Câu nói này của Châu Dị là chân thành hay là giả tạo đương nhiên Khương Nghênh biết rõ.
Nhưng hiện giờ hai người đang ở ngoài cổng nhà họ Châu, Khương Nghênh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà tranh cãi với anh.
Khương Nghênh quay sang nhìn Châu Dị, không nói tiếp cũng không phản bác, thản nhiên bước đi.
Khi Khương Nghênh và Châu Dị bước vào phòng khách nhà họ Châu, Châu lão gia đang nói chuyện với Châu Diên.
Châu Diên ngồi ngay ngắn, có vài phần thúc ép trong phong cách nho nhã. Ngồi bên cạnh anh là một cô gái trông có vẻ hơi nhút nhát, trước sau vẫn nhìn xuống sàn nhà, khúm núm khép nép trước các câu hỏi của cụ Châu.
So sánh hai người, Châu lão gia vẻ mặt thản nhiên, trông vô cùng bình thản. Thư thái bê ly trà uống, thi thoảng lại hỏi đôi ba câu. Nghe cô gái và Châu Diên trả lời thì gật gật đầu. Không nhận ra được là ông hài lòng hay là không hài lòng.
Châu Dị ôm em Khương Nghênh vào cửa, người giúp việc vội bước đến giúp hai người đổi dép.
Khương Nghênh lạnh lùng nói cảm ơn rồi khom lưng đổi dép.
Châu Dị thấy cô khom lưng, bày tay đang ở trên eo cô bóp bóp eo, mỉm cười, nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe.
"Để anh."
Khương Nghênh vừa khom người, nghe nói bèn ngẩng lên nhìn.
"Hử?"
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị đã khom xuống, một chân ép đến gần trước mặt cô, từ xa nhìn như thể anh đang quỳ vậy.
"Sau này đi làm mang dép bằng là được, mang giày cao gót mệt chân."
Châu Dị vừa nói vừa giúp Khương Nghênh đổi dép.
Đổi xong, Châu Dị nheo mắt nhìn Khương Nghênh, cười đểu giả:
"Người mệt là em, người đau lòng là anh."
Khương Nghênh: "..."
Người giúp việc đứng bên cạnh: "..."
Cái miệng Châu Dị một năm 365 ngày đều bôi mật. Nếu anh muốn dỗ ai, thì chắc chắn đối phương sẽ bị anh dỗ đến không biết đường về.
Dù là biết rõ những gì anh nói chưa chắc là thật, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tác dụng làm người khác vui trong lời nói ấy.
Tục ngữ nói đúng lắm, dỗ người chết không đền mạng, có lẽ là nói đến con người như Châu Dị.
Sau khi đổi dép cho Khương Nghênh xong, Châu Dị đứng lên, rồi lại đặt tay lại vào eo cô. Cúi đầu kề vào tai cô hỏi.
"Em hạnh phúc không?"
Khương Nghênh nhìn anh, đôi môi đỏ mấp máy, và nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe.
"Anh diễn giỏi thật."
Châu Dị nhíu mày.
"Còn có thể giống hơn nữa, em muốn thử không?"
Khương Nghênh:
"Ông đang nhìn anh."
Khương Nghênh nói xong, ông cụ Châu ngồi trên ghế sô pha cất giọng hồn hậu.
"Còn rì rì rầm rầm cái gì đó? Muốn nói thầm thì gì thì về nhà mà nói."
Ông cụ Châu nói xong, nhìn vào cô gái trên sô pha giới thiệu.
"Châu Dị, em trai Châu Diên, cùng về với nó là vợ nó, tên Khương Nghênh."
Ông cụ Châu giới thiệu xong, cô gái ngồi bên cạnh Châu Diên đứng lên, khom người chào Châu Dị và Khương Nghênh rất cung kính.
"Chào mọi người."
Tuy nhà họ Châu là hào môn thế gia, lễ số cũng khá đầy đủ. Nhưng kiểu khom người 90 độ chào này thực sự rất hiếm gặp.
Khương Nghênh và Châu Dị đều sửng sốt, rồi Khương Nghênh chợt bừng tỉnh.
"Chào chị."
Châu Dị cười nửa miệng.
"Chào chị dâu."