Khương Nghênh tự cho rằng cô sống bao nhiêu năm ở nhà họ Châu nên tim cũng như sắt đá rồi.
Dù không thể làm đến mức lòng dạ sắt đát thì ít nhất cũng có thể có vẻ ngoài bình thản, như không có gì.
Nhưng vào lúc này, vẻ ngoài ngụy trang cứng cỏi mà trước giờ Khương Nghênh vẫn lấy làm tự hào đã bị những lời nói của Châu Dị làm cho nứt vỡ.
Nhìn thấy Khương Nghênh cúi mắt, bàn tay Châu Dị đang ở trên mái tóc cô trượt xuống, rồi vân vê cổ cô, ma sát vừa phải.
"Ăn đồ ăn vào."
Khương Nghênh lặng lẽ hít sâu, lấy lại tâm trạng.
"Ừ."
Khương Nghênh vừa dứt lời, ông cụ Châu bên đó đã bắt đầu mở miệng với vẻ kinh ngạc.
"Nghênh Nghênh tìm thấy người thân à?"
Châu Dị mỉm cười tiếp lời.
"Đúng rồi ạ."
"Không phải Nghênh Nghênh là trẻ mồ côi sao?"
"Nghênh Nghênh thì bố mẹ đều mất, nhưng vẫn còn một người dì."
Ban đầu không phải là ông cụ Châu nhận nuôi Khương Nghênh, cũng không mấy rõ về tình huống của cô.
Nghe thấy lời Châu Dị, bèn gật đầu, hỏi với vẻ chẳng để tâm:
"Đã gặp mặt rồi à?"
"Gặp mặt rồi, trông giống Khương Nghênh đến sáu, bảy phần. Cũng đã làm DNA rồi, không có giả đâu."
Châu Dị giải đáp một hồi đánh tan hết mọi nghi ngờ của ông cụ Châu.
Ông cụ hạ giọng nói.
"Tìm thấy người thân là chuyện tốt."
Rõ ràng là chuyện của Khương Nghênh nhưng từ đầu đến cuối đều được Châu Dị nói thay.
Đến khi Khương Nghênh bừng tỉnh hoàn toàn, ông cụ Châu đã chấp nhận sự tồn tại của Tô Dĩnh.
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị nheo nheo mày với cô, nói bằng khẩu hình miệng:
"Em báo đáp anh thế nào?"
Khương Nghênh: "..."
Sau bữa cơm, ông cụ Châu đi về phía vườn hoa cắt tỉa hoa lá.
Dù là vào đông trời lạnh, nhưng vườn hoa của cụ Châu cũng không thể rảnh rỗi được. Làm vòm giữ ấm rồi nhìn như một mảnh vườn ý xuân dào dạt.
Châu Dị đang ở bên cạnh cụ Châu.
Thấy ông cụ cắt tỉa chăm chỉ, bóng người đổ dài trên bức tường cườI nhẹ.
Ông cụ Châu nghe thấy tiếng cười của anh bèn ngẩng đầu nhìn, chẳng tức giận, mà hỏi:
"Cháu thấy Mạnh Nhuế đó thế nào?"
Châu Dị trêu chọc.
"Chuyện đó thì ông nên hỏi anh cháu."
"Trông không được sang."
Châu Dị cười mỉa.
"Nhưng ông vẫn đồng ý?"
Ông cụ Châu nhìn Châu Dị một hồi, chẳng nói gì, xoay đầu lại tiếp tục cắt tỉa hoa. Một hồi sau, mới nói:
"Rốt cuộc thì vẫn là anh em, làm chuyện gì cũng đừng cạn tàu ráo máng, đuổi cùng diệt tận."
Châu Dị nghe nói, đôi môi mỏng nở nụ cười tươi.
"Cháu nhớ lời dạy của ông."
Mặt khác, Khương Nghênh đang nói chuyện với Mạnh Nhuế ở phòng khách.
Khương Nghênh không giỏi nói chuyện nhà cửa, Mạnh Nhuế cũng rất hiểu biết. Tuy không đến mức lạnh lùng, nhưng bầu không khí cũng chẳng nồng nhiệt mấy.
Hôm nay Châu Kỳ và bà Châu không có mặt, nghe nói là đi tắm suối nước nóng. Rõ ràng là chẳng xem cô dâu Mạnh Nhuế vào đâu.
Tối đến, Khương Nghênh và Châu dị rời khỏi nhà cổ.
Lên xe, Khương Nghênh khởi động xe rồi nói với Châu Dị:
"Hôm nay cảm ơn anh về chuyện dì út, cảm ơn anh."
Cả thân người Châu Dị dựa vào ghế, lấy tay kéo lỏng cà vạt nơi cổ, ánh mắt không hề che giấu vẻ phong lưu.
"Cảm ơn thế nào?"
Khương Nghênh nghe hiểu ám thị trong câu nói của anh, không hề đổi sắc mặt.
"Chuyển cho anh một khoản tiền lớn?"
Châu Dị bật cười.
"Anh thiếu tiền à?"
"Nếu anh không thiếu tiền thì thôi, giờ tôi đưa anh về nhà?"
Châu Dị nhìn thái độ xa cách của Khương Nghênh, cười với hàm ý sâu xa.
"Được, em đưa anh về."