Theo đó ghế lái từ từ hạ xuống.
Khương Nghênh chợt hiểu ra đưa tay nắm lấy cổ áo Châu Dị.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị nheo mày, giọng nói trầm ấm ẩn chứa ý cười.
"Bên ngoài có thể nhìn thấy không?"
Khương Nghênh không lên tiếng, khép hờ mắt, chợt nghĩ đến hành động anh điều chỉnh lại ghế ngồi khi gọi điện thoại.
Cô vốn nghĩ rằng anh ngồi không thoải mái, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là ném đá dò đường.
Châu Dị nói dứt lời, Khương Nghênh không lên tiếng, anh hạ thân người xuống.
"Thử xem?"
Khương Nghênh hơi ngửa cao cằm.
"Châu Dị."
Châu Dị: "Hử?"
Khương Nghênh mấp máy môi:
"Anh là Poodle?"
Châu Dị cười thầm, vui vẻ:
"Em xem thường Poodle?"
Khương Nghênh nói tiếp:
"Không phải tôi xem thường Poodle, mà là tôi xem thường nó không thể tự kiểm soát năng lực của thân dưới."
Hai người đều mượn "chó" để chửi, đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên má.
"Nói sao thì em cũng là một cô gái của thời đại mới, em không nghĩ là bây giờ người ta hiểu nhầm về Poodle sao?"
Khương Nghênh cong môi:
"Vậy sao?"
"Nhỡ đâu thì sao?"
"Vậy người đời đúng là hiểu lầm sâu sắc về Poodle rồi."
Nhìn đôi môi Khương Nghênh đang đóng mở liên tục, Châu Dị cảm thấy cô lúc này khiến cho người ta tức tối, anh nhìn cô chăm chú trong vài giây rồi bật cười. Anh cúi đầu kề sát vào tai cô nói.
"Poodle cũng có điểm hay của Poodle."
Khương Nghênh chau mày, vẫn chưa kịp nạt lại, đã bị Châu Dị nghiêng người chặn miệng.
Không gian trong xe chật hẹp nhưng Châu Dị phát huy không kém.
Một tiếng sau, cả người Khương Nghênh mồ hôi nhễ nhại. Cô lấy chân đá vào đầu gối Châu Dị đang quỳ ở ghế lái.
Đôi môi mỏng của Châu Dị nở nụ cười, anh lấy tay vuốt ve sau ót Khương Nghênh, cúi đầu hôn lên trán cô.
"Em mệt?"
Ngón tay Khương Nghênh đang bám vào cổ anh chẳng có chút sức lực nào.
"Xuống đi!"
Châu Dị được nước làm tới.
"Mệt rồi thì tối nay ở lại đi, sáng mai hẵng đi."
Khương Nghênh bặm môi, đang chuẩn bị đáp lại thì cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người đều khựng lại, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn, trên cánh cửa sổ chỗ ghế phụ hiện lên gương mặt Bùi Nghiêu được phóng to.
Bùi Nghiêu rõ ràng là nhìn không thấy khung cảnh bên trong, nhìn trái nhìn phải, gương mặt kề sát vào trong kính để nhìn.
Châu Dị nhìn thấy Bùi Nghiêu như đang diễn kịch câm bèn cúi đầu nhìn Khương Nghênh.
"Bùi Nghiêu có thể nhìn thấy bên trong không?"
Khương Nghênh buồn cười trước vẻ đó của Bùi Nghiêu.
"Không thấy."
Châu Dị bật cười.
"Muốn cười thì cười, đừng nhịn."
Châu Dị nói xong, lật người rời khỏi thân người Khương Nghênh, lấy bộ vest vứt bên cạnh lúc nãy ném cho cô để che chắn, còn mình thì chỉnh sửa quần áo bước xuống xe.
Châu Dị mở cửa không rộng, nhưng đập cửa vào mặt Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu tay nhanh lẹ mắt, lùi ra vài bước, miệng bắt đầu liến thoắng.
" Dm! Ông định hủy hoại dung nhan của tôi?"
Châu Dị phanh cổ áo, để lộ một hàng dấu răng cắn trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới bị cắn cách đây không lâu.
Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, rút ra một hộp thuốc trong túi quần, đưa điếu thuốc vào môi và đốt, cười nửa miệng.
"Đối với ông mà nói, hủy dung thì cũng là thẩm mỹ thôi?"
Bùi Nghiêu liếc nhìn dấu răng trên cánh tay Châu Dị, rồi xoay đầu nhìn vào xe.
"Nghênh Nghênh ở trong xe?"
"Muốn xem livestream?"
Bùi Nghiêu không nhìn nữa, nói với nhiều ẩn ý:
"Khương Nghênh là bông cải tốt bao nhiêu. Chậc chậc!"
Châu Dị chẳng để ý đến anh, rút điếu thuốc đập tàn.
Bùi Nghiêu bước đến trước hai bước, nhìn vào khóa kéo quần Âu Châu Dị chưa kịp kéo lên.
"Sao thế? Nó muốn ra để nhìn thế giới à?"
Châu Dị cúi đầu nhìn vào, vẻ mặt thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi.
"Nó muốn ra cho ông nhìn thế giới."
Bùi Nghiêu: "..."
Châu Dị kéo khóa quần, đưa tay vỗ vào vai Bùi Nghiêu.
"Không sao, không cần tự ti."
Bùi Nghiêu cáu:
"Ai tự ti?"
Đối với đàn ông mà nói, điều không thể nói ra nhất là cái mẫu đất ba phân này.
Bạn nói anh ta ở đâu cũng được, đều có thể chịu đựng hết, nhưng chỉ cần nhắc đến cái mẩu đất ba phân này thì sẽ cáu thôi.
Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị bật cười.
"Nói sự thật mà, sao lại cáu?"
Phế quản Bùi Nghiêu như sắp bị Châu Dị chọc thủng, hít một hơi thật rồi anh nói:
"Tôi không tranh chấp với ông, tôi đi nói chuyện với Nghênh Nghênh."
Châu Dị thấy vậy, đưa tay ngăn Bùi Nghiêu.
"Đừng có quậy cô ấy."