Chủ động… rõ ràng là một động từ.
Điều kiện đầu tiên là phải “động”.
Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, liếc nhìn anh, rồi quay đi không nói một lời.
Ước chừng nửa phút, Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Khúc Tích ngồi bên cạnh, ho khan hai tiếng nói:
“Nói chuyện công viên nước một chút nhé?”
Khúc Tích đang gửi tin nhắn cho trợ lý, đơn hàng hai ngày trước có vấn đề, nghe Bùi Nghiêu nói, cô nhấc tay lên, ngước mắt nhìn lên và nói:
“Đây có phải là kiểu đã nghèo còn mắc cái eo không?"
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Khúc Tích quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cân nhắc lời nói của cô một lúc, nghiêm túc nói:
"Sếp Bùi, nói thật với anh, túi của tôi bây giờ còn sạch hơn cả mặt."
Bùi Nghiêu nghe vậy cau mày nói:
"Lần trước cổ tức chia cho cô đâu?"
Khúc Tích:
“Tiêu hết rồi.”
Bùi Nghiêu:
“Mấy triệu đồng mà cô nói cứ tiêu là tiêu sao?”
Khúc Tích:
"Ừ, thoáng chốc đã biến mất."
Bùi Nghiêu: "..."
Chủ đề mà Bùi Nghiêu cuối cùng nghĩ đến đã dễ dàng bị Khúc Tích đưa vào ngõ cụt.
Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tư thế ngồi và nhìn Châu Dị.
Châu Dị đang nói chuyện với Khương Nghênh, anh chú ý tới ánh mắt của Bùi Nghiêu, quay đầu lại:
"Sao vậy?"
Bùi Nghiêu không trả lời, quai hàm nghiến chặt, tựa lưng vào ghế.
Thấy vậy, Châu Dị hiểu ra: cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Châu Dị cười trêu chọc, hé đôi môi mỏng ra, thốt ra một chữ:
“Đáng.”
Tô Dĩnh gọi món xong, bà đặt thực đơn lên bàn, cười nói:
"Dì gọi ngẫu nhiên mấy món, mấy đứa xem còn muốn ăn gì nữa."
Châu Dị đưa tay cầm thực đơn lên, nhìn thấy món ăn Tô Dĩnh chọn, liền nhướng mày nói:
“Dì có lòng rồi.”
Tô Dĩnh ngượng ngùng cười.
Những món ăn mà Tô Dĩnh chọn đều được nhiều người có mặt ưa thích. Bà chỉ ăn cùng Khúc Tích và Bùi Nghiêu trong thời gian ngắn, nhưng bà lại thầm nhớ những món họ thích.
Người tinh tế như vậy hiếm lắm.
Đặc biệt trong giới của họ, mọi người đều giàu có hoặc cao quý, và rất ít người sẵn sàng dành tâm trí của mình cho những người không liên quan.
Châu Dị thuận tay đưa thực đơn cho người phục vụ đứng bên cạnh, đứng dậy cầm ấm trà trên bàn chế trà cho mọi người rồi rất tự nhiên đổi đề tài:
Ông Bùi, nghe nói suối nước nóng ở đây tốt lắm?”
Trong lòng Bùi Nghiêu lúc này như thắt lại. Anh cầm một tách trà đưa vào miệng, trầm giọng nói:
“Ừ.”
Châu Dị:
"Nghe nói ở đây còn có suối nước nóng dành cho cặp đôi?"
Bùi Nghiêu: "Ừ."
Châu Dị:
"Mới hoàn toàn?"
Bùi Nghiêu sốt ruột liếc nhìn Châu Dị:
"Không phải ông nói nên giữ lại một ít cho chúng ta, không được công khai ra ngoài sao? Ông…”
Bùi Nghiêu còn chưa nói xong đã bị Châu Dị đá chân dưới gầm bàn.
Bùi Nghiêu dừng lại, chợt nghĩ đến Bùi Văn Hiên, nhớ đến hôm nay mình đến đây với trách nhiệm nặng nề, hắng giọng nói:
“Suối nước nóng ở đây rất tốt, đều là tự nhiên, lát nữa chúng ta sẽ ăn xong, tiêu bớt cơm rồi đi suối nước nóng."
Bùi Nghiêu nói xong, khóe môi mỏng Châu Dị cong lên mỉm cười.
Đầu bếp của khách sạn được Bùi Nghiêu thuê từ nơi khác với giá cao, nên tiêu chuẩn có thể tưởng tượng được.
Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn ra, một số người vừa ăn vừa trò chuyện.
Thấy ăn gần xong, Bùi Nghiêu lấy điện thoại di động ra, bí mật gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Văn Hiên: Chú ba, chúng cháu sắp ăn xong bữa trưa rồi, chú đang ở đâu?
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng không có hồi âm từ Bùi Văn Hiên.
Một lúc sau, Bùi Văn Hiên trả lời: Đến rồi.
Nhìn thấy tin nhắn của Bùi Văn Hiên, Bùi Nghiêu lập tức trở nên phấn chấn và hỏi:
"Dì, dì đã ăn xong chưa?"
Tô Dĩnh:
"Ăn xong rồi."
Bùi Nghiêu thành khẩn hỏi:
"Dì, bình thường dì có thích ngâm mình trong suối nước nóng không?"
Tô Dĩnh mím môi nói thật:
"Dì chưa ngâm bao giờ."
Bùi Nghiêu mỉm cười và nói:
"Vậy thì lát nữa dì phải cảm nhận cẩn thận. Hồ suối nước nóng của chúng cháu ở đây là độc nhất vô nhị."
Bùi Nghiêu nói xong liền nháy mắt với Châu Dị.
Châu Dị hiểu ý, đứng lên trước:
"Vậy chúng ta đi suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng của sếp Bùi nhé?"
Bùi Nghiêu vòng tay qua vai Châu Dị, nói:
“Tôi hứa sẽ cho ông cảm giác như ở nhà.”
Châu Dị cười khúc khích, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được:
"Sau này hãy nói với quản lý rằng ở đây chỉ còn lại ba hồ suối nước nóng dành cho các cặp đôi."
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Châu Dị:
“Nghênh Nghênh với tôi một cái, chú ba và dì ở cùng nhau, còn cái còn lại thì… hiểu không?”
Châu Dị nói xong, mặt Bùi Nghiêu đột nhiên đỏ bừng. Nghĩ tới chuyện lần trước Khúc Tích say rượu, sắc mặt gần như không thể khống chế được:
"Như vậy... được không?"
Châu Dị cười nửa miệng nói:
"Nếu không muốn thì cứ bảo Khúc Tích đi theo Nghênh Nghênh, tôi ngâm cùng ông."
Châu Dị nhếch mép lộ rõ vẻ mặt đểu giả, Bùi Nghiêu dùng tầm mắt ngoại vi liếc nhìn Khúc Tích, không tự nhiên nói:
"Tôi sẽ thu xếp."
Khi mọi người bước ra khỏi phòng, có ba người phục vụ tiến tới hướng dẫn họ.
Vài người đi thay quần áo riêng, sau đó đi theo người phục vụ vào bể suối nước nóng.
Khúc Tích biết lần này họ sẽ kết đôi với Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh, nên khi nghe tin họ đi chơi riêng, cô không suy nghĩ nhiều.
Ban đầu cô tưởng là mình đang ở trong bể cho một người, nhưng khi cô thay quần áo và ngân nga một giai điệu bước đến bể, cô đã choáng váng đứng yên tại chỗ.