Minh cất giọng hát, thâm trầm nhưng khoáng đạt. Từng chữ, từng chữ êm nhẹ nhưng chất chứa...
"Khép đôi mi buồn khắc sâu
Lặng phía sau những con đường ta hôm qua cứ phôi phai nhạt màu
Bàn chân cũng thôi bước giữa ngày buồn trôi rất mau..." (*)
Từng câu điệp khúc dạt dào và bâng khuâng...
"Sao em lại không nói sao anh lại không nói
Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang
Sao bao tia nắng không chiếu trong lòng
Để nỗi buồn cứ lặng thầm nơi xa xăm"
Giữa sảnh, chỉ còn nghe tiếng đàn và giọng hát Minh truyền cảm như một tâm sự vấn vương... Ban đầu, lác đác một vài người bị phần trình diễn của Minh thu hút nên dừng lại bên ngoài để xem. Nhưng khi điệp khúc thứ hai kết thúc, xung quanh tràn ngập người từ các khối khác đến, thậm chí còn có những người ghi hình lại. Tiếng vỗ tay làm vang động cả sảnh.
Tôi choáng ngợp. Choáng ngợp trước hình ảnh người con trai mà tôi gửi gắm những rung động đầu tiên. Choáng ngợp trước đám đông cũng như tôi, bị thu hút bởi nét đẹp của người đang đàn hát, chân thật nhưng dường như lại hào nhoáng như một thước phim.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Hào nhoáng như một thước phim...
Thước phim ấy mờ nhòe trong mắt tôi.
Tôi xin phép về trước, len qua đám đông chật cứng. Len qua tất thảy những dư vang âm vọng lại trong lòng.
Tôi tự hỏi mình...
Tôi có xứng với Minh không?
Nếu người cậu ấy nhìn là Chi thì mọi chuyện sẽ hợp lí hơn. Nếu người cậu tỏ tình là nàng công chúa đẹp như cổ tích trên sân khấu ngày hôm ấy, tất thảy mới làm thành thước phim trọn vẹn đẹp gấp vạn lần.
Bây giờ tôi mới hiểu, thẳm sâu trong lòng tôi, rốt cuộc là cảm xúc gì. Rốt cuộc điều gì mới là thứ khiến trái tim tôi ngổn ngang trăm mối.
Tôi nằm gục trên gường, chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ đến buổi họp khối nhộn nhịp và vui vẻ ngoài kia nữa. Cả buổi sáng, khi căn phòng không có một ai, tôi cứ thế khóc rấm rứt từng hồi. Đến khi tôi nín và nằm âu sầu trong thinh lặng thì cũng là lúc Chi về phòng. Nhìn thấy dáng vẻ đó của tôi, nó lên tiếng hỏi han.
Tôi chẳng đáp. Tôi thực sự không biết phải nói gì, cũng không muốn phải đối diện với hiện thực xấu xí tàn nhẫn rằng tôi thực sự không đủ tự tin để đứng cạnh Minh.
- Mà sao mày lại bỏ về giữa chừng thế?
Tôi im lặng. Nó lại nói thêm:
- Minh hát xong, thấy mày rời đi thì cũng ủ rũ theo. Cậu ấy định chạy đi tìm mày đó, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại chần chừ rồi thôi.
Tôi nghe từng lời Chi nói, trong đầu hiện ra cảnh tượng cơn mưa hôm đó, khi tôi đã từ chối cậu. Có lẽ thời khắc đó cũng giống như bây giờ, ở chỗ tôi có thể cảm nhận được một bức tường lớn ngăn cách giữa hai người. Có thể mọi chuyện vốn là như vậy. Có thể lắm chứ...
Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, Chi nói bằng một giọng sốt ruột:
- Mày định như vậy đến bao giờ? Tao thấy Minh cũng đủ chân thành mà... Cấp ba trôi qua như một cái chớp mắt vậy, nếu không tranh thủ tận hưởng thì chẳng mấy chốc mà hối tiếc!
Nó vẫn cứ thao thao bất tuyệt:
- Cậu ta đang cố gắng xóa dần khoảng cách với mày, vì cho mày thời gian cân nhắc nên đã rất từ tốn. Với cả...
Tôi không nhịn được nữa, bèn cắt ngang tràng ca ngợi của nó bằng một câu hỏi.
- Minh hối lộ gì mày hả?
Nét mặt nó thoáng hiện ra chút bối rối, nhưng rồi lại đáp:
- Tao chỉ nói sự thật thôi.
Sự thật? Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, bày tỏ rằng tôi muốn một câu trả lời thành thực. Chi đành thừa nhận:
- Thôi được, tao cũng không giấu mày nữa. Đợt hội xuân mà mày phụ trách gian hàng lớp ấy, mày đã lên rất nhiều kế hoạch về việc trang trí và lịch trình hậu cần, và tao cũng đã góp ý với mày nhiều cái, rồi thì đề xuất mấy thứ... Nhưng thực ra, rất nhiều trong số đó là ý kiến của Minh.
Tôi giật mình. Nó nói tiếp:
- Minh không muốn góp ý trực tiếp trước mặt mọi người vì khi đề xuất nhiều nội dung quá thì sẽ khiến mày mất tự tin. Mà nói riêng thì cậu ta lại không có cơ hội nên đành nhờ tao.
À, thì ra là như vậy. Vẫn là cậu bạn đẹp trai, giỏi giang mà lại khiêm tốn, biết điều. Còn cô bạn vốn chẳng kém phần nổi trội và xinh xắn của tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
- Ừ, mày với Minh hợp tác ăn ý đó, tao cảm ơn vì đã giúp đỡ. - Tôi nói một câu đầy ẩn ý.
- Ủa là sao? Mày nói năng kiểu gì đấy?
- Ừ, mày không hiểu đâu, đừng cố hiểu. - Tôi nói, cố kìm lại cái sự gắt gỏng trong người nhưng giọng điệu vẫn khó chịu thấy rõ.
Nó bực mình đứng dậy, bỏ lại tôi vẫn một mình nằm lì ở góc giường.
"Minh hát hay ghê, chẳng biết lời ca âu sầu này có dành cho nàng thơ nào không?"
"Uây, ai mà được Minh theo đuổi thì may mắn phải biết."
Những câu nói lúc sáng cứ vọng lại trong đầu. Tôi đã sẵn sàng để tự tin đi cạnh Minh hay chưa? Đã chuẩn bị tinh thần cho việc để người ta bàn tán xem có đủ xứng đôi vừa lứa như cách mà người ta hay nói về Chi và Minh hồi đó hay chưa? Phải rồi, còn quá khứ đó, tôi có gạt hết qua một bên mà chẳng còn chút nghĩ ngợi nào không?
Tôi nằm đó, nhìn trân trân vào khoảng không, đến khi trời tối hẳn, đến khi bụng đói đến mức réo lên cồn cào. Ngồi dậy, tôi uống cốc nước cho dễ chịu hơn thì thấy Chi bước vào. Trên tay Chi là hộp cơm, nó đưa ra trước mặt tôi:
- Này, ăn đi, đừng có mà bỏ bữa nữa.
Tôi cầm lấy, nhìn thấy những món mà ngày nào tôi cũng chọn và chính xác lượng cơm mà tôi vẫn ăn mỗi bữa, nước mắt tôi ứa ra:
- Tao xin lỗi. - Tôi ngập ngừng.
Chi vỗ vai tôi rồi giục tôi ăn cơm. Nó cũng áy náy:
- Đáng lẽ tao nên hỏi chuyện mày trước khi tỏ ra đứng về phía Minh.
- Cũng do tao lúc trưa hơi mất bình tĩnh... Với lại tao chưa sẵn sàng nói ra, nên...
- Không sao. - Chi đáp. - Tao sẽ đợi đến lúc mày muốn kể.
Nghe thấy thế, tôi chỉ gật đầu rồi cắm cúi ăn cơm tối nó mang cho. Sáng hôm sau, chúng tôi lại lon ton đến lớp với nhau như thường lệ.
- Chi ơi!
Tôi ngó ra cửa, hóa ra là tiếng anh Trọng Khoa học 12 Anh 2. Năm ngoái anh cũng là người dẫn dắt đội bóng rổ khối tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh anh vào sân thay cho Minh và thi đấu đến mức tưởng như chẳng còn gì để mất, cũng là người làm tất cả để giữ tinh thần cho đội nhà.
- Anh gửi lại mấy giấy tờ hoạt động năm ngoái của khối mình nhé.
Chi nhận lại rồi chào hỏi. Anh Khoa nhìn thấy Minh gần đó thì hào hứng bảo:
- Chú em! Sẵn sàng cầm băng đội trưởng chưa?
Nét mặt Minh vừa ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc lại không giấu được sự chần chừ.
- À... em...
- Nghĩ ngợi cái gì thế? - Anh Khoa ngạc nhiên. - Chơi bóng rổ với chú em suốt từ năm cấp hai, giờ mới có cơ hội giao trọng trách kế nhiệm đấy!
Nghe đến đây tôi mới nhớ ra là hai người học cùng cấp hai. Minh vẫn đứng đó, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu xin phép anh Khoa để hai người ra ngoài nói chuyện tiếp.
- Chú mày đùa anh à?
Tuy đã ra khỏi lớp nhưng tiếng anh Khoa như gào lên, ai nấy đều nghe thấy. Kết thúc cuộc trò chuyện, Minh tần ngần bước vào lớp, trên gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Hiếm khi thấy cậu không giấu được nét ủ rũ như vậy nên tôi cực kì thắc mắc. Nỗi băn khoăn ấy theo tôi đến khi buổi tối đi bộ lên thư viện. Trên đường vòng qua lối phụ để tiện thăm cây hoa nhài, tôi bắt gặp hình bóng cậu đứng tựa người vào tường, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài. Lát sau, cậu vò nát mảnh giấy đang cầm trên tay rồi ném vào thùng rác, dáng điệu như bị trút hết sức lực.
Thoáng chốc, cậu chợt quay ra. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Minh dường như hơi ngại ngần vì bị bắt gặp khoảnh khắc bộc phát những cảm xúc mệt mỏi của riêng mình. Tôi không biết phải nói gì, trong khi cậu khoác lại balo lên vai như thể chuẩn bị đi khỏi. Tôi bật ra một câu hỏi thay cho lời chào:
- Cậu... định lên thư viện hả?
Tôi nghĩ Minh sẽ gật đầu hoặc nói rằng mình chuẩn bị về. Nhưng không, cậu dường như phản ứng chậm hơn. Vài giây sau, Minh mới hỏi ngược lại tôi:
- Sao cậu lại nghĩ thế?
Tôi hơi ngẩn ra, dù không hiểu lắm nhưng vẫn đáp:
- À thì thấy cậu bình thường rất chăm chỉ.
- Cậu nghĩ rằng tớ có thể chăm chỉ hơn thế nữa được không?
Tôi bối rối trước câu hỏi mà cậu đưa ra:
- Tức là sao?
- Nghĩa là... nếu buộc phải chăm chỉ hơn thế, gấp hai, gấp ba lần, thì tớ có làm được không?
_____________________
(*) Lời bài hát Đi Qua Mùa Hạ - Thái Đinh.