Xanh Xanh Góc Trời

Chương 20: Đi lạc đường




Tôi nghe xong câu nói ấy của Minh thì chợt nhận ra sự ưu tư ngập tràn trong từng chữ. Thoáng thấy tiếng thở dài từ cậu, tôi hỏi:

- Cậu ổn không thế?

- Không.

Minh chẳng buồn giấu đi sự mệt mỏi của mình. Cậu ngồi xuống bậc thang một cách nặng nề, chầm chậm ngả mái đầu về phía cột dựa. Tôi bối rối không biết làm thế nào. Nhưng vì cũng chẳng thể đứng thế mãi, nên đành ngồi xuống cạnh Minh. Sau một chút phân vân, tôi đành bật ra một câu:

- Bức bối lắm sao?

- Ừ, nhưng không tiện nói ra bây giờ. - Cậu đáp

- Thì đừng nói nữa.

Minh quay ra nhìn tôi, sau câu trả lời tỉnh bơ vừa rồi. Tôi nói:

- Ý là, cứ ngồi im vậy thôi cũng được, không nhất thiết phải nói ra. Ngồi im lặng suy nghĩ, để cho mọi thứ lắng lại.

Đó cũng là cách mà tôi hay làm. Nghe vậy, cậu chỉ đáp gọn:

- Ừ.

Vậy là chúng tôi cứ ngồi lặng thinh như vậy, đôi mắt nhìn về phía trước. Xa xa là vòm cổng cao thẳng và vững chãi của Chuyên Việt Ninh, rồi là hàng rào san sát đứng cạnh những khóm cây cảnh đều tăm tắp. Ánh trăng rọi đến từng khe ngách, phủ lên cảnh vật một vẻ lung linh huyền ảo.

Tôi thoáng cảm nhận được mùi hương trên áo cậu, nhưng chẳng dám ngoái sang. Tưởng như sát cạnh nhưng lại chẳng gom góp đủ dũng khí để tiến đến thật gần. Rõ ràng tôi với cậu mới chỉ quen biết được hơn một năm, nhưng tôi cứ có cảm giác đã biết cậu từ lâu lắm. Chắc vì đầu óc tôi suốt ngày không ngừng nghĩ đến Minh, tháng năm đầu tiên của cấp ba đều có tên cậu trong từng dấu mốc đáng nhớ.

Xa xa, lác đác tiếng xe cộ vọng lại. Nghĩ ra điều gì đó, tôi chợt quay sang hỏi cậu:

- Giả sử như cậu đang đi bộ trên một con đường thưa người qua lại. Bỗng nhiên cậu thấy cảnh vật xung quanh thật xa lạ và nghĩ rằng có lẽ mình đã lạc đường rồi. Trong tay không có điện thoại, bản đồ gì cả, vậy cậu sẽ làm gì?

Không chần chừ, Minh đáp ngay:

- Tớ sẽ hỏi một người bên đường.

Tôi tiếp tục:

- Giả sử cậu hỏi một người bên đường và đi theo hướng người ta chỉ. Một đoạn đường sau, cậu lại hỏi người tiếp theo, nhưng nội dung hai người chỉ hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn đối lập thì sao?

- Thì hỏi người thứ ba.

- Nhưng không có người thứ ba nào cả. - Tôi đánh đố. - Chỉ có con đường vắng lặng, hai người kia cũng đi mất. Cậu buộc phải chọn tin vào một trong hai người.

Sau vài giây, Minh tỏ ra phản đối câu nói vừa rồi của tôi:

- ... Không, làm sao cậu chắc rằng một trong hai người nói đúng. Biết đâu cách khiến cậu về được đến nơi lại là đi theo linh cảm riêng của mình thì sao?

Tôi thấy vô lý, liền đáp:

- Nhưng hai người họ khả năng cao là người sống ở khu đó, còn cậu thì chỉ đi lạc đến và hoàn toàn xa lạ. Rõ ràng nghe theo họ thì tốt hơn chứ.

Minh ngập ngừng:

- ... Chẳng biết nữa. Tớ vẫn cảm thấy, chỉ đến giây phút mình nhìn thấy kết cục thì mới biết được lựa chọn nào mới là đúng.



- Cũng phải.

Đến đây, Minh hơi suy tư:

- Có nhiều chuyện cũng thế. Tớ rất phân vân. Tớ tự hỏi mình, lỡ đâu một thời gian sau, mình nhìn lại và hối hận về con đường mình chọn thì sao? Cảm giác đó kinh khủng hơn bất kì thứ gì.

Nghe từng lời cậu trút ra, tôi biết rằng Minh đang có những phân vân mà chỉ riêng cậu mới hiểu. Tôi gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc suy nghĩ thật kĩ, những biến số mình không quyết định được thì cũng đành thôi.

- Cậu nói đúng. Dù sao cũng phải làm rồi mới biết được.

- Ừ.

Minh hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nói với tôi:

- Cảm ơn cậu. Tớ thấy tốt hơn rồi.

Gương mặt chúng tôi đối diện nhau. Dưới ánh trăng, tôi lại thấy được nét lung linh trong đôi mắt cậu. Đôi mắt nhuốm nét buồn của hoàng hôn ngày tôi và cậu lần đầu nói chuyện. Đôi mắt phủ đầy màn mưa ngày lời tỏ tình kia thốt ra trong lúc đầu óc tôi lùng bùng mê man.

Đôi mắt trầm tư và đẹp đẽ đến mơ màng.

- Thôi, tớ về đây.

Minh đứng dậy, khiến tôi choàng tỉnh khỏi những suy ngẫm. Tôi cảm nhận được trái tim mình lại rộn lên, cho dù có cố nén thì vẫn chẳng thể kìm được những nhịp đập vội vã của nó. Tôi gật đầu chào Minh, khi cậu vẫy tay tạm biệt tôi. Cậu đi từng bước xuống bậc cầu thang bên dưới, tôi vẫn nhìn theo đến khi bóng dáng ấy khuất dần.

Ngồi bần thần một lúc, tôi quyết định ra xem cây hoa nhài rồi về lại phòng kí túc xá chứ chẳng lên thư viện nữa. Bởi tôi chẳng còn tâm trạng để ngồi học, lên đó thì kiểu gì cũng sẽ lại mải nghĩ về Minh, về những lời mà cậu vừa nói. Về đến phòng, tôi đã nghe tiếng cái Chi cáu bẳn:

- Đồ dở hơi!

Tôi trao đổi cái nhìn bối rối với Thư, nó cũng ái ngại lắc đầu không biết sự tình gì. Thấy tôi về đến nơi, Chi lên tiếng:

- Cái tên Khánh đó đáng ghét vãi!

Tôi quên mất là hôm nay tan học hai đứa nó đi chơi với nhau, chắc mới về không lâu. Nghĩ bụng rằng hẳn là vừa có chuyện gì cãi cọ, tôi đành ngồi xuống hỏi han nó:

- Sao thế?

Thư cũng đi đến hỏi:

- Mày với Khánh cãi nhau à?

Chi không nén nổi bức xúc:

- Hai chúng mày có biết là tên Khánh từng có bao nhiêu mối tình rồi không?

Thư nói:

- Thì... cậu ta trông cũng đẹp mã, lại khéo ăn khéo nói, học cũng giỏi nữa, chắc cũng hai ba người.

- Năm người! - Chi giáng thẳng xuống một con số khiến chúng tôi hơi sửng sốt. - Tao là người thứ sáu nè!

Tôi không biết nói gì, vì đây đúng là con số đáng để ngỡ ngàng so với lứa tuổi chúng tôi.



- Từ từ, thế thì cấp hai cậu ta yêu đương dữ lắm hả? - Thư hỏi.

- Chứ sao? - Chi đáp. - Mày tưởng tượng đi, cái cảm giác khi biết mình là người thứ sáu, nghe nó sai sai thật sự! Đấy là chưa rõ xem có tính hết mấy mối mập mờ không.

Thực tình thì tôi vẫn chưa rõ lắm nguyên do cặn kẽ vì sao con số đấy lại khiến Chi bực tức. Chi tiếp tục tâm tình:

- Cái này không phải vì tao ngại bị so sánh hay gì nha. Khoản này thì tao không có gì phải nghĩ ngợi hết á!

- Ừ đúng, mày xinh và giỏi thế kia cơ mà. Tên Khánh đó có phúc mới được mày để mắt. - Thư chêm vào.

- Chứ sao! Nhưng mà vấn đề là, năm mối tình qua đi, chắc chắn là có mấy mối trong số đó sẽ rất là ngắn ngủi và chớp nhoáng. Chẳng có gì đảm bảo chuyện của tao với Khánh lần này sẽ dài lâu cả.

Tôi gật gù. Nó nói tiếp:

- Với cả, tao cũng không có cảm tình với mấy tên con trai yêu nhiều thế đâu, cứ thấy thiếu sự nghiêm túc.

- Nhưng cũng không có nghĩa là cậu ta không chân thành với mày. - Tôi nói. - Nói gì thì nói, đó cũng là chuyện quá khứ.

Thư tỏ ra đồng tình:

- Công nhận, tao thấy từ khi yêu mày Khánh đã khác đi ít nhiều so với sự trẻ trâu hồi lớp mười nha. Mày cứ bình tĩnh.

- Bình tĩnh sao nổi. Vấn đề là Khánh không hiểu vì sao tao lại thấy không thích, đáng lẽ cậu ta phải ở vị trí của tao và làm gì đó khiến tao yên tâm hơn chứ. - Chi nói. - Ngược lại, cậu ta còn tỏ ra rất vô tư với đám "vệ tinh" xung quanh, mày biết đó, cái bạn M...

Khi Chi đang định thốt ra chữ "Mai" thì nhận ra Thư vẫn chưa biết gì, nên tạm thời không muốn nói hẳn ra. Nhưng tôi cũng đủ hiểu ý nó. Chỉ là, tôi cho rằng, kể cả Mai có thích Khánh thì cậu ấy cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai đứa. Chi nói đại khái:

- Chừng nào cậu ta còn không biết đường giữ khoảng cách với mấy đứa thích mình thì chừng đó tao vẫn thấy cáu.

- Có thể Khánh không nhìn được ra ai có ý với mình thì sao? - Tôi nói.

- Này nhé, lúc đó tao còn nói thẳng ra là ai rồi cơ. Nhưng cậu ta phủ nhận, bảo là tao nghĩ vớ vẩn. Ủa là vớ vẩn dữ chưa?

Tôi với Thư cố gắng trấn an Chi, nhưng nó vẫn khó chịu lắm:

- Thế là bọn tao giận nhau đó. Từ lúc về đến giờ còn chẳng thèm nhắn cho tao câu nào.

Dù tôi hết nước giúp nó hạ hỏa nhưng Chi vẫn không nguôi sự bực bội. Nó giữ nguyên vẻ hậm hực đó cho đến lúc trước giờ vào học ngày hôm sau. Khi Khánh vào lớp tôi xin phấn viết, cậu ta cố đi chậm bước để ngó nhìn Chi, có lẽ là muốn thăm dò xem thái độ nó.

- Sao còn chưa về đi? Cứ lảng vảng bên đây làm gì? - Chi không nể nang gì, nói.

Không khí trước giờ vào lớp đang ồn ào thì đột nhiên im ắng xuống, ngột ngạt như thể sắp có "chiến tranh thế giới thứ ba" giữa lớp trưởng hai lớp.

- Thì về! - Khánh nói.

- Lần sau xin phấn thì nhờ bạn khác đến xin cũng được, sao lớp trưởng phải tự đi làm gì? - Chi hỏi. - Có người khác sẵn sàng lấy hộ đó.

Rõ ràng Chi đang muốn ám chỉ Mai. Nghe đến đây, Khánh hơi bực mình:

- Ý cậu là sao?

- Cậu nghĩ sao thì ý tớ là vậy! - Chi đáp.

Khánh định nói gì đó, nhưng để ý những ánh mắt xung quanh, cậu ta cũng không muốn đôi co nữa.