Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tuyết Y Nhân vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng dùng khăn tay che miệng ho nhẹ hai tiếng.
“Trước kia ta bị nhiễm phong hàn một lần, sau đó mãi không khỏi hẳn, luôn bị bệnh dai dẳng, cứ ba ngày lại tái phát. Hỏi thái y khắp nơi cũng không chữa được, làm phiền ngươi xem giúp ta xem, bệnh này của ta, rốt cuộc có thể chữa khỏi được không?”
“Được.”
Bạch Cảnh Trần đặt ngón tay lên cổ tay nàng, cảm nhận mạch đập.
Nhưng tâm tư y bị phân tâm, Tuyết Y Nhân bảo dưỡng xinh đẹp quyến rũ, nhu đề* đề cập trong sách, dùng để miêu tả tay nàng cũng không hề quá đà, móng tay nàng còn nhuộm hoa thủy tiên, mỗi một ngón đều tinh xảo đẹp đẽ.
(*) Câu đầy đủ là “Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi”: Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông)
Mà tay của mình……
Bởi vì phải lên núi hái, mài chế, sắc thuốc, nên nhìn vừa đen vừa thô ráp, đặt lên tay Tuyết Y Nhân càng trở nên rõ ràng hơn.
Bạch Cảnh Trần nghĩ thầm.
Nếu là mình, chắc mình cũng sẽ thích một đôi tay mềm mại hơn nhỉ?
Tuyết Y Nhân thấy y nửa ngày không nhúc nhích, chủ động hỏi: “Cảnh Trần, thế nào rồi?”
“À.” Bạch Cảnh Trần phục hồi lại tinh thần nói, “Do ưu tư quá độ, khí huyết tích tụ gây nên, có thể chữa khỏi.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Không hổ là cao đồ của thần y!”
Tuyết Y Nhân mừng rỡ không thôi.
“Vậy ngươi mau kê đơn thuốc cho ta, ta sai người đi lấy thuốc trong đêm!”
“Trở về ta sẽ viết đơn thuốc và những thứ phải kiêng cho ngươi.”
Tuyết Y Nhân trên mặt tràn đầy háo hức, nhưng rất có giáo dưỡng cố gắng kìm chế biểu cảm của mình, có điều niềm vui gần như tràn ra khỏi đôi mắt của nàng.
“Là ta quá đường đột.” Tuyết Y Nhân kéo Bạch Cảnh Trần hỏi, “Vậy thì khoảng bao lâu có thể khỏe lại?”
“Không biết.” Bạch Cảnh Trần trả lời, “Dù sao cũng phải mất mười ngày nửa tháng, càng vội thì càng khó khỏi.”
“Được, được, nửa tháng thôi mà, ta có thể chờ!”
Tuyết Y Nhân còn tưởng phải mất một hai năm, hy vọng không phải y đang ăn nói ba hoa.
“Cảnh Trần, vậy thì phiền ngươi! Chờ ta khỏi hẳn, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt!” Tuyết Y Nhân tha thiết hứa hẹn.
Bạch Cảnh Trần không đáp lại.
Một người buông lời hứa hẹn như vậy cũng đang ngồi bên cạnh y.
Y cũng không cầu Tuyết Y Nhân báo đáp, chỉ là nàng là người nhiệt tình, không tỏ ra chán ghét với khuôn mặt xấu xí của mình, mình cảm ơn mà thôi.
Tuyết Y Nhân hưng phấn một lúc, sau đó nghĩ tới gì đó, ngượng ngùng hạ thấp giọng.
“Cảnh Trần, vậy cơ thể của ta…Còn thích hợp để mang thai không?”
Lòng Bạch Cảnh Trần nhói lên một cái, theo bản năng liếc nhìn Quân Nguyên Thần.
Quân Nguyên Thần nghe thấy lời Tuyết Y Nhân nói, nét mặt cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Thân thể ngươi khoẻ mạnh, chữa trị khỏi xong, có thể mang thai.”
Sư phụ từng nói, nhân luân tình ái là nhân chi thường tình, nhưng chỉ với người gần gũi và yêu thương nhất mà thôi.
Tuyết Y Nhân chính là người hắn yêu nhất sao?
Tuyết Y Nhân vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng chia sẻ với Quân Nguyên Thần.
“Nguyên Thần, chàng nghe thấy không? Chúng ta sẽ sớm… sớm có thể có con!”
“Ừ.”
Quân Nguyên Thần đáp một tiếng, giống như bình thường vậy, nhìn không ra vui buồn.
Có điều đối với Tuyết Y Nhân mà nói, nói nhiều lại có chút qua loa lấy lệ.
“Chàng thích con trai hay là con gái?” Tuyết Y Nhân muốn tiếp tục chủ đề này.
Quân Nguyên Thần nói: “Còn quá sớm để nói chuyện đó.”
Tuyết Y Nhân mấp máy môi, khéo léo ngậm miệng lại.
Bạch Cảnh Trần vừa định nói thì Quân Nguyên Thần đã hạ lệnh.
“Người đâu, đưa y trở về chỗ ở.”
Không hỏi y có bằng lòng không, Bạch Cảnh Trần đã bị mời đi ra ngoài.
Quân Nguyên Thần đợi một lúc, cũng đứng dậy rời đi.
“Ta đi thư phòng, nếu nàng mệt thì ngủ trước đi.”
Tuyết Y Nhân muốn giữ hắn lại.
“Tết trung thu, Vương gia, chàng không ngắm trăng cùng thiếp một lúc nữa được sao?”
“Tâm tình ta không tốt, ngồi đây cũng có lỗi với vầng trăng sáng, nàng khỏe thì tự mình uống mấy ly đi.”
Tuyết Y Nhân không dám cãi lời hắn, chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Nàng vẫn vui vẻ, có điều trong mong đợi lại xen chút nỗi buồn.
Trên thực tế, Quân Nguyên Thần chưa bao giờ chạm vào nàng.
Ngay cả đêm tân hôn hôm đó…… Cũng chưa từng động phòng!
Sau đó, không phải ở lại thư phòng thì là trắng đêm không về, quả thực không thể nào nói nổi, đồng giường cộng chẩm với nàng cũng mặc nguyên bộ quần áo.
Tuyết Y Nhân nghĩ, là bởi vì mình chưa khỏe, hắn có điều kiêng dè là chuyện bình thường, cũng là vì Vương gia quan tâm đến cơ thể yếu đuối của nàng.
Cho nên Tuyết Y Nhân mới vội vàng muốn điều dưỡng cho khỏe.
Cũng tự trách mình, lúc trước một khóc hai nháo ba thắt cổ, đòi phụ thân muốn gả cho Vương gia, Vương gia khinh mạn mình, cũng là bình thường.
Tuyết Y Nhân có lòng tin, sau này mình sẽ nắm giữ được trái tim của Vương gia.
Thế nhưng ngay cả “con nối dõi” Vương gia cũng không lộ hỉ ác, sao lại có thái độ như vậy với thiếu niên kia….Tuyết Y Nhân không nói rõ được, nhìn như có vẻ lạnh lùng nhưng lại giống như rất để ý.
Tuyết Y Nhân có hơi nghi ngờ, nhưng bị niềm vui bao trùm, lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều.
Quân Nguyên Thần rời khỏi chủ viện, bước nhanh đuổi theo Bạch Cảnh Trần.
“Cảnh Trần.”
Nhìn thấy là Quân Nguyên Thần, nỗi buồn vừa rồi của Bạch Cảnh Trần vơi đi phân nửa.
“Đi theo ta.”
Quân Nguyên Thần đi phía trước, Bạch Cảnh Trần từ phía sau nhìn bóng dáng mảnh khảnh của hắn, giống như chỉ có thể ngửa mặt trông lên ngưỡng mộ.
Bọn họ đi đến một góc vườn hoa hoang vắng.
“Ngươi tới kinh thành, rốt cuộc là có việc gấp gì?”
Quân Nguyên Thần đứng bên ngoài, Bạch Cảnh Trần thì ở trong bóng tối, y nhìn đôi mắt đen láy của Quân Nguyên Thần, cảm thấy sâu không thể dò.
“Ta…Ta cũng không biết.”
Ngay cả tình cảm của mình Bạch Cảnh Trần cũng không hiểu rõ, trong lòng hỗn loạn, đương nhiên y muốn hỏi cho rõ, nhưng phải bắt đầu từ đâu đây?
Cùng người được thiên tử ban hôn, quang minh chính đại ân ái so sánh, những chấp niệm kia của mình, dường như đê hèn, bẩn thỉu vô cùng.
“Đúng rồi, ta muốn tặng cho ngươi một hộp bánh trung thu, mới làm đó, ta còn chưa biết ngươi thích ăn vị gì, ngươi xem, ta học hết các vị luôn.”
“Ừ, đa tạ.”
Quân Nguyên Thần nhận lấy bánh trung thu nói lời cảm ơn, nhưng Bạch Cảnh Trần để ý thấy, hắn không nhìn lấy một cái, chỉ cầm ở trên tay.
“Ta cầm về sẽ nếm thử.” Quân Nguyên Thần dừng một chút rồi nói: “Cảnh Trần, gần đây ta….bận khai phủ thành hôn, thực sự không có thời gian đi Nhạc Châu. Bây giờ Y Nhân là Vương phi của ta, ngươi nhớ phải cung kính với nàng một chút, chuyện chúng ta ở Nhạc Châu, ngươi cũng không cần nói cho nàng biết, hiểu không?”
Lúc này Bạch Cảnh Trần đã hiểu, Quân Nguyên Thần yêu cầu y không được nói huyên thuyên, y vốn muốn nói, y đến đây không phải để phá hoại hòa thuận hai vợ chồng bọn họ, nhưng ngay cả khi bị đánh y cũng không ầm ĩ, bị người khác đổ oan cũng không tự biện giải, chỉ có thể trố mắt đứng nhìn, cuối cùng mất luôn cả khí thế.
“Ta biết… Nguyên Thần, hình như ngươi đã khác trước đây.”
Quân Nguyên Thần ngớ ra nói: “Con người nếu như không thay đổi, có trí tiến thủ, chính là tự giết mình. Ta ở kinh thành thân bất do kỷ, không thể tự do thoải mái giống như ở Nhạc Châu được, đó là tự bảo vệ….bỏ đi, nói những điều này ngươi cũng không hiểu.”
Bạch Cảnh Trần gật đầu: “Ừ, ngươi cũng có nỗi khổ của mình.”
Quân Nguyên Thần biết y ngây thơ, nói vài lời dịu dàng, y đã sẵn sàng không truy cứu lỗi thất hứa của mình nữa.
Nhưng đây không phải là điều Quân Nguyên Thần muốn, Quân Nguyên Thần lo lắng y sẽ ở lại.
“Cảnh Trần, mấy ngày nữa ngươi trở về dược cốc Nhạc Châu đi, ta sẽ cho ngươi tiền lộ phí, phái người đưa ngươi đi.”
“Hả? Tại sao?” Bạch Cảnh Trần có chút bối rối nói, “Ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, ta cũng sẽ để ý Thái Tuế, không cho nó đi cắn người.”
“Ngươi không hiểu, kinh thành ngươi lừa ta gạt, ngươi không thích hợp ở lại nơi này. Đây là vì tốt cho ta, cũng là vì tốt cho ngươi.”
“Ngươi yên tâm, ta không phải kẻ ngốc, sẽ không bị người khác lừa.”
Bạch Cảnh Trần trải qua đủ khó khăn và nguy hiểm đến kinh thành….Chẳng qua là muốn ở lại.
Chỉ cần ở bên cạnh Quân Nguyên Thần, vậy thì chuyện gì cũng ổn hết.
Quân Nguyên Thần thấy y cố chấp, liền nói: “Sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
“Cái gì?”
“Lúc đó ta bị truy giết ở Dược cốc, chỉ là khổ nhục kế ta nghĩ ra, dụ sư phụ ngươi ra khỏi núi! Cho nên Cảnh Trần, ta vẫn luôn lừa ngươi.”
Hắn nói điều này vì muốn Bạch Cảnh Trần nhận ra thực tế, biết khó mà lui.
“Ờ.”
Bạch Cảnh Trần chậm rãi gật đầu, Quân Nguyên Thần nhất thời không biết y có tin hay là không, phải làm thế nào với y.
“Ngươi không tin?”
“Ta tin.”
“Vậy ngươi cũng nên biết ở kinh thành khó khăn cỡ nào. Bản thân ta cũng đang ở trong hoàn cảnh rất bấp bênh, không có thời gian chăm sóc ngươi. Đừng làm khó ta.”
Vậy nên Quân Nguyên Thần mới kháng cự việc mình đến kinh thành, bởi vì mình làm khó cho hắn sao?
Bạch Cảnh Trần suy nghĩ một lát, hỏi ra lời trong lòng mình.
“Ngươi muốn…sinh con với Tuyết tỷ tỷ ư?”
Quân Nguyên Thần không biết tại sao y lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Thân ở trên triều đình, nào có chuyện nhi nữ tình trường gì để nói? Yêu hay là không, đúng là ngây thơ.”
Bạch Cảnh Trần truy hỏi: “Người ngươi yêu nhất, là nàng sao?”
Quân Nguyên Thần bị hỏi đến phiền, hắn nói chuyện đại sự với Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần lại chỉ quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường.
“Ít nhất nàng có thể sinh con dưỡng cái cho ta, mở rộng huyết mạch, chưa kể nàng còn dịu dàng ân cần, đã là Vương phi của ta rồi, ta dĩ nhiên yêu nàng.”
“Ừ.”
Bạch Cảnh Trần cúi thấp đầu, Quân Nguyên Thần cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày kế suy nghĩ cho kỹ lời của ta, trở về Nhạc Châu đi.”
Quân Nguyên Thần bỏ y lại phía sau.
Đợi Bạch Cảnh Trần quay người lại đuổi theo, bóng dáng của Quân Nguyên Thần đã đi xa.
Từ xa nhìn thấy Quân Nguyên Thần, Bạch Cảnh Trần ném chiếc hộp trong tay vào xó, bánh trung thu văng ra, nát thành từng mảnh.
Chân Bạch Cảnh Trần giống như đổ bùn, không đuổi theo nữa. Cả người tựa như lả đi ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường.
Thái Tuế đi tới ngồi xuống trước mặt y, tính tình nó kiêu ngạo, luôn lãnh đạm, không hiểu sự phiền muộn và đau khổ của Bạch Cảnh Trần.
Nhưng nó luôn ở bên cạnh Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần biết Quân Nguyên Thần không muốn y ở lại vì sợ y không hiểu lễ nghi liêm sỉ, phá hỏng quan hệ vợ chồng của bọn họ.
“Thái Tuế, đột nhiên ta cảm thấy nhớ nhà. Thật ra thì….Dược cốc cũng tốt lắm.”
Nếu như sư phụ mà ở đây, nhất định sẽ chỉ trán mắng y không biết phấn đấu.
Bạch Cảnh Trần ôm ngực, nhưng sư phụ ơi, nơi này của con đau quá!