Bùi Nghiêu nói xong câu này thì thấy Châu Dị nheo mắt nhìn anh, cảm thấy vô cùng sướng, chợt có một chút cảm giác mở mày mở mặt.
Thế nào gọi là quân tử báo thù 10 năm chưa muộn?
Chính là thế này!
Bùi Nghiêu thẳng lưng, hoàn toàn chẳng màng ý tứ của Châu Dị, tiếp tục tiếp cận Khương Nghênh.
Khương Nghênh mỉm cười đáp lời, không cố tình nồng nhiệt, cũng không cố tình xa cách, chừng mực vừa khéo.
Châu Dị đứng bên cạnh nhìn, hai tay đút túi quần.
"Nói xong chưa?"
Bùi Nghiêu bị cắt lời cũng không bực dọc, cười nói:
"Nói xong rồi, nghe lãoTần nói là ông giấu hai bình rượu ngon ở nhà?"
Châu Dị nghe hiểu ý tứ của Bùi Nghiêu, miệng nở nụ cười toe toét.
"Tặng ông một bình?"
Bùi Nghiêu được nước làm tới.
"Một bình đủ uống không?"
Châu Dị cười mà tức:
"Tặng cả hai cho ông."
Bùi Nghiêu giả vờ khách sáo:
"Vậy thì ngại lắm."
Châu Dị nghiến răng trèo trẹo.
"Không sao, ai bảo tụi mình là anh em!"
Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc:
"Đúng là vậy!"
Vài phút sau, Bùi Nghiêu đứng trước tủ rượu trong nhà Châu Dị, ngoài hai bịnh rượu ngon đã nói, còn lấy thêm vài bình nữa.
Với lý do hết sức hay ho là lo lắng Châu Dị say xong rồi quan hệ bừa bãi.
Chọc vào điểm yếu người ta xong rồi lấy lý do là báo đáp, nên Bùi Nghiêu chẳng ở lại lâu. Nói chuyện riêng với Châu Dị vài câu về Châu Diên rồi tìm lý do rời đi.
Bùi Nghiêu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị đứng lên bước đến trước chiếc ghế sô pha đơn mà Khương Nghênh đang ngồi. Hay tay ôm lấy giữ chặt cô, hạ giọng hỏi.
"Hôm nay em ở lại chứ?"
Khương Nghênh ngước nhìn.
"Phải về nhà tắm rửa."
Cái lý do này thực sự quá hời hợt, Châu Dị bật cười, đang chuẩn bị dỗ dành thì điện thoại trong túi reo lên.
Ánh mắt Châu Dị ánh lên nét không vui, rồi đưa tay rút điện thoại từ trong túi.
Nhìn cuộc gọi đến hiện lên trên màn hình, anh khựng lại vài giây rồi đứng lên bước đến cửa sổ ở góc.
"Mẹ nuôi."
Châu Dị dứt lời, tiếng người phụ nữ trung niên khóc thút thít vang lên ở đâu máy bên kia.
"A Dị à!"
Châu Dị chau mày.
"Mẹ nuôi, mẹ đừng khóc, có gì từ từ nói."
Khương nghênh nghe thấy Châu Dị xưng hô với người ở đầu máy bên kia bèn đứng lên đi ra cửa.
Mẹ nuôi của Châu Dị thì Khương Nghênh biết, đối phương không chỉ là mẹ nuôi Châu Dị, mà còn là mẹ ruột của Quan Luy, nghe nói là trước khi Châu Dị về nhà họ Châu, thì được bà ấy chăm sóc.
Khương Nghênh không có thói quen nghe lén người khác, thấy Châu Dị nói chuyện nghiêm túc, nên cô bước đến cửa mang giầy vào rời đi.
Châu Dị đang nghe người bên kia khóc lóc kể lể, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Người trong điện thoại đang nói gì đó, Châu Dị nghe không rõ, giọng lạnh lùng:
"Mẹ nuôi, giờ mẹ đang ở chỗ Quan Luy? Con sẽ đến. Chúng ta nói chuyện với nhau."
Một tiếng sau, Châu Dị xuất hiện trước căn hộ của Quan Luy.
Quan Luy đỏ mắt ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ như vừa khóc.
Bà Quan ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, vẻ mặt đầy áy náy.
"A Dị, mẹ thực sự không ngờ Luy Luy lại gây cho con nhiều phiền phức như vậy. Mẹ thay nó xin lỗi con."
"Ban đầu, mẹ đã khuyên nó đừng đi con đường này, nhưng nó một lòng vì con, không chịu nghe."
Bà Quan nói, thấy vẻ mặt Châu Dị lãnh đạm, khựng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Mẹ biết, nó đi đến đây nó gây ra thì nó phải chịu, nhưng mẹ chỉ có mình đứa con gái là nó, con có thể nể mặt mẹ mà cho nó con đường sống không?"
Nhìn tóc hoa râm ở hai bên thái dương của bà Quan, Châu Dị không xót là giả.
Lúc còn bé, bà Quan rất tốt với anh, dù trong nhà chỉ có một bát cơm, cũng chia đều cho anh và Quan Luy.
Mối ân tình này anh không dám quên, cũng không được quên.
Nhưng trả ơn là trả ơn, còn chuyện khác thì nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Châu Dị không muốn làm cho Quan Luy khó xử trước mặt bà Quan, đợi bà nói xong, anh nhìn Quan Luy nói.
"Em muốn nói chuyện riêng với tôi, hay là muốn tôi nói trước mặt mẹ nuôi."
Quan Luy cắn môi.
"Em nói riêng với anh."
Quan Luy nói xong, xoay đầu bảo bà Quan về phòng ngủ.
Bà Quan vẻ mặt lo lắng, Quan Luy nói nhỏ.