Khúc Tích nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi Bùi Nghiêu phản ứng, khóe miệng giật giật.
Khúc Tích nói:
"Sếp Bùi, tôi nói thật với anh. Tôi không cần tiền, mà là mạng sống của tôi."
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu đỏ mặt, nhìn lướt qua cô, nhìn vào trong, sau khi nhìn thấy Khương Nghênh, nói với vẻ thiếu tự nhiên:
"Tôi biết rồi."
Khúc Tích sửng sốt một lát:
"Anh biết cái gì?"
Bùi Nghiêu có chút lúng túng nói:
“Tôi đi lôi kéo Châu Nhỏ đầu tư.”
Bùi Nghiêu nói xong liền xoay người rời đi, không đợi Khúc Tích trả lời.
Anh bước đi khá vội vàng, tay chân phối hợp kém nhịp nhàng.
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu gõ cửa phòng Châu Dị ở đối diện rồi đi vào phòng, sau đó quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Những gì tôi vừa nói có vấn đề sao?”
Khương Nghênh bình tĩnh uống nước:
“Nguy hiểm đến tính mạng.”
Khúc Tích:
"Hả?"
Khương Nghênh:
"Tôi đề nghị bà suy nghĩ thật kỹ."
Khúc Tích suy nghĩ mấy giây, sau đó chợt tỉnh ngộ. Giây tiếp theo, cô lộ ra vẻ tuyệt vọng:
"Không, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi..."
Khúc Tích quay lại chỗ Khương Nghênh mà không nói gì.
Khương Nghênh bóp chặt chai nước khoáng trong tay:
"Tôi tin bà."
Khúc Tích:
“Tin tưởng tôi thì có ích lợi gì?”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Nếu Bùi Nghiêu hỏi tôi, tôi có thể giải thích cho bà."
Nói xong, Khương Nghênh lại bổ sung thêm:
"Nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không hỏi tôi."
Khúc Tích nói:
"Nghênh Nghênh, từ khi ở cùng Châu Dị, bà đã học được rất nhiều thói xấu."
Bên kia, sau khi gặp Châu Dị, Bùi Nghiêu ngồi trên ghế sofa im lặng châm điếu thuốc, hít sâu hai hơi, cau mày nhìn Châu Dị hỏi:
“Châu Nhỏ, ông nghĩ tôi nên làm gì để cắt đứt mối quan hệ này với Khúc Tích?”
Châu Dị không hút thuốc, cũng kiên quyết không ngửi mùi khói thuốc dỏm. Anh đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhai kẹo cao su, nhìn Bùi Nghiêu với nhiều ẩn ý:
“Hai người có quan hệ gì?”
Bùi Nghiêu:
"Gần đây lời gợi ý của cô ấy đối với tôi ngày càng rõ ràng."
Châu Dị nói đùa:
"Nói cụ thể nghe xem.”
Bùi Nghiêu:
"Vừa rồi tôi đang nói chuyện với cô ấy về sự cần thiết phải đầu tư thêm, ông nghĩ cô ấy đã nói gì với tôi?"
Châu Dị:
"Nói gì?"
Bùi Nghiêu đưa tay kéo mạnh cà vạt trước cổ, có chút bực bội:
“Cô ấy nói với tôi là cần tiền thì không có, nhưng mạng thì có một, chẳng phải rõ ràng là cô ấy dâng thân mình cho tôi sao?”
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:
"Gợi ý đúng là rất rõ ràng."
Nghe Châu Dị nói như vậy, Bùi Nghiêu lại nhăn mặt hai lần:
"Đúng không? Ông cũng cho rằng điều cô ấy ám chỉ là rõ ràng phải không?"
Châu Dị nhếch mép cười:
"Ông có nghĩ là cô ấy chỉ đang ám thị cô ấy không có tiền đầu tư không?”
Bùi Nghiêu kiên quyết lắc đầu:
"Không thể nào.”
Châu Dị:
“Cứ coi như tôi chưa nói ra, ông cứ là chính mình đi.”
Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu rút điếu thuốc trước miệng dập tắt, ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ đã hạ quyết tâm:
“Châu Nhỏ, tôi nói thật cho ông biết, tôi không muốn phát triển quá nhanh với Khúc Tích. Bây giờ tôi có chút bị thu hút bởi cô ấy, nhưng chỉ một chút thôi, tôi cảm thấy nếu ở bên cô ấy lúc này thì sẽ vô trách nhiệm với tình cảm của mình."
Châu Dị vẫn im lặng.
Bùi Nghiêu nói thêm:
"Nhưng tôi nghĩ cô ấy là một cô gái chủ động như vậy. Tôi cứ tiếp tục hành động như vậy có hơi quá không?"
Châu Dị tiếp tục im lặng.
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Châu Dị im lặng, trừng mắt nhìn anh:
"Châu Nhỏ, ông có thể nói một câu được không?"
Châu Dị đi đến trước bàn cà phê, cúi đầu nhổ kẹo cao su trong miệng vào thùng rác, cười khúc khích:
"Ông muốn tôi nói gì?"
Bùi Nghiêu:
"Ông có nghĩ tôi nên chấp nhận Khúc Tích không?"
Châu Dị trêu chọc:
“Tôi không nghĩ việc đầu tiên ông phải làm lúc này là cân nhắc vấn đề tình cảm.”
Bùi Nghiêu cau mày nói:
“Nên cân nhắc sự nghiệp của mình trước?”
Châu Dị lắc đầu cười nhỏ:
"Không phải, trước tiên ông nên cân nhắc chuyện tới Thiểm Tây mua hai trăm ký quả óc chó đi."
Bùi Nghiêu:
"Hả?"
Châu Dị:
"Bổ não."
Bùi Nghiêu: "..."
Châu Dị vừa nói xong, Bùi Nghiêu liền nhìn anh, hai người nhìn nhau không nói nên lời.
Vài giây sau, Châu Dị nhếch mép cười:
"Ông rung động thật à?"
Bùi Nghiêu nhìn thấy nụ cười đểu giả của Châu Dị, bất đắc dĩ nhếch môi:
"Một chút."
Châu Dị đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu, hai chân hơi mở ra tự nhiên, nghiêm túc nói:
"Nói thật, cô gái Khúc Tích đó cũng khá tốt."
Bùi Nghiêu:
"Sau đó thì sao?"
Châu Dị:
"Nắm chắc cho tốt."
Lúc này đã gần đến giữa trưa, Châu Dị và Bùi Nghiêu trò chuyện ngắn gọn vài câu rồi mời bọn Khương Nghênh đi ăn trưa.
Khu nghỉ dưỡng của Bùi Nghiêu có thiết kế rất thân thiện. Có nhà hàng ở tầng 1 của khách sạn.
Bọn họ đi thang máy lên tầng một, Bùi Nghiêu dẫn họ vào phòng riêng.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Nghiêu dẫn đầu đưa thực đơn cho Tô Dĩnh:
“Dì, dì gọi trước đi.”
Tô Dĩnh xấu hổ cười nói:
"Cháu gọi món đi, gì dì cũng ăn được."
Bùi Nghiêu:
"Dì ơi, chúng ta đều là một gia đình, dì như thế này khách sáo quá.”
Tô Dĩnh mím môi nhìn Khương Nghênh ngồi bên cạnh.
Khương Nghênh cười nói:
"Dì, dì thích gọi món gì cũng được."
Tô Dĩnh tuy ngượng ngùng nhưng cũng không phải không biết chừng mực, vài lời khách sáo đến mức ấy rồi, nếu bà lại từchối thì sẽ thành nhỏ mọn.
Tô Dĩnh nhẹ giọng nói “Được” rồi cúi đầu gọi món.
Khi Tô Dĩnh gọi món, Châu Dị liền đá chân Bùi Nghiêu dưới gầm bàn.
Bùi Nghiêu giật mình, ngước mắt giận dữ nhìn Châu Dị.
Châu Dị cười đào hoa:
"Chủ động đi."