Sau khi Khánh bước ra khỏi lớp, Chi liền nằm ườn ra bàn, cảm giác khó chịu rõ rệt. Mấy bạn trong lớp thấy thế thì cũng hơi ái ngại và tò mò về chuyện giữa hai đứa. Nhưng chỉ một lát sau, khi tiếng nhạc không lời mở đầu số radio thứ hai vang lên, sự chú ý lại rời khỏi câu chuyện vừa rồi. Tiếng người phát thanh mở màn:
"Xin chào các bạn."
- Lần này là giọng người khác, không phải Minh. - Có đứa xì xào.
- Chứ sao? Minh đang ngồi sờ sờ trong lớp kia kìa.
Đến đây, Chi nói thầm vào tai tôi:
- Cái tên Minh đó chắc là đăng kí đọc radio một buổi duy nhất thôi. Hẳn là để đạt mục đích tự mình gửi gắm lời nhắn đến mày đấy.
Tôi hơi ngại ngần, chẳng biết đáp lại thế nào nữa. Vì tôi còn đang mải lắng nghe giọng người phát thanh quen thuộc để nhớ ra xem đó là ai.
"Dường như số radio đầu tiên của Chuyên Việt Ninh về đề tài tình cảm học đường vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt."
Tôi nghe được những tiếng hưởng ứng vang lên từ các lớp.
"Những thông điệp vô cùng chân thành và dễ mến vẫn tiếp tục được gửi đến cho ban biên tập. Được các bạn đặt niềm tin như vậy, thiết nghĩ chúng mình cũng không nên từ chối trách nhiệm "ông tơ bà nguyệt" đầy vinh dự này."
Tiếng hò hét lại một lần nữa làm rung chuyển các dãy lớp học.
"Còn mình là Đỗ Thanh Trâm, 12 Sử, hân hạnh đồng hành cùng các bạn trong số radio lần này."
Hèn gì giọng quen như vậy, đến giờ tôi mới nhận ra được. Sau khi người phát thanh giới thiệu bản thân, chúng tôi lắng tai nghe tâm tình ẩn danh đầu tiên.
"Gửi Trần Quỳnh Mai, cô gái của anh!"
Mai, lớp 11 Anh 1 sao? Tôi với Chi nghe đến đây đều ngẩn người nhìn nhau.
"Vậy là mình cũng bên nhau được một thời gian rồi, kể từ ngày đội bóng rổ Anh 2 dành được hạng ba vào mùa giải năm ngoái."
"Em biết không, khoảnh khắc mà khối của anh để thua khối em vào trận bán kết, cảm xúc trong lòng anh rất lẫn lộn. Lần đầu tiên anh gánh trên vai trọng trách dẫn dắt đội tuyển bóng rổ, cũng là lần đầu tiên Anh 2 không lọt vào chung kết."
Khoan, vậy người gửi lời nhắn chẳng phải anh Trọng Khoa sao? Tôi vừa suy nghĩ, vừa cố lắng tai nghe từng chữ.
"Nhưng nhìn thấy em vui như thế, anh cũng cảm thấy ít nhất là người trong lòng mình đã có được điều mà bản thân mong mỏi."
- Ê từ từ, tao biết vì sao ID của Mai lại nhìn quen quen rồi. Cậu ấy bình chọn cho anh Khoa ở bài đăng về cầu thủ yêu thích của mùa giải. Tương tác rất nhiệt tình luôn! - Chi nói với tôi.
- Khoan, thế "into K"... là "into Khoa" chứ không phải "Khánh" à? - Tôi cũng quay sang bàn luận cùng Chi.
"Kể cũng lạ, dù biết đến và âm thầm để ý nhau từ hồi cấp hai, nhưng đến cấp ba chúng ta mới chính thức ngỏ lời. Thế mà lại trong tình cảnh hai bên đối đầu ở mùa giải."
- Ừ nhỉ, hai người cũng chung cấp hai luôn. - Chi nhận ra.
"Nhưng mà, anh vẫn sẽ chọn cách cố gắng lần cuối cùng vào mùa giải sắp tới. Để dù kết quả thế nào, anh cũng sẽ khiến em tự hào vì đã hết sức nỗ lực. Dù hơi tréo ngoe một chút, nhưng em cứ yên tâm cổ vũ cho đội nhà nhé! Chỉ cần luôn có mặt trong một góc nơi trái tim em là đã đủ khiến anh mãn nguyện rồi!"
Những lời bày tỏ này khiến ai nấy đều thấy "mềm tim". Tôi chắc chắn là lá thư bày tỏ hết sức lãng mạn này sẽ gây ra "dư chấn" không nhỏ giữa hai khối vốn là kì phùng địch thủ của nhau như Anh 1 và Anh 2.
Chi vẫn đang ngẩn người ra. Phải rồi, với thông tin chúng tôi vừa tiếp nhận được thì có thể kết luận rằng, chắc hẳn Mai không nằm trong diện "vệ tinh" của Khánh như nó vẫn nghĩ.
- Hình như tao nghi oan cho Mai thật mày ạ. Tao còn tức khi Khánh bảo tao nghĩ nhiều nữa.
Tôi nói với nó:
- Thế thì mày biết phải làm gì rồi đúng không?
- Ừ thì...
- Ra chơi thì qua lớp bên làm hòa với bạn trai đi chứ còn sao! - Tôi tủm tỉm cười trước vẻ ngại ngùng của nó.
- Cũng đâu phải tao cố ý nghĩ linh tinh. Cái này người ta gọi là... "nữ nhi thường tình", mày hiểu không?
Tôi cười, gật gật đầu để giúp nó chữa thẹn. Sau giờ ra chơi, nó trở về lớp với vẻ mặt tươi tỉnh, khiến tôi không nhịn được mà trêu:
- Sao hả? Làm hòa với chàng rồi à?
Nó gật đầu, nói:
- Bọn tao cũng nói chuyện thêm để hiểu nhau hơn. Khánh thông cảm cho tâm lý của tao, và ngược lại, tao cũng yên tâm và tin tưởng cậu ấy hơn.
Tôi nghe xong thì cũng mừng cho nó:
- Vậy là tốt rồi.
Vào giờ sinh hoạt, Chi tranh thủ bàn bạc với lớp một vài việc. Nó đứng trên bục, dõng dạc trình bày:
- Hôm nọ gặp mặt khối, tớ thấy các anh chị quá trên có kỉ yếu lớp đẹp lắm, nguyên một cuốn album toàn kỉ niệm thú vị thôi. Nên tớ đang có ý tưởng tổ chức cắm trại cho lớp, nếu số lượng người hưởng ứng nhiều thì tớ sẽ trình ý kiến lên thầy Thanh. Thầy ấy có kinh nghiệm hướng dẫn và giám sát kiểu hoạt động này ấy. Các cậu yên tâm là thầy cũng sẽ giúp mình xin ý kiến và báo cáo nhà trường đầy đủ luôn.
Cả lớp nghe vậy thì hào hứng lắm, thi nhau bàn luận sôi nổi. Đứa nào đứa nấy đều cảm thấy trước khi ra trường thì nên có một vài lần lớp đi chơi cùng nhau, mà nên làm luôn dịp này chứ để năm sau thì còn bận ôn thi đại học nữa. Chẳng mấy chốc, sau một hồi xin ý kiến, Chi đã nhận được sự hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt của lớp, thế là nó quyết định sẽ triển khai kế hoạch cụ thể trong vài ngày tới.
- Đi cà phê không?
Chiều đó, khi đang ngồi trong phòng ôn bài thì Chi chợt rủ rê. Tôi cũng nhìn ra điệu bộ nhớ nhung người yêu của nó, liền bảo:
- Thôi, ra đó để nhìn hai chúng bây quấn quít bên nhau hả? Mày cứ tự nhiên mà đi chơi với người yêu đi.
- Ê không phải nha, cái đó là phụ, đi với mày là chính. - Nó giải thích. - Tao không phải đứa có bồ bỏ bạn nha, chẳng qua là muốn tìm địa điểm đổi gió để buôn chuyện rồi chụp ảnh các thứ.
Tôi nghe xong cũng gật gù, đồng ý chuẩn bị đi cùng nó. Đến nơi, chắc Chi nó quên béng cái câu "không phải đứa có bồ bỏ bạn" mất tiêu, nên sơ hở là tíu tít chạy ra nói chuyện với người yêu.
- E hèm! Bạn nhân viên này có định mời khách gọi đồ không ạ? - Tôi trêu Khánh.
Cậu ta gãi đầu, quay ra thực hiện nhiệm vụ. Lúc mang đồ uống đến cho bọn tôi, Khánh nói:
- Mà này, hai cậu biết tin gì chưa?
- Tin gì? - Chi hỏi.
- Mấy hôm nay tớ cạy miệng Minh, mãi cậu ta mới chịu nói. Sắp tới, có thể Minh sẽ chuyển sang học Anh 1.
- Tại sao? - Tôi bật ra câu hỏi trong ngỡ ngàng.
- Ừ, mắc gì đang yên đang lành lại nhảy qua Anh 1 học? - Chi cố nói nhỏ giọng nhưng ngữ điệu ngạc nhiên vẫn không giấu được.
Khánh giải thích:
- Bố của Minh muốn con có giải quốc gia để làm đẹp hồ sơ du học.
Trong khi tôi chưa biết phải dùng câu từ gì để nói về tin tức ấy, Chi đã sốt sắng:
- Giờ mới lớp mười một, năm sau thi cũng kịp mà.
- Chắc bố của Minh muốn ăn chắc trước. - Khánh đáp. - Cậu ta không kể thêm gì, cũng chẳng biết sắp tới sẽ quyết định thế nào. Nhưng nếu muốn giành giải quốc gia thì nên học Anh 1, vì đội tuyển ở lớp tớ được ưu tiên lắm, giảm nhẹ áp lực học các môn rất đáng kể đấy.
Chi ngập ngừng:
- Nhưng mà... cũng còn một thời gian nữa mới có lịch thi đầu vào đội tuyển.
- Ừa, thế nên Minh vẫn còn thời gian để suy nghĩ. - Khánh nói.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Minh lại lưỡng lự trước chuyện trở thành đội trưởng đội bóng rổ của khối, vì sao cậu trở nên mệt mỏi và phân vân tới thế.
- Thôi, có khách rồi, tớ ra làm tiếp đây.
Tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến Khánh, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Vậy là, chẳng cần đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba, rất có thể Minh sẽ sớm không còn hiện diện trong tầm mắt tôi thường xuyên nữa. Đến đây, tôi nghe tim mình nhoi nhói.