thật đúng là đã nắm được cửa mạch của hắn.

Thương Hành nhẹ phun ra một hơi khó chịu, bước chân lên, từng bước một đi tới chỗ anh ta ——

Lúc sắp vào cửa, trong khoảnh khắc hai người đứng đối diện sát nhau, Thương Hành dùng ngón út, tháo con cừu len lông nhỏ trên chìa khóa ra, lợi dụng bóng đêm ném vào vườn hoa nhỏ nhà Dung Trí.

“Lạch cạch” một tiếng, cửa lớn khép lại.

Lại qua nửa giờ, nguồn cung điện trong tiểu khu mới khoan thai đến muộn, đèn bên đường và đèn giám sát cũng từ từ sáng lên, yên lặng phục hồi công tác…

※※※

Vào phòng, Thương Hành im hơi lặng tiếng đánh giá bố cục bốn phía.

Bên trong biệt thự Dung Trí trang hoàng theo phong cách châu âu thanh nhã, rất bình thường không có gì lạ, quy củ một cách máy móc, có vẻ như chưa được bỏ vào nhiều công sức.

Tất cả cửa sổ đều đóng chặt, rèm mành cũng được che chắn kín kẽ.

Dung Trí đi đằng trước, Thương Hành yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, tố chất sức khỏe của đối phương cũng không được tốt lắm, bản thân mình mà ra tay có thể nói chắc tám chín phần chế phục được anh ta, chỉ là chẳng lẽ Dung Trí không nghĩ tới chỗ này —— con bài chưa lật mà anh ta dựa vào đến tột cùng là cái gì?

“Đến rồi.”

Dung Trí đẩy ra một cánh cửa cuối hành lang, ánh đèn mềm mại trên tường chiếu sáng tình trạng trong phòng.

Đó là một gian thư phòng, trên một bức tường tạc rỗng có đặt một giá sách, bày đông đủ các loại sách, trên tường đối diện với giá sách, có rất nhiều ảnh chụp được ghim lên bằng đinh mũ, tất cả đều là hình những người Thương Hành quen.

Nằm chính giữa là ảnh chụp chính mình, Thương Hành nhớ tới ngày đó trong phòng khách sạn tiệc khánh công, ảnh chụp rơi ra từ túi Dung Trí, hơi hơi nhíu mày: “Cái sở thích này không được tốt lắm.”

“Tùy tiện ngồi đi.” Dung Trí chiêu đãi hắn giống như một vị chủ nhà thân mật hiếu khách: “Muốn uống chút gì không?”

Thương Hành lãnh đạm nói: “Không cần, nói chính sự đi.”

Dung Trí vẫn như thường ngày đảo chén cà phê cho hắn, thấy đối phương không nhận, cũng không miễn cưỡng, đặt chén lên bàn trà nhỏ bên cạnh hắn.

Anh ngồi xuống phía đối diện Thương Hành, tư thái bình thản ung dung tự đắc.

“Nhìn thấy sách phía trên không?” Dung Trí chậm rãi mở miệng, thấy tầm mắt nghi hoặc của Thương Hành dừng trên giá sách, mới tiếp tục nói: “Trong đó có một quyển, là sách của em.”

Thương Hành chợt khẽ giật mình, lập tức nhướng mày, sách của hắn? Có ý tứ gì?

Dung Trí không để cho hắn chờ đợi quá lâu, cúi đầu uống ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Ở bên trái giá sách, dãy sách chính giữa, quyển thứ nhất đếm từ bên trái qua.”

Thương Hành đi tới trước giá sách, thoạt liếc mắt đã thấy ngay quyển sách mà Dung Trí chỉ, trên gáy sách viết một cái tên mà mình chưa nhìn thấy bao giờ, tác giả tên là Tạ Trí.

Hắn không vội vã rút sách từ trên giá xuống, liếc Dung Trí một cái, lòng suy ngẫm tên tác giả, có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.

“Quyển sách này, là một quyển tiểu thuyết lấy em làm gốc, nhân vật chính bên trong chính là em.” Dung Trí chậm rãi nói.

“Đối với em mà nói, ‘thế giới bên kia’ là hiện thực, bên này là thế giới trong sách, còn đối với người ở đây mà nói, nơi này chính là hiện thực, mà em cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết.”

Những lời này giống như một tiếng sấm sét, ầm ầm nổ vang bên tai Thương Hành!

Hắn mới là nhân vật trong tiểu thuyết? Người trên giấy?!

Để nghiệm chứng lời Dung Trí nói, Thương Hành lập tức rút quyển sách kia ra, bìa sách màu trắng, hắn vừa mới mở trang đầu tiên đã ngay lập tức ngây dại, nội dung được miêu tả bên trong, không phải là mình thời còn đi học sao?

Không ngừng lật thêm trang sách, đọc xem nhanh như gió, càng đọc về sau, tâm của hắn càng trầm xuống, kia đều là những việc hắn đã trải qua…

Quyển sách này tựa hồ đã đặt ở nơi không người hỏi thăm rất lâu rồi, tro bụi bay đầy ra theo động tác lật sách, Thương Hành nhịn xuống xúc động muốn ho khan, phất phất tay.

Trái tim của hắn như bị một cái móng vuốt bén nhọn nắm chặt, hơi thở cũng ngừng lại, cơ hai bên gò má lạnh cứng như thạch cao, hiện rõ hình dạng xương gò má căng thẳng.

Mặt Thương Hành không có biểu cảm, nhưng nội tâm lại nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.

Đến tột cùng hắn là người trong sách sống lại trong thế giới hiện thực, hay là giống như trong trí nhớ không hiểu sao lại bị xuyên vào thế giới trog sách?

Đến tột cùng bên kia mới là hiện thực? Hay bên kia mới là sách?!

Dung Trí dường như lần thứ hai nhìn thấy nội tâm sắp sụp đổ tam quan của hắn, nói: “Kỳ thật, có lẽ hai bên đều là chân thật, mà hai bên cũng đều là sách.”

Thương Hành ngẩng đầu từ trong trang giấy, gắt gao theo dõi anh: “Anh còn biết những gì?”

Dung Trí rút ra một quyển sách có độ dày không kém từ bên phải giá sách, bìa sách màu đen.

Thương Hành liếc mắt đã nhìn thấy tên của quyển sách kia, thế mà giống hệt với tên quyển nguyên tác mà hắn xuyên vào!

Đồng tử của hắn hơi co lại, thanh âm trầm thấp đến có chút khàn khàn: “Hai quyển sách này… Chính là bí mật xuyên qua? Tạ Trí, chính là anh? Vốn dĩ tôi là nhân vật chính trong sách này, là do anh viết?”

Dung Trí khen ngợi mà gật gật đầu: “Ở ‘thế giới bên kia’ anh mang họ mẹ, họ Tạ. Có lẽ em đã quên anh. Kỳ thật anh đã nói với em rồi, chúng ta là bạn cùng lớp thời trung học.”

Trong thời gian một tích tắc, Thương Hành chợt nhớ rõ lúc Dung Trí cho mình thuê chung cư độc thân đã từng thuận miệng đề cập chuyện của hai người thời cấp ba, và một ít chuyện cũ.

Hóa ra lời anh ta nói không phải là tình tiết thanh mai trúc mã trong nguyên tác, mà là hồi ức của “Thế giới bên kia”.

Tạ Trí… Tạ Trí…

Thương Hành nhíu mày, hình như quả thật từng có một bạn học như vậy, mười mấy năm trôi qua, ký ức sớm đã mơ hồ, nhưng tướng mạo của cậu ta…

Dung Trí cẩn thận xem xét mỗi một biểu cảm rất nhỏ của hắn, nhẹ nhàng cười tự giễu:

“Em không nhớ rõ anh, cũng rất bình thường, khi đó em chính là nhân vật nổi tiếng bề ngoài xuất chúng trong trường học, làm sao có thể nhớ rõ trong góc phòng, có một kẻ yếu không thích nói chuyện, không có tiếng tăm gì, luôn bị người bắt nạt?”

“Một người… vô hình diện mạo khó coi.”

Thương Hành thầm ngạc nhiên, hắn nhớ ra rồi!

Thời học trung học, trong lớp quả thật từng có một học sinh bề ngoài khó coi, dáng người thấp bé, thân thể mảnh mai, thường hay để tóc mái che khuất mặt, sợ bị người cười nhạo, luôn chịu sự bắt nạt của các bạn học khác, động một chút là lại khóc.

Luôn luôn ngồi trong góc phòng, tính cách quái gở, gia cảnh không tốt, sau khi cha mẹ li dị thì theo họ mẹ, bị người bắt nạt cũng không có ai ra mặt giúp cho, chỉ có thể tự mình nén giận.

Người nọ tên là Tạ Trí.

Hiện giờ là Dung Trí đứng trước mặt hắn, tên họ diện mạo hoàn toàn bất đồng, mà ngay cả tính cách tối tăm quái gở cũng biến đổi rất khác, không mảy may nhìn ra bóng dáng quá khứ.

Thời trung học Thương Hành không có tiếp xúc nhiều với Tạ Trí, hiện tại gần như biến thành người khác, càng là hoàn toàn nhận không ra.

Hắn cau mày, ánh mắt đen trầm nhìn chằm chằm Dung Trí: “Dựa vào sách này, làm thế nào để trở về thế giới gốc?”

Dung Trí cầm lấy một cái bật lửa kim loại nho nhỏ trên bàn trà, nhẹ nhàng đánh ra một tiếng ma sát, ngọn lửa nhỏ màu vàng tuồn lên.

Một tay anh cầm sách, một tay giơ bật lửa, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Rất đơn giản, đốt cháy nó, em ở thế giới này sẽ không tồn tại nữa, đồng thời, không thể nghịch chuyển, vĩnh viễn không quay trở lại.”

Trong chớp mắt, hai mắt Thương Hành đột nhiên trợn to, hô hấp ngừng lại!

Thì ra là thế, cậu ta nắm giữ quyển sách kia, bất kì lúc nào cũng có thể đốt nó, khó trách không có sợ hãi!

Mắt mũi Thương Hành đen kịt một trận, cường ép chính mình lấy lại bình tĩnh, nắm chặt quyển sách trong tay, ánh mắt tìm kiếm tới lui.

Tin tức Dung Trí để lộ ra, không mang nhiều thông tin hơn so với thực tế.

Nếu như nói đốt cháy quyển kia, bản thân mình sẽ trở về, như vậy đổi ngược lại, có phải hay không đốt cháy quyển trong tay mình, bản thân sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này?

“Em đang tìm bật lửa sao?” Dung Trí lắc đầu: “Không cần tìm, chỗ này không có.”

“Nói như vậy, suy đoán của tôi là đúng, quyển sách này cũng có thể đốt?” Thương Hành tạm dừng ánh mắt, nhưng Dung Trí trong tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ.

Dung Trí thản nhiên nói: “Muốn biết bí mật của sách, sẽ phải trả một cái giá đắt. Cho dù em có cẩn thận đến đâu, cũng nhất định sẽ lật xem nó.”

Thương Hành một tay bám lấy giá sách, một tay khác đã mất đi sức lực không cầm được sách, bên tai vang lên tiếng vù vù ồn ào, ý thức trong đại não dần hỗn độn, hắn rõ ràng không uống cà phê Dung Trí đưa… Sách này…

Lạch cạch một tiếng, quyển sách bìa trắng rơi xuống mặt thảm.