Khương Nghênh sau khi nghe thấy tiếng bèn quay lại và không thể nhịn cười khi nhìn thấy Khúc Tích nháy mắt với cô.
"Hẹn."
Khúc Tích chớp mắt, bật mode diễn xuất:
"Người đẹp, người đứng cạnh cô là chồng cô à? Cô hẹn hò với tôi, chồng cô có ghen không?"
Khương Nghênh nhếch môi:
"Trông bà muốn ăn vả có vẻ quen."
Châu Dị đứng bên cạnh như thể phụ xướng phu tùy:
“Giống như ông Bùi.”
Khương Nghênh mỉm cười.
Khúc Tích nghe người vừa xướng vừa ca, cong môi, đi đến trước mặt Tô Dĩnh, nắm lấy cánh tay Tô Dĩnh:
“Dì ơi, dì có thấy cuộc đời đang xuống dốc không, hai vợ chồng lại cùng nhau bắt nạt một cô gái nhỏ đơn thuần như con cơ đấy.”
Khương Nghênh:
"Đơn thuần?"
Châu Dị”
"Thanh thuần."
Một nữ sinh đại học thuần khiết.
Khúc Tích: "..."
Tô Dĩnh nghe không hiểu ba người đang nói gì, nhưng ba người lại ngầm hiểu ý nhau.
Khúc Tích nhìn chằm chằm hai người không nói một lời, hồi lâu mới nghiến răng nói ra một câu:
"Khương Nghênh, cuối cùng bà cũng đã hiện nguyên hình trước mặt sếp Châu.”
Khương Nghênh cười nói:
"Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra."
Châu Dị đúng lúc cắt ngang:
"Dù vợ tôi có như thế nào thì tôi cũng thích."
Khúc Tích nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trên đời này hai người các ngươi không còn ai quan tâm nữa sao? Ngược đãi chó nhiều như vậy không sợ mất đi bạn bè sao?"
Khương Nghênh nén cười nói:
"Bạn bè hoang đàng mà thôi."
Khúc Tích tức giận đến không nói nên lời.
Trong khi ba người đang nói chuyện thì người quản lý sảnh đã mở cửa.
Châu Dị đưa tay ôm lấy eo Khương Nghênh:
"Vợ, anh vào trước, hai người cứ nói chuyện."
Khương Nghênh: "Ừ."
Tô Dĩnh nhìn thấy Châu Dị đi vào liền tìm cớ trở về phòng.
Khi chỉ còn lại Khương Nghênh và Khúc Tích ở hành lang, Khúc Tích bước tới trước mặt Khương Nghênh và choàng tay qua vai cô:
"Mối quan hệ giữa bà và Châu Dị thực sự đã phát triển vượt bậc!"
Khương Nghênh cố ý hỏi:
"Sao bà lại ở đây?"
Khúc Tích tự tin nói:
“Đương nhiên là vì công việc!”
Nói xong, Khúc Tích cười nói:
"Bà không biết sao, khu nghỉ dưỡng của tụi tôi gần đây đã chia cổ tức."
Khương Nghênh:
“Bà đi xa đến thế chỉ để lấy cổ tức thôi à?”
Khúc Tích:
“Đương nhiên là không, lần này tôi đến đây là vì khu du lịch sắp xây dựng công viên nước.”
Vừa nói, Khúc Tích vừa đưa tay gãi tóc với vẻ bực bội:
"Việc này có chút phức tạp, một hai câu cũng không thể giải thích được."
Khúc Tích giải thích không rõ ràng, Khương Nghênh cũng không nghĩ tới hỏi tiếp, đổi chủ đề:
"Xem ra bà và Bùi Nghiêu phối hợp rất ăn ý."
Khúc Tích gật đầu:
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Bùi Nghiêu tuy EQ thấp nhưng IQ cao, đặc biệt là trong kinh doanh. Anh ta chắc chắn là một nhân tài.”
Hai người ở hành lang trò chuyện vài câu, Khúc Tích kéo Khương Nghênh vào phòng.
Sau khi vào cửa, Khúc Tích mở một chai nước khoáng và đưa cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận lấy, uống vài ngụm, thấy nụ cười của Khúc Tích nhạt đi, cô nghiêm túc nhìn Khương Nghênh rồi hỏi:
“Tôi đã nghe nói chuyện ngày hôm qua, không ảnh hưởng đến bà chứ?”
Khương Nghênh nói thật:
"Không sao đâu, ảnh hưởng không lớn lắm."
Suy cho cùng, cô và Thích Hạo thậm chí còn không phải bạn bè.
Một chút cảm xúc và sự đồng cảm đối với anh ta về cơ bản đều dựa trên mối quan hệ với Thiệu Hạ.
Nghe Khương Nghênh nói, Khúc Tích cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nói thật, hôm nay cô đã không đến nếu tối qua bà Bùi không kể cho cô nghe chuyện Thích Hạo và nói hôm nay Khương Nghênh sẽ đến đây nghỉ ngơi thì cô vừa đi công tác về, thà nằm ở nhà ngủ nghỉ còn hơn.
Nhìn thấy bộ mặt nhẹ nhõm của Khúc Tích, Khương Nghênh cười nói:
"Lý do bà đến đây không phải là vì tôi đúng không?"
Khúc Tích không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô ngồi trên bàn cà phê đối diện với Khương Nghênh, đá vào mắt cá chân của Khương Nghênh:
"Gần đây Thường Bác có liên lạc với bà không?"
Khương Nghênh:
"Không có."
Khúc Tích bĩu môi:
"Ông ấy cũng không liên lạc với tôi, tôi gửi tin nhắn hai ngày trước, ông ấy cũng không trả lời."
Khương Nghênh trả lời:
"Chắc là bận."
Khúc Tích:
“Dù bận cũng đâu đến nỗi không có thời gian trả lời tin nhắn?”
Nói xong, Khúc Tích sửng sốt một lát, như nghĩ tới điều gì, ho khan hai tiếng, hỏi Khương Nghênh:
“Nghênh Nghênh, sao cô lại quyết định muốn ở bên Châu Dị cả đời?"
Khóe môi Khương Nghênh cong lên, không cần suy nghĩ nói:
“Trong một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn anh ấy, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, tôi muốn già đi, tôi muốn bạc đầu, tôi nghĩ nếu có thể tiếp tục như thế này, sẽ tốt đẹp biết bao.”
Khúc Tích nghe xong gật đầu, tựa hồ cũng cảm thấy như vậy.
Khương Nghênh nhướng mày nói đùa:
"Bà trải nghiệm rồi?”
Khúc Tích: "Ừ."
Nói xong, Khúc Tích hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Mỗi lần đến cây ATM rút tiền, nhìn nó phun tiền ra, tôi cũng có cảm giác như vậy, nếu cứ như vậy thì tốt quá.
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh khi đang không nói nên lời thì cánh cửa bị gõ từ bên ngoài.
Khúc Tích đứng dậy mở cửa, Bùi Nghiêu mặc vest, đi giày da, cởi cúc, mặc áo sơ mi trắng nhìn cô, cau mày hỏi:
“Dự án cần đầu tư thêm. Cô có thể đầu tư nhiều nhất là bao nhiêu?"
Nhắc tới tiền, Khúc Tích đột nhiên cảm thấy ngột ngạt:
"Chắc là đầu tư không được bao nhiêu, gần đây tôi vừa mới mua một hòn đảo."
Bùi Nghiêu:
"Mua một hòn đảo?"
Khúc Tích:
"Đúng vậy, (đảo) nghèo khó."