Xấu Y

Chương 13: Cũng đâu phải ta ép ngươi tới




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Quân Nguyên Thần tiễn người áo bào đỏ đi xong, đang đi dạo trong vườn hoa, đột nhiên cảm thấy ánh trăng sáng ngời, mặt nước hòn non bộ cũng mờ ảo rực rỡ.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng trong suốt, ẩn chứa ngọc thiềm.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám rồi sao?

“Sức khỏe của Y Nhân vẫn luôn không tốt, đã mấy ngày mình không ở bên cạnh nàng rồi.”

Quân Nguyên Thần bước nhanh hơn, đi ngang qua thiện phòng.

Bạch Cảnh Trần đang ôm một chiếc hộp, tắm dưới ánh trăng, ngẩng đầu không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt đầy tâm sự.

Quân Nguyên Thần nhìn thoáng qua.

Nếu là mỹ nhân dưới ánh trăng, ngược lại còn xem như là lương thần mỹ cảnh*.

(*) Lương thần mỹ cảnh: là thành ngữ chỉ một cảnh đẹp, trong thời gian đẹp.

Đáng tiếc kết hợp với gương mặt xấu xí kia của y, nhìn như cóc đi guốc, khỉ đeo hoa* vậy khiến người ta chán ghét.

(*) 东施效颦: nghĩa là bắt chước bừa; học đòi một cách vụng về; cóc đi guốc, khỉ đeo hoa (Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa).

“Y sẽ không còn nhớ mãi không quên ước hẹn hồi đó chứ?”

Quân Nguyên Thần sinh lòng phiền muộn.

“Người đời đều thế cả, luôn tự cho là mình thâm tình, thực tế toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn tự khiến mình cảm động.”

Quân Nguyên Thần cảm thấy sát phong cảnh, phất tay áo bỏ đi.

Trở lại chủ viện, Tuyết Y Nhân quả nhiên chuẩn bị rượu ngon hoa quả tươi, chờ ở trong lương đình.

“Vương gia!”

Một tiếng gọi yêu kiều, khiến xương cốt người ta mềm nhũn, quét sạch sương mù trong lòng Quân Nguyên Thần.

So với kẻ bám riết không buông quả nhiên nữ tử nhu thuận làm người khác thoải mái hơn nhiều.

“Ừ, hôm nay trông cơ thể nàng có vẻ nhanh nhẹn hơn?”

Tuyết Y Nhân cũng là người đẹp hiếm thấy ở trong thiên hạ, mắt hạnh lông mày lá liễu, toàn thân mặc váy màu vàng nhạt vừa xinh đẹp động lòng người vừa đoan trang, hơn nữa nàng còn là thiên kim thế gia, lễ nghi phép tắc đều chu toàn.

Quan trọng ánh mắt nàng nhìn về phía mình đều đầy sùng bái và ngưỡng mộ.

Không giống như người nào đó, nhìn mình đầy u oán, giống như đang trách mình tại sao lại thất hứa.

“Y Nhân không biết cố gắng, nhọc Vương gia bận lòng lâu như vậy, tinh thần vẫn luôn không phấn chấn.”

Quân Nguyên Thần nghe nói, do Tuyết Y Nhân quá ái mộ mình, mới mắc phải căn bệnh này.

Từ lâu nàng đã tuyên bố, nếu không phải là mình nàng sẽ không gả, thậm chí còn từng ầm ĩ với Bình Nam Đại tướng quân, có thể thấy tâm ý của nàng.

Phải sau đại hôn, nàng mới dần lấy lại tinh thần.

“Nếu như thân thể nàng không khỏe, tối rồi cũng không cần chuẩn bị bàn tiệc rượu như vậy, đừng khiến mình mệt mỏi.”

“Thiếp không mệt.”

Tuyết Y Nhân nhận được sự quan tâm của Quân Nguyên Thần, ánh mắt ái mộ càng thêm bịn rịn.

“Hôm nay là đêm trung thu đầu tiên Vương gia và Y Nhân cùng nhau trải qua, không ngắm trăng chẳng phải sẽ uổng phí một ngày đẹp sao?” Tuyết Y Nhân dùng thẻ tre đưa cho Quân Nguyên Thần một miếng bánh trung thu, “Vương gia, thiếp biết chàng thích ngọt, cho nên đã đặc biệt đến Tề Nguyệt Trai mua vị hạt sen, chàng nếm thử xem.”

Quân Nguyên Thần nhìn bánh trung thu, khẽ nhíu mày.

……

Ở một sân viện khác dưới ánh trăng, Bạch Cảnh Trần ngoảnh đầu lại, cổ cũng đau nhức.

Y cho rằng Quân Nguyên Thần sẽ đến, chỉ cần hắn tới, nói vài câu dịu dàng, mình sẽ tha thứ cho hắn.

Không trách hắn không giữ lời hứa, cũng không oán giận mình suýt chết ở trên đường, sau này vẫn xem hắn là người thân nhất của mình.

Nhưng chờ đến tối muộn, cũng không thấy hắn đến.

Có lẽ hắn thật sự không muốn gặp mình?

Nhưng tại sao hắn lại không nói rõ ràng, bỏ mình ở chỗ này?!

Bạch Cảnh Trần quyết định chủ động đi tìm hắn.

Y hỏi khắp nơi, cuối cùng tìm được Quân Nguyên Thần ở chủ viện, nhưng bọn nha hoàn nói không biết y, không cho y qua, gọi gia đinh ngăn y lại.

Bạch Cảnh Trần để Thái Tuế dọa bọn họ, thuận lợi xông vào bên trong.

Sau đó liền nhìn thấy Tuyết Y Nhân đang tựa trong ngực Quân Nguyên Thần dưới lương đình, hai người rất tình cảm nói chuyện thân mật.

Bạch Cảnh Trần liền biết, đây chính là tình chàng ý thiếp.

Cảnh tượng vừa đẹp vừa hài hòa, mình là kẻ xông vào phá hoại.

Y nhìn bánh trung thu trên bàn đá, quả thật tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Bạch Cảnh Trần vội vàng kẹp chiếc hộp qua một bên, dùng tay áo che lại.

Bên trong là đủ vị bánh trung thu y làm lại cho hắn, tất nhiên nếu so sánh, bánh y làm chỉ tính là cục bột.

“Ngươi mau ra ngoài! Đây là nơi ở của Vương gia, sao có thể cho ngươi làm càn?!”

Gia đinh chạy tới bắt y, tiếng ầm ĩ quấy rầy hứng thú của hai người Quân Nguyên Thần.

“Có chuyện gì ồn ào vậy?” Quân Nguyên Thần không vui hỏi.

“Vương gia, là tên này sai dã thú hù dọa, quyết muốn xông vào! Nô tài lập tức kéo y đi!”

Quân Nguyên Thần nhìn thấy Bạch Cảnh Trần, ngốc nghếch đứng ở đó, vô cớ cảm thấy có chút mất mặt.

“Cảnh Trần à, ngươi tới làm gì?”

“Tới hỏi ngươi một chuyện.” Bạch Cảnh Trần ngơ ngác trả lời.

Ngay cả người y cũng ít gặp, làm sao biết nói vòng vo?

Ánh mắt Quân Nguyên Thần hơi nheo lại, rất sợ y nói bậy nói bạ gì đó trước mặt Tuyết Y Nhân.

“Nơi này là Thụy Vương phủ ở kinh thành, không phải Dược Hương cốc. Sau này ngươi đừng mang con súc sinh này đi khắp nơi nữa, kẻo lại làm người khác bị thương!”

Quân Nguyên Thần nhắc nhở y, nói bóng gió bảo y ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng có chạy lung tung, tiếc là Bạch Cảnh Trần nghe không hiểu.

“Ta hỏi xong liền đi.”

Ngữ khí Bạch Cảnh Trần dần yếu đi, ban đầu y tự do tự tại, nhưng vừa tới đây một ngày, dường như y làm gì cũng vi phạm quy tắc của Vương phủ.

Quân Nguyên Thần thấy y cố chấp như vậy, là cố tình muốn ngang bướng.

“Không bằng Bổn vương sai ngươi nhốt con mèo lớn này lại, dù sao nó cũng là súc sinh, để nó dọa người khác là không ổn, ngươi thấy sao?”

Bạch Cảnh Trần không dao động, chỉ là hơi nhích người lại gần Thái Tuế, mới có chút cảm giác an toàn.

“Thái Tuế sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương, không được nhốt nó!” Bạch Cảnh Trần vội vã nói, “Quân Nguyên Thần, ngươi hiểu rõ thiên tính tự do của nó, nếu ngươi không ưa nó, muốn nhốt nó lại thì nhốt cả hai chúng ta vào đi!”

Quân Nguyên Thần lạnh giọng nói: “Đừng có càn quấy, Cảnh Trần, ta không muốn làm khó ngươi.”

“Ngươi….”

Bạch Cảnh Trần cảm thấy lồng ngực bị đè nén thở không nổi, ánh mắt y chua xót, nhưng lại không muốn khóc, chỉ lau một cái, dưới cơn uất ức tuôn ra một mạch.

“Ngươi biết ta tới kinh thành, là để tìm ngươi không? Ngươi biết trên đường đi, ta gặp phải bọn môi giới, đói bụng gần chết, qua biết bao khó khăn mới đến được kinh thành….Ngươi….”

“Ngươi biết đường xá xa xôi thì đừng có kích động, ta biết ngươi khổ, nhưng cũng đâu phải ta ép ngươi tới.”

Quân Nguyên Thần thầm nghĩ, tại sao y lại làm bộ làm tịch vậy chứ? Mình cũng không nói nặng lời, chỉ dạy y cách cư xử ở kinh thành mà thôi.

Dáng vẻ phóng khoáng tự do trước kia của thiếu niên, ngược lại khiến hắn thưởng thức hơn.

Tuyết Y Nhân đứng lên, rụt rè đứng bên cạnh Quân Nguyên Thần.

Vương gia từ trước đến nay luôn lãnh đạm, không có đặc biệt thích hay không thích thứ gì, nhưng hình như nói rất nhiều với thiếu niên này?

“Vương gia, thiếu niên này là ai?”

Quân Nguyên Thần thuận miệng nói: “Bạch Cảnh Trần, là đồ đệ của thần y Biển Thập Tứ, tới kinh thành nương nhờ Vương phủ.”

Tuyết Y Nhân kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao lại mang theo một con dã thú chạy loạn trong Vương phủ thế?”

“Y lớn lên ở trong núi, ngày ngày làm bạn với dã thú, chưa hiểu sự đời, cũng không biết lễ nghi phép tắc, mong nàng khoan dung.”

“Ồ.”

Tuyết Y Nhân gật đầu, nhưng cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết mà nói, một người có thân phận như vậy làm sao có thể kết giao với Quân Nguyên Thần được chứ?

Sau đó mắt hạnh lại sáng lên.

“Nếu là đồ đệ của thần y, vậy tương lai có thể trở thành phụ tá của Vương gia. Vương gia đừng khắt khe vậy mà, hãy đối xử thật tốt với y.”

Quân Nguyên Thần ý thức được tâm tình của mình đang bộc lộ ra ngoài, liền kiềm chế bản thân, mềm lòng đi một chút.

Tuyết Y Nhân mỉm cười vẫy vẫy tay với Bạch Cảnh Trần.

“Bạch…… Bạch Cảnh Trần đúng không? Ngươi lại đây.”

Bạch Cảnh Trần không biết nàng gọi mình làm gì, nhưng nàng hiền lành dễ gần, liền bước qua.

“Ngươi mới đến, không hiểu quy củ trong kinh thành cũng là điều dễ hiểu. Vương gia bị quấy rầy hứng thú nên mới nổi nóng, mong ngươi thứ lỗi. Vương gia bận rộn nhiều việc, chiếu cố không chu toàn, không bằng sau này cần ăn mặc hay chi tiêu gì ở Vương phủ, ngươi cứ nói với ta, tuổi ngươi cũng không lớn, cứ gọi ta là Tuyết tỷ tỷ đi.”

Nói mấy câu, liền phá giải bầu không khí căng thẳng.

Bạch Cảnh Trần tự cảm thấy thua kém, đây chính là tiểu thư khuê các sao?

Nàng minh diễm rộng rãi, giống như một Đại tỷ tỷ ân cần vậy.