Xấu Y

Chương 12: Mất mặt




Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi

***

“Ta cũng không phải là cố ý.”

Vũ Yến nhìn y tiếc mấy miếng bánh trung thu thiu như vậy, hơi áy náy, chạy đi lấy cho y một bộ y phục và giày mới, coi như nhận lỗi.

“Ngươi thay giày đi, ăn mày còn mặc tử tế hơn ngươi.”

Vũ Yến cúi đầu nhìn chân y.

Bạch Cảnh Trần lúng túng dẫm lên mũi giày rách kia, Vũ Yến nhìn trên chân y đều là mụn nước và vết thương bị đá quẹt qua.

“Ngươi nhớ phải đi tắm! Trên người đều kỳ ra nửa cân ghét rồi!”

Nàng ta chuẩn bị muốn đi.

“Vũ Yến cô nương.” Bạch Cảnh Trần gọi nàng lại, “Sau này mấy đồ ăn nguội có tính lạnh ngươi ăn ít một chút.”

“Cái gì?”

Vũ Yến nghe không rõ.

“Kiêng ăn đồ nguội lạnh, có thể dùng A Giao, Đương Quy* ngâm nước uống.”

(*) A Giao: chữ Hán giản thể 阿胶, phồn thể 阿膠, trong tiếng Việt còn gọi cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc. A giao có màu nâu đen, chất keo, mềm, dẻo, dính khi trời nóng, giòn khi thời tiết hanh khô và hơi mềm nếu bảo quản trong điều kiện thời tiết nóng ẩm. Dược liệu này thường được bào chế dưới dạng một miếng keo hình chữ nhật có diện tích 6 x 4 cm và dày khoảng 0,5 cm, bề mặt nhẵn bóng. Trọng lượng mỗi miếng keo khoảng 20g. A giao có tác dụng dưỡng khí, an thai, tiêu tích, làm mạnh gân xương, chỉ lỵ, trừ phong, nhuận táo, sáp tinh, cố thận, giải độc, nhuận phế, an thai.


(*) Đương quy còn có tên gọi là tần quy, vân quy, xuyên quy. Đương quy là rễ phơi hay sấy khô của cây đương quy. Quy là về, vì vị thuốc này có tác dụng điều khí, nuôi huyết, làm cho huyết đang loạn xạ trở về chỗ cũ. Đương quy là một loại cây nhỏ, sống lâu năm, cao chừng 40-80cm, thân màu tím có rãnh dọc. Theo Đông y đương quy vị cay, ngọt, tính ấm; vào 3 kinh tâm, can, tỳ, có tác dụng bổ huyết, hoạt huyết, nhuận táo, hoạt trường, điều huyết, thông kinh.


Vũ Yến chống nạnh không phục: “Ngươi tưởng ta là chủ tử của Thụy Vương phủ chắc? Lấy đâu ra A Giao pha trà uống?”

Bạch Cảnh Trần buột miệng nói: “Không phải tiệm thuốc có sao?”

Vũ Yến giận quá hóa cười.

Tên ăn mày này đang chọc cười gì vậy? Kia là thứ mà gia đình bình thường có thể tùy tiện uống sao?

“Tên ăn mày khẩu khí của ngươi cũng thật không nhỏ, ta mua được sao? Nói cứ như ngươi mở tiệm thuốc ý, thứ bên trong tùy ngươi lấy hả!”

Bạch Cảnh Trần nhún nhún vai, hóa ra không có việc gì hầm một nồi A Giao làm đường đỏ uống, cũng được tính là dược liệu quý giá.

“Hơn nữa ta không sao uống mấy cái kia làm gì?”

“Vậy táo đỏ cũng được, buổi tối cũng có thể ôm một bình nước nóng ấm bụng.” Bạch Cảnh Trần đáp lại, “Như vậy lúc ngươi đến kỳ, thì sẽ không đau như thế nữa…”

“A!”

Vũ Yến hoảng sợ kêu lên ngắt lời y, che mặt đỏ ửng.

“Ngươi tên tiểu lưu manh! Nói cái gì đó?!”

“Đến kỳ đó…”

“Ngươi mau im miệng! Đừng nói nữa!”

Vũ Yến đánh y một cái!

“Chuyện con gái nhà người ta, vậy mà ngươi cứ luôn miệng nói không ngừng, đúng là… đúng là đồ lưu manh háo sắc không biết xấu hổ!”

Vũ Yến lạch cạch chạy ra ngoài, còn quay đầu nhổ một ngụm.

“Không biết xấu hổ!… Nhưng sao y biết lúc mình đến kỳ đau bụng khó nhịn nhỉ? Nói cứ như y chính mắt nhìn thấy vậy… Chẳng lẽ nhà y thực sự mở tiệm thuốc? Phi phi, nếu đúng là có thân phận, có thể nghèo túng đến mức đi ăn bánh trung thu mốc sao?”



Sau khi Quân Nguyên Thần đi, bước chân tăng nhanh đi tới chính điện.

Quản gia từ xa đã nhìn thấy thái độ của Quân Nguyên Thần đối với tên ăn mày, chắc chắn tên ăn mày không phải là người quan trọng gì. Hắn thân là tâm phúc của Vương gia, tự nhiên biết nhìn sắc mặt làm việc, vì Vương gia giải quyết khó khăn.

“Điện hạ.” Quản gia đuổi theo, “Nếu ngài lo ngại mặt mũi, không bằng nô tài thay ngài đuổi y đi?”

Quân Nguyên Thần nghiêng đầu liếc nhìn quản gia.

“Bản vương nói ngươi đuổi người khi nào?”

Quân Nguyên Thần bình thường không thể hiện rõ tức giận, lại giống như bị xúc phạm đến đại kỵ, tuy không nổi giận, nhưng trong lời nói đã không vui.

Quản gia trực tiếp rùng mình một cái.

Hắn muốn đi lấy lòng, lại không nghĩ tới đụng vào xúi quẩy của Quân Nguyên Thần.

“Nô tài… nô tài nghĩ bụng, ngài không ưa y, thì đuổi ra ngoài được rồi.”

“Bản vương chào đón hay không chào đón ai, không cần ngươi lắm miệng!”

Trên mặt Quân Nguyên Thần hiện lên tức giận.

“Vâng.”

Quản gia lau giọt mồ hôi lạnh trên trán, giống như chó cụp đuôi lui xuống.

Quân Nguyên Thần tiến vào Thiên điện, đã có một người khác mặc hoa phục hoa văn rồng màu đỏ thẫm đang đợi. Cửa lớn Thiên điện đóng chặt, bên ngoài có thân tín trông coi, có thể nói là gió thổi không lọt.

Nói chuyện xong, người áo choàng đỏ mới thả lỏng uống một hớp trà.

“Nguyên Thần, bây giờ đệ phong vương khai phủ, lại lấy được giai nhân làm vợ, thật là vinh sủng đến cả các hoàng huynh hâm mộ không hết, phụ hoàng đúng thực là không đối xử bạc với đệ!”

Quân Nguyên Thần trong lòng cười lạnh.

Vinh sủng?

Hắn sao có thể không biết, chẳng qua là què chân gây tổn hại tôn nghiêm hoàng gia, sớm ngày phong vương tứ hôn, chỉ là để chặt đứt ý nghĩ kế thừa ngôi vị của hắn, nói cho hắn biết đừng vọng tưởng nữa mà thôi.

“Đệ kéo theo cái chân gãy này, từ lâu đã muốn có nơi dưỡng lão, làm một khách nhân nhàn hạ.” Quân Nguyên Thần nói như vậy.

Người áo choàng đỏ ánh mắt mang theo vui mừng.

“Vẫn là Nguyên Thần đệ thông suốt! Chỉ có điều đệ cũng đừng tự coi nhẹ mình. Bây giờ đệ ở ngoài hoàng cung, hành sự càng thuận tiện, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng lòng, tương lai vinh hoa một đời của đệ sao mất đi được?”

Người áo choàng đỏ cười ha ha hai tiếng.

Quân Nguyên Thần nhàn nhạt nói: “Có gì có thể giúp chút sức lực cho hoàng huynh, Nguyên Thần nhất định sẽ không chối từ.”

Người áo choàng đỏ hài lòng gật gật đầu.

“Có điều hoàng huynh ta có một chuyện không rõ, năm đó phụ hoàng hỏi đệ, thích một mảnh thái ấp nào, sao đệ lại chọn Nhạc Châu bên ngoài ngàn dặm vậy? Theo ta được biết, dân cư Nhạc Châu thưa thớt, cũng không phồn thịnh lắm.”

Nhạc Châu…

Đáy mắt Quân Nguyên Thần không chút gợn sóng cuối cùng cũng dậy lên một vòng sóng lăn tăn.

Trước mắt hiện lên nơi sơn cốc ngăn cách với đời kia ở Nhạc Châu.

Cùng với một thiếu niên chuyện trò vui vẻ.

Quân Nguyên Thần chỉ trả lời đơn giản: “Phong cảnh Nhạc Châu như tranh vẽ, mỹ nữ như mây.”

“À, vậy sao? Vậy đúng là một vùng đất trù phú, đất thiêng sinh hiền tài!”

Người áo choàng đỏ cũng không nhìn thấu, rốt cuộc Quân Nguyên Thần thực sự muốn làm mây nhàn hạc hoang, hay là muốn cách xa tầm mắt của kinh thành.

“Đúng rồi, lúc ta tới, thấy Hoắc Đạt tướng quân mang theo một người bái kiến, y là…?”

Mí mắt Quân Nguyên Thần giật giật.

“Không phải người quan trọng gì, là một đồ đệ của Biển Thập Tứ.”

“Đồ đệ của Biển Thập Tứ?” Người áo choàng đỏ hỏi, “Y thuật của y thế nào?”

Bạch Cảnh Trần cực kỳ có thiên phú, chân của Quân Nguyên Thần, lúc đó vẫn là Bạch Cảnh Trần chữa trị chính, y thậm chí còn có thể sáng tạo cái mới trên đơn thuốc cũ của Biển Thập Tứ.

Quân Nguyên Thần nghĩ một chút, tuỳ ý nói: “Đại khái cũng học được bốn năm phần bản lĩnh đi.”

Người áo choàng đỏ hơi thất vọng.

“Mới bốn năm phần… Chỉ là chúng ta không thể mời được Biển Thập Tứ xuống núi, nếu như có thần y có bốn năm phần bản lĩnh, cũng là giúp ích rất lớn với đệ rồi.”

“Vâng.”

Quân Nguyên Thần từ đầu đến cuối cũng không quên đoạn thời gian nhàn nhã phóng khoáng kia, cùng với lời hứa khi đó.

Nhưng thời thế thay đổi.

Vì đại cục, hắn đã đồng ý tứ hôn, kết làm vợ chồng với Tuyết Y Nhân.

Ước định trước đây, lúc này vốn nên quên lãng, tan thành mây khói.

Hắn cho rằng Bạch Cảnh Trần qua một năm, không thấy hắn đến đón y, cũng biết điều mà lùi bước. Huống chi tâm tính thiếu niên hay thay đổi, không chừng ngày nào đó liền quên mất.

Ai mà ngờ được y cố chấp như vậy! Còn một thân một mình đi từng bước đến kinh thành!

Quân Nguyên Thần thừa nhận hắn chung sống với Bạch Cảnh Trần rất vui vẻ.

Nhưng đó là ở thời gian và địa điểm riêng biệt! Không có thân phận và vướng mắc thế tục.

Đặt vào trong hiện thực chân chính, đến cả tri kỷ cũng không bằng.

Huống chi mặt của Bạch Cảnh Trần… Quả thực là rất khó coi.

Quân Nguyên Thần tự nhận không thể thoát tục, bản thân hắn què chân, cho dù thân là hoàng tử, cũng nhận lấy rất nhiều cười nhạo đối xử lạnh nhạt, nếu như thật sự ở gần Bạch Cảnh Trần, ngày sau các hoàng tử xung quanh sẽ mỉa mai như nào? Quyền quý kinh thành nhạo báng ra sao?

Quân Nguyên Thần chịu đủ rồi!

Tuyết Y Nhân thì không giống, mặc dù không có tình cảm gì với nàng. Nhưng nàng ta ái mộ mình đã lâu, tư sắc cũng đủ để khiến cho hắn có cảm giác kiêu ngạo, huống chi nàng là con gái của Bình Nam đại tướng quân, bất kể trong hay ngoài, mình đều có mặt mũi.

Quân Nguyên Thần quyết định dứt khoát buông xuôi bỏ mặc, y không chịu được nhàm chán buồn tẻ, mấy ngày là sẽ trở về Dược Hương cốc Nhạc Châu thôi.